Chương 2721: Ngọn lửa tâm linh


Lúc trước bọn họ không biết đến sự tồn tại của La Chinh, bây giờ vội vàng quay sang hỏi thăm đám nha hoàn của mình.


Chính8 là La công tử mà Tiểu Hân và Tiểu Nhân chăm sóc đó...

Tuy nhiên, lúc La Chinh chuẩn bị bước tới thì một giọng nói bỗng vang lên từ trong tháp:
Đưa lệnh bài ra vào của ngươi ra.

La Chinh khẽ lắc chiếc nhẫn tu di rồi cầm một tấm thẻ hình vuông màu vàng trong tay.
Tuy rằng La Chinh sắp bị đuổi, Tiểu Nhân và Tiểu Hân cũng sẽ bị đuổi xuống núi, nhưng Tiểu Nhân cũng biết La Chinh không phải kiểu người ngoan cố bảo thủ.
Ngược lại, nàng ta cảm thấy La Chinh là người ngay thăng hiền hòa.

Nghe nói từ khi người này vào Tâm Lưu kiếm phái tới nay vẫn luôn3 bế quan không ra ngoài!

Chắc là tên họ La này rất ngoan cố bảo thủ, không biết thương hoa tiếc ngọc...
Những cô gái áo trắng 9kia có chỗ dựa nên căn bản không kiêng dè gì La Chinh, giọng điệu còn đầy vẻ khinh thường.
Bọn họ có thái độ như vậy cũng6 dễ hiểu, mục đích tồn tại của họ chính là tận lực hầu hạ công tử nhà mình, mà La Chinh thì hoàn toàn thuộc về kiểu người phá hỏn5g quy củ, khiến sự tồn tại của Tiểu Nhân và Tiểu Hân không có giá trị.
Vả lại, hắn đã hiểu rõ một chuyện khác nữa.
Ngày đó hắn ở Quan Sơn Châu, lúc Thu Âm Hà lộ mặt cũng hệt như một lão dê già, giở trò với Phượng nữ Đường đường là một trưởng bối lại càn rỡ và không có phong độ gì như thế, khi ấy La Chinh cũng trợn mắt há hốc miệng.

Nếu chỉ leo lên tầng hai...
La Chinh ngẩng đầu nhìn lên.
Trong tháp Tâm Lưu không có bậc thang lên trên, muốn lên tầng hai thì cứ bay thẳng lên là được.
Nếu không chịu được, ngươi có thể tự rút lui.
Giọng nói trong tháp Tâm Lưu lại vang lên.

Ngọn lửa tâm linh?
La Chinh chịu đựng cơn đau nhức đến tột cùng, bước chân dừng lại.
Lúc này, cô gái xinh đẹp kia lại giục La Chinh vào tháp.
La Chinh gật đầu với Tiểu Hân và Tiểu Nhân rồi đi về phía tháp Tâm Lưu.
Bây giờ bọn họ chú ý đến La Chinh chỉ với mục đích chờ hắn bị đuổi ra ngoài.
Người bị đánh giá rất thấp
hai tháng liên tục, xác suất bị đá đi là rất lớn.
Tiểu Nhân cắn môi định cãi tiếp thì bỗng nhiên La Chinh nói:
Không cần để ý đến bọn họ...

Nhưng mà La công tử.
Tiểu Nhân ấm ức.

Ta bảo đảm với ngươi là ta sẽ không bị Tâm Lưu kiếm phái đuổi đi, và ngươi cũng sẽ không phải xuống núi.
La Chinh mỉm cười, nói.
Đám đệ tử trong Tâm Lưu kiếm phái đương nhiên sẽ không gia nhập vào cuộc tranh cãi giữa con gái với nhau mà chỉ đứng nhìn trò cười này thôi.
Về phần La Chinh - một đệ tử mới tới thì bọn họ hoàn toàn không coi ra gì.

Phừng...

Tấm thẻ hình vuông tựa như một khối đá lạnh, lập tức tan chảy trong tháp Tâm Lưu.
Tuy nhiên, xem nhẹ không có nghĩa là không có.
Trong tháp Tâm Lưu, tất cả những cảm xúc ấy như bị ngọn lửa nóng bỏng khơi dậy.

Lo âu, thất bại, sợ hãi, tham lam, sắc dục.
Những cảm xúc tiêu cực này ai cũng có, nhưng mọi người đều có một cái nắp đậy lên trên những cảm xúc đó.
Nếu là hạng người tâm trí mạnh mẽ thì hoàn toàn có thể xem nhẹ chúng, tựa như La Chinh.

Nóng, nóng quá...
Cũng trong lúc đó, La Chinh cảm thấy ngực mình như sắp sôi trào.
Bản thân hắn không sợ lửa, dù lửa cháy khắp tháp Tâm Lưu cũng không gây trở ngại cho hắn chút nào, thế nhưng tình hình lúc này lại hơi lạ.
Hắn dùng tay chạm vào ngọn lửa màu đỏ trên ngực, song nó không cháy lan sang tay.
Nhiệt độ của ngọn lửa này không cao, nhưng cảm giác đau đớn khi thiêu đốt thì tuyệt đối không phải ảo giác.
Cảm giác này tương tự như thần đạo Đoạn Tình...
Khi đó, La Chinh đã nảy sinh hứng thú với Tâm Lưu kiếm phái rồi.
Hắn đè ép cơn nóng nảy đó xuống, một mình bước vào tháp Tâm Lưu.

Åm...

Trong lúc chờ đợi mấy nhóm trước tiến vào, La Chinh cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Lúc trước, khi đối kháng với Tư Đồ Tu, trong thần thông kiếm pháp của gã ẩn chứa một cảm giác rất lạ.
Tiểu Nhân à, ngươi đúng là cố gắng lắm rồi nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn phí công sao?

Những cô gái áo trắng kia đều nhanh mồm nhanh miệng, chế giễu một trận.

Ái chà, mình bị liên lụy sắp bị đuổi xuống núi còn lên tiếng thay công tử nhà mình.
Tiểu Nhân, người bảo vệ công tử nhà mình thật đấy!

Đúng là đáng thương.
Xem ra, chỉ sợ Thu Âm Hà cũng là cường giả của Tâm Lưu kiếm phái.
Sau khi hắn lên núi, Thu Âm Hà vẫn chưa từng lộ diện, nhưng dựa vào thái độ lúc trước của ông thì ông không thể không biết hắn sẽ chọn Tâm Lưu kiếm phái.

Ngươi có thể ở lại tầng một, cũng có thể leo lên, tất cả đều được quyết định bởi thực lực và năng lực của ngươi...
Giọng nói kia cũng biết đây là lần đầu La Chinh tiến vào tháp Tâm Lưu bèn đưa ra một nhắc nhở nho nho.
Ngay khi giọng nói kia biến mất, bên ngoài cây cột ở trung tâm tháp bắt đầu hiện ra từng luồng sáng đỏ, thật sự có ngọn lửa bốc lên từ cây cột.
Cửa tháp Tâm Lưu ầm ầm đóng lại.
Không gian bên trong tháp không quá rộng và cũng chẳng có nhuyễn trận gì.
Sau khi bước được bảy tám bước, ngực La Chinh đột nhiên đau xót, một ngọn lửa màu đỏ bốc cháy trên ngực hắn!
Ngọn lửa tâm linh cắn trả có thể trực tiếp nuốt chửng bản tâm.
Người trẻ tuổi, chấp niệm của người càng sâu, ngọn lửa tâm linh cắn trả càng mãnh liệt.
La Chinh cố chống đỡ đi tới trước, cơn đau không ngừng tăng lên gấp bội...
.
La Chinh nghe thấy nhưng đương nhiên sẽ không so đo với bọn họ.
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng lanh lảnh vang lên sau lưng:
Các ngươi nói bậy bạ gì đó! La công tử không phải loại người như các ngươi nói!
Người vừa lên tiếng chính là Tiểu Nhân.
La Chinh cố nén cơn đau trong ngực, bước mấy bước vào trong tháp.
Hắn càng tiến lên, cái cảm giác đau đớn này càng ngày càng rõ ràng, đồng thời vô số suy nghĩ hỗn tạp ùa tới, bắt đầu chiếm trọn cảm xúc của La Chinh.
Thu Âm Hà không lộ diện chứng tỏ có lòng tin rằng hắn sẽ vượt qua tháp Tâm Lưu.
Lúc La Chinh đến gần tháp Tâm Lưu hơn, tâm trạng cũng trở nên kích động, cảm xúc nóng nảy kia lại bốc lên.
Nghe được lời đảm bảo của La Chinh, Tiểu Nhân thoáng ngây ra một lúc, còn Tiểu Hân thì mở to hai mắt.
Hiển nhiên các nàng không tin lời La Chinh nói.
Nhưng ở trung tâm tháp có một cái cột tròn, bên trong cây cột ấy dường như có ngọn lửa đang cháy, tỏa ra khí tức nóng bỏng khiến nhiệt độ bên trong tháp rất cao.
Có điều, đối với người bị đủ loại lửa nung như La Chinh thì chút nhiệt độ này không đáng là gì.

La công tử cố gắng hết sức là được rồi, Tiểu Nhân...
cũng không mong chờ gì khác.

Ừ! La công tử cố gắng lên!
Tiểu Hân khích lệ.
Trong lòng đã quyết, hai chân La Chinh đột nhiên giẫm mạnh, thân hình bay vọt lên.

Nhưng ngay khi La Chinh nhảy lên, ngọn lửa tấm linh màu đỏ trên ngực bỗng nhiên lan rộng ra, giống như một cái kén nhộng khổng lồ bao kín hắn lại.

Cơn đau mà nó mang tới được phóng đại lên gấp trăm lần, kèm theo đó còn có cảm giác bực bội, mất mát và tuyệt vọng không cách nào đè nén được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.