Chương 2713: So sánh


Trong cổ đạo bố trí vô số đại trận sát cơ tiếp nối nhau, ví dụ như những kiểm trận
Kiếp Sơn Kiếm
,
Truy Sơn Kiếm
...

Các đại trận như8 này chính là nền tảng bảo vệ Thái Nhất Thiên Cung.
Con đường cổ này tựa như một con rồng cuộn mình nằm trên ngọn núi, quanh co khúc khuỷu mà xa xôi.

Người ở Nhất Trong Thiên nhận độ khó mức bảy nhanh nhất cũng phải mất sáu canh giờ để lên đến đỉnh.

Không phải đã cho Cổ đại nhân xem qua rồi sao? Kiếm lệnh kia là của Thu đại nhân.
Ôn Tứ nói.
Cổ Thần lắc đầu, ông ta ở Vân Sơn Cung đã nhiều năm, bây giờ mới ý thức được La Chinh không tầm thường:
Nếu vậy thì ta tăng độ khó thêm một bậc nữa...

Theo lý thuyết, ngay sau khi trận bàn mở ra, tốc độ của La Chinh sẽ giảm đi rất nhiều.
Thế nhưng qua trận bàn, Cổ Thần thấy tốc độ leo lên của La Chinh không hề bị ảnh hưởng chút nào, hơn nữa còn nhanh hơn ba phân!
Ông ta thật sự cho rằng trận bàn hỏng rồi.

Ôn Tứ lão huynh, rốt cuộc thằng nhóc này có lai lịch như thế nào?
Cổ Thần xem như đã biết sự tự tin của Ôn Tứ tới từ đâu.
Dứt lời, ông ta lại điều khiển trận bàn, tăng độ khó lên mức năm.
Nhưng thân hình La Chinh trên Bàn Long Cổ Đạo vẫn chỉ hơi khựng lại một lát như đang thích ứng lại với độ khó mới được chỉnh, sau đó tốc độ thoắt cái đã khôi phục như thường.

Mức tảm...
Ôn Tứ hơi sửng sốt.
Cổ Thần nhìn Ôn Tứ, chợt hỏi:
Chẳng lẽ Ôn Tứ lão huynh còn cảm thấy khó quá?
Trận bàn này có thể điều chỉnh độ khó của Vân Sơn Luyện Trận, mức tám đã là cấp bậc thấp nhất rồi.
Mọi chuyện đúng như những gì Ôn Tứ tưởng tượng.
Sau khi Cổ Thần mở trận bàn ra, Bàn Long Cổ Đạo dẫn lên núi hiện lên một luồng sáng.
Ôn Tứ đã sớm biết kết quả sẽ thế này...
Lần này Cổ Thần lặng lẽ điều khiển trận bàn, đột nhiên điều chỉnh lên mức ba.
Khi hắn chỉ còn cách đỉnh núi chừng một phần ba quãng đường, uy lực của những thanh phi kiếm kia cũng càng ngày càng lớn.
La Chinh buộc phải hao phí sức lực chém giết, thỉnh thoảng còn phải tránh né một phen.
Có khi hắn chỉ vận dụng thủ đoạn bí pháp gì đó để kích thích...
Nhưng nửa canh giờ sau, Cổ Thần cũng không ngồi yên được nữa.
Tốc độ của La Chinh không chỉ không giảm mà ngược lại, có vẻ càng lúc càng nhanh.
Độ khó này cực kỳ tương xứng với tu vi của La Chinh.
Ôn Tứ cười khà khà:
Nếu Cổ đại nhân dùng độ khó mức tám thì e là tốc độ lên núi của La Chinh hôm nay sẽ phá kỷ lục đấy.
Cổ Thần suy nghĩ một lát rồi lên tiếng:
Ôn Tứ lão huynh đã đề cao người này như thế, vậy ta để mức bảy đi.
Lần này Ôn Tứ không nói gì...
Có điều Mạc Nhất Kiểm là thiên tài nhất niệm ngộ đạo, có thể xem là báu vật của toàn bộ Thiên Cung! Thiên tài như thế căn bản không sợ Bàn Long Cổ Đạo, chẳng qua Tâm Lưu kiếm phái đột nhiên cao hứng đưa Mạc Nhất Kiếm tới mà thôi.
Cũng nhờ hứng thú nhất thời ấy mà một kỷ lục trước giờ chưa từng có đã được ghi lại.
Sau đó Thiên Cung cho xây dựng Long thành, muố5n đạt được tư cách leo núi cũng rất khó.

Người này mới ở Bỉ Ngạn cảnh Nhất Trong Thiên, theo quy định thì lấy độ khó mức tám là được.
Cổ Thần nói.
Cổ Thần để mức bảy, tám căn bản không tạo được chút
trở ngại nào với La Chinh.

Với tốc độ này thì đừng nói sáu canh giờ, chắc chỉ hai canh giờ là đủ rồi.
Ôn Tứ cười nói.

Không thể nào.
Cổ Thần lắc đầu:
Bây giờ hắn đi nhanh, nhưng chưa chắc có thể kéo dài.
Nhưng cũng chỉ chậm mấy hơi thở, ngay sau đó tốc độ của hắn lại khôi phục như thường và tiếp tục điên cuồng leo lên.
Vẻ mặt Cổ Thần hơi sửng sốt, ông ta cảm trận bàn lắc nhẹ.
Sở dĩ tốc độ leo núi trên đoạn đường này nhanh là vì La Chinh hoàn toàn xem nhẹ phi kiếm từ đối diện đầm tới.
Mặc cho những phi kiếm kia chặt chém, chúng căn bản không tổn thương tới thân xác của hắn được.
Cổ Thần nhìn bóng người La Chinh trên trận bàn, nhất thời nói không lên lời.
Giờ phút này độ khó trên trận bàn biến thành vật trang trí rồi à?
Hôm nay ta mở độ khó mức bốn với một tiểu bối Nhất Trong Thiên, nếu hắn không thông qua ta cũng sẽ bẩm báo đúng sự thật, sau đó tự mình dẫn hắn lên núi.
Vẻ mặt Cổ Thần rất nghiêm túc.

Có phải tốc độ của thằng nhóc kia tăng nhanh lên không?
Ôn Tứ ở bên cạnh cười nói.

Đúng thế.
Thấy cảnh ly kỳ này, Cổ Thần cũng hơi hoài nghi có phải đại trận bị hỏng rồi không? Nhưng Vân Sơn Luyện Trận là do cao nhân của Thiên Cung bố trí, đã trải qua vô số năm, sao có thể hỏng vào hôm nay? Huống chi trận bàn cũng vận chuyển hết sức bình thường.
Ôn Tứ ở bên cạnh thấy sắc mặt Cổ Thần như thế thì cố gắng nhịn cười, không nói câu nào.
Cũng may ông ta đeo mặt nạ nên dù có cười thì Cổ Thần cũng không nhìn ra.
Nhất Trong Thiên mà để độ khó mức ba đã là thử thách cực khó.
Năm xưa Mạc Nhất Kiểm cũng mang tu vi Nhất Trong Thiên bước lên Bàn Long Cổ Đạo, khi ấy người của Tâm Lưu kiếm phái bảo Cổ Thần cho hắn ta độ khó mức ba, sau đó lại điều chỉnh đến độ khó mức hai, nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản được Mạc Nhất Kiếm.
Ông ta không tin nên đành phải bất chấp tăng độ khó trận bàn lên mức bốn.
Ngay sau đó ông ta lại quan sát, cuối cùng sắc mặt hơi đông cứng lại giống như gặp ma.
Ta đã mở Vân Sơn Luyện Trận ra rồi...
d
Sau khi mở trận bàn, trong mắt Cổ Thần lộ ra vẻ hoài nghi.
Đương nhiên, những trận bán kiếm trận này không tới phiên Cổ Thần điều khiển.
3
Trận bàn trong tay ông ta chẳng qua chỉ dùng để điều khiển
Vân Sơn Luyện Trận
, được dựng nên để thử thách người leo núi mà thôi.
Ban đầu Thiên Cung còn chưa xây dựng Long thành, người muốn bái nhập Thiên Cung chỉ cần trực tiếp đi lên núi.
Mỗi ngày đều có vô số n6gười leo núi, mà lượng người lăn từ Vân Sơn Luyện Trận xuống phải tới mấy trăm nghìn...
Bỉ Ngạn cảnh Nhất Trong Thiên mà điều chỉnh đến độ khó mức sáu đã là tương đối coi trọng La Chinh rồi.
Sau khi gia tăng độ khó lên một cấp bậc, hiển nhiên Cổ Thần thấy thân hình La Chinh hơi dừng lại một lát, tốc độ chậm hơn vừa rồi một chút.
Nếu hắn thật sự cứ giữ nguyên độ tăng tốc như này thì chỉ trong vòng một canh giờ rưỡi là có thể lên đến đỉnh.

Độ khó mức sáu đi.
Cổ Thần lại điều khiển trận bàn một lần nữa.
Muốn Cổ Thần coi La Chinh như Mạc Nhất Kiếm? Điều này căn bản không thể.
Ở độ khó mức ba, tốc độ leo của La Chinh đúng là đã chậm lại.
Chuyện La Chinh vượt Bàn Long Cổ Đạo chẳng qua chỉ là một quá trình không đáng kể mà thôi, miễn sao có thể lên núi là được.
Thật ra Ôn Tứ đang nghĩ rằng với tu vi Bỉ Ngạn cảnh Nhất Trong Thiên của La Chinh thì dù có để mức năm hay mức bốn sợ rằng cũng không làm khó hắn được.
Để tăng tốc độ leo núi, La Chinh dùng ý nghĩ khiến vết đen nổi lên trên hai cánh tay được che phủ dưới lớp quần áo.

Hắn dùng hai tay che đầu, sau đó tốc độ tăng vọt.

Những phi kiếm kia phóng đến như mưa, thần quân lực tích chứa trong đó lợi hại hơn so với tháp luyện kiếm mấy lần nhưng khi đánh vào cánh tay La Chinh cũng chỉ chấn động khiến hai tay hắn tê dại mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.