Chương 2828: Nỗi sợ trong quá khứ
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1387 chữ
- 2022-02-19 04:29:46
Dương hồn trong Thập Nhất Trong Thiên không có khả năng hủy diệt tường thành, thứ duy nhất có sức hủy diệt mạnh mẽ như vậy chỉ có thể l8à Quỷ Dung Thú xuất quỷ nhập thần kia.
Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy bóng dáng của La Chinh, ai nấy đều ngây ngẩn cả người.
<3br>
Đó là cái gì?
Hình như là một con người.
Hắn không phải trạng thái linh hồn, đùa gì thế?
Người tộc Ly Uyên thấy dáng vẻ thực 9sự của La Chinh thì đều tràn đầy ngạc nhiên và khiếp sợ.
Cảnh tượng này hoàn toàn trái ngược với lẽ thường trong nhận thức của6 bọn họ! La Chinh híp mắt, chậm rãi đi về phía trước.
Ngoài tường thành cao ngất, hơn mười con phi ưng to lớn bay vút tới, trên đám phỉ ưng này là một hàng người khổng lồ đứng sừng sững.
Ngoại hình bọn họ rất giống tộc Ly Uyên, khác ở chỗ dương hồn của tộc Ly Uyên chỉ có thể nhìn thấy đường nét cơ thể, nhưng chân dung diện mạo của đám người khổng lồ này đều có thể thấy rõ mồn một.
Bọn họ là tộc Uyên Linh sinh sống trong Bỉ Ngạn!
Tốt quá rồi! Kỵ sĩ Uyên Linh tới rồi!
Cuối cùng cũng ra tay!
Giết tên nhóc Nhân tộc đáng chết này đi!
Người tộc Ly Uyên thấy kỵ sĩ Uyên Linh trên bầu trời thì đều kích động, đây chính là chỗ dựa của tộc Ly Uyên bọn họ.
Sau đó hắn đi tới cung điện nguy nga kia.
Ngăn hắn lại!
.
Đừng cho hắn vào thần miếu!
Thần miếu của tộc Ly Uyên chúng ta không cho phép kẻ khác khinh nhờn!
Đám người tộc Ly Uyên kích động, nhiều kẻ còn bất chấp tất cả nhào về phía La Chinh.
Hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của đám tộc Ly Uyên này.
Lúc hắ5n đi tới một tòa nhà nguy nga, nhịp bước không chút thay đổi nhưng đầu ngón chân đã giẫm thẳng lên cột trụ của tòa nhà, sau đó thân thể đụng vào bề mặt cây cột.
Cây cột to lớn này không cản nổi bước chân của La Chinh, ầm ầm vỡ vụn theo bước tiến của hắn.
Nếu từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy La Chinh đi theo một đường thẳng, mà những nơi đường thẳng này đi qua đều trở thành một mớ hỗn độn! Có thể nói không có bất cứ vật gì có thể ngăn cản bước chân hắn! Tộc Ly Uyên đi theo phía sau La Chinh càng lúc càng nhiều, nhìn tòa thành lớn như vậy bị hủy thành nông nỗi này, trong lòng bọn họ đều đang rỉ máu.
Thằng nhóc Nhân tộc! Đừng hủy nữa!
Ngươi muốn cái gì, có thể đưa ra yêu cầu!
Đám tộc Ly Uyên này cũng không phải chủ của tòa thành này, trước đó hắn đã nêu ra yêu cầu là một trăm triệu hồn đan rồi nhưng đối phương lại chỉ xem hắn là một tên ngốc.
Tộc Ly Uyên nghe xong lời này, trong lòng tức khắc run lên.
Ngươi, ngươi muốn gì!
Người tộc Ly Uyên hỏi.
Những tòa nhà ở tầng ngoài bị La Chinh phá hủy thì thôi đi, nhưng tòa cung điện này mới là thần miếu của tộc Ly Uyên, sao có thể để kẻ khác hủy hoại?
Hủy chứ làm gì.
La Chinh phun ra một câu.
Cốt mâu lao thẳng xuống, La Chinh xoay người một cái tránh được nhát đâm của trường mẫu.
Tay hắn dùng sức vặn lại, dễ dàng nắm chặt cốt mầu trong tay.
Sức mạnh như này cũng không tệ lắm...
Rất nhiều người tộc Ly Uyên còn chưa ý thức được nguy hiểm, nhào nhào chạy lên ngăn cản.
Mặc kệ ngươi đến từ tộc nào! Ngươi làm như vậy là tự tìm đường chết!
Chưa có ai dám mạo phạm tộc Ly Uyên chúng ta, huống chi chỉ là một Nhân tộc nhỏ bé!
Ngươi là người của tộc Hữu Hùng?
Đối mặt với đám tộc Ly Uyên này, La Chinh lười phản ứng.
Nhưng đám người này chỉ vừa tới gần đã bị La Chinh đánh cho hồn phi phách tán.
Người tộc Ly Uyên đều rơi vào tuyệt vọng, chẳng lẽ thần miếu thực sự bị hủy trong tay một thằng nhóc Nhân tộc? Đúng lúc này, một loạt tiếng kèn bỗng vang lên từ xa.
U...
Có đôi khi không làm cho đối phương đau khổ một lần thì bọn họ sẽ không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Dọc theo đường đi, La Chinh vẫn luôn ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của bọn họ.
Khi hắn đi vào một con đường rộng rãi, trước mặt bỗng hiện lên một cung điện nguy nga đồ sộ.
Có một vài kẻ muốn chết liều mình tới gần, La Chinh giơ tay chạm nhẹ một cái liền đánh nát dương hồn của bọn họ.
Sau khi hắn đánh chết vài tên tộc Ly Uyên, những người còn lại đều không dám tới gần nữa.
Nhưng sinh linh thuộc chủng tộc này thực sự ngoan cường, biết rõ La Chinh cực kỳ nguy hiểm nhưng bọn họ vẫn không rời khỏi Bỉ Ngạn, thậm chí còn tập trung đằng sau La Chinh.
Từ lúc vào Bỉ Ngạn đến giờ, hắn cũng đã gặp được hai loại sinh linh, một là thi thể Chức Thiên Chu trong Thiên Quỳ thần miếu, một loại khác chính là Không Minh Thú trong thần miếu.
Hiện tại La Chinh cùng lúc gặp được hai loại, một là tộc Uyên Linh và một là phi ưng mà tộc Uyên Linh cười trên lưng.
Vù!
Thực lực của sinh linh Bỉ Ngạn...
mạnh tới đâu?
La Chinh khẽ nheo mắt lại.
Tuy hắn đã vào điện hồn nhưng còn chưa hiểu rõ lắm về Bỉ Ngạn.
Soạt!
Lúc kỵ sĩ Uyên Linh chỉ còn cách La Chinh chừng vài trăm mét thì trong tay bỗng hiện ra một đoạn cốt mâu màu trắng.
Những thanh cốt mâu màu trắng này không phải những ngọn giáo linh hồn yếu ớt kia, uy lực của chúng hùng mạnh hơn linh hồn vô số lần!
Giết!
Tất cả các kỵ sĩ Uyên Linh đồng loạt tăng tốc, sát khí bùng lên tận trời.
Soạt soạt soạt..
Các kỵ sĩ Uyên Linh giương cánh bay cao, xếp thành hàng ngũ lao thẳng tới chỗ La Chinh.
La Chinh hủy hoại nhiều công trình như vậy, dù là tộc Ly Uyên hay tộc Uyên Linh đều sẽ không tha cho hắn.
Kỵ sĩ Uyên Linh vừa ra tay đã muốn giết chết La Chinh.
Có vài tên tộc Ly Uyên tuy không dám tiến lên nhưng miệng vẫn hùng hổ quát tháo.
Ầm ầm...
La Chinh đi ngang qua một cung điện to lớn, khiến nó ầm ầm đổ sụp.
Hẳn vẫn không thay đổi phương hướng, tiếp tục đi vào giữa tòa thành này.
Lúc vừa mới vào Tứ Trọng Thiên và nhìn thấy mấy thần miếu ở đó, La Chinh đã rung động không thôi, không ngờ Nhân tộc có thể xây dựng nên công trình khổng lồ nhường này bên trong Bỉ Ngạn.
Thế nhưng so với cung điện nguy nga trước mặt, mấy thần miếu ấy thực sự quá nhỏ bé.
Tòa nhà này rất đẹp.
Mãi đến lúc này La Chinh mới thốt ra một câu.
Hùng mạnh hơn dương hồn đơn thuần rất nhiều, nhưng muốn đối phó ta thì còn kém xa!
La Chinh vừa nắm lấy cốt mâu đã trở tay rút nó ra ngoài.
Cốt mâu run rẩy trong không khí, phát ra tiếng kêu chói tai, phần đuôi quất thẳng vào ngực một gã kỵ sĩ Uyên Linh.
Am!
Tia máu bắn ra từ trong cơ thể kỵ sĩ Uyên Linh, gã rơi thẳng xuống khỏi lưng chim ưng, quỳ rạp trên mặt đất bất động.
Mà con phi ưng gã cưỡi thì lộn nhào một vòng, rơi xuống đất, đôi cánh cố sức vỗ nhưng không bay nổi nữa.
La Chinh xoay nhẹ cốt màu, không chút ngập ngừng do dự, lập tức đâm thẳng vào tên kỵ sĩ Uyên Linh thứ hai xông về phía mình.
Bịch bịch bịch bịch...
Mỗi lần cốt mâu trong tay La Chinh quất ra lại có một tên kỵ sĩ Uyên Linh bị đánh rơi khỏi lưng chim ưng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.