Chương 2846: Mục đích thật sự của nhĩ thử


Lăng Sương đã khó chịu nãy giờ rồi, chẳng qua nàng không tiện phát tác ra thôi, bây giờ thì rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

Xưa nay Phượng 8Ca chưa bao giờ bị quát như vậy, trong lòng nàng vô cùng khó chịu. Nàng lạnh giọng nói:
Ngươi là ai? Ta bằng lòng để cho hắn cũng thì liên quan gì t3ới ngươi?


Phượng Ca không thấy dung mạo Lăng Sương nên đương nhiên không biết nàng là ai, chỉ nghĩ rằng nàng chẳng qua là một đệ tử Thiên Cu9ng nhỏ bé, mà trong số các đệ tử Thiên Cung thì có mấy ai lọt vào mắt Phượng Ca đâu?
Móng vuốt ấn nhẹ lên cửa Di Thiên thần miếu, cánh cửa chợt lóe lên vầng sáng của kim loại rồi chậm rãi mở ra.
Các dị tộc khác đều sốt ruột vô cùng, ai ai cũng muốn giành được vị trí đầu tiên và tiến vào trong trước, thế nhưng quanh đây đã bị Nhĩ Thử bố trí cẩm chế chặt chẽ, họ chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của đám chuột kia
mà thôi.

Được rồi, các ngươi có thể vào.
Con Nhĩ Thử vừa mở cửa thần miếu lên tiếng.
Nó vừa dứt lời, dương hồn của tộc Ly Uyên với hình thể to lớn lập tức xông pha đi đầu, vượt lên vọt thẳng vào trong thần miếu. Các dị tộc khác cũng chen nhau vào, kẻ huých người đẩy đến sứt đầu mẻ trán...
So với họ, đám Nhĩ Thử lại có vẻ không vội lắm, mặc dù cửa thần miếu là do chúng mở ra.
đỡ...


Ra là ngươi.
Phượng Ca cũng thoáng sững sờ.

Là ta thì sao?
Khí thế của Lăng Sương không hề kém Phượng Ca chút nào.
Tính quật cường của Phượng Ca bị khơi dậy, nàng dứt khoát tựa đầu lên vai La Chinh, cố ý nói:
Lực linh hồn của ta bị hút hết sạch rồi, không còn sức gì nữa, không xuống được!

Trong lúc La Chinh công nàng, nàng cũng tranh thủ bổ sung hồn đan. Dù lực linh hồn của nàng bị mất khá nhiều nhưng hiện giờ cũng đã được bồi bổ lại đến bảy, tám phần.
Lời Phượng Ca vừa khéo đúng ý Lăng Sương. Nàng cười thật tươi, nói:
Thần miếu sắp mở rồi, nếu hổn lực đã không chống đỡ nổi thì hãy rời khỏi Bỉ Ngạn nghỉ ngơi hồi sức cho tốt đi. Phượng Ca điện hạ cần phải bảo

Ngươi!
Lăng Sương dựng thẳng lông mày, đang định mở mi6ệng gọi
La Chinh
thì chợt nhớ ra mình không thể để lộ thân phận của hắn nên cuối cùng vẫn nhịn lại. Nàng vươn tay nhéo cánh tay La Chinh một cái, <5br>
nói:
Này! Mau thả năng xuống đi!

Vừa rồi La Chinh không hề để ý đến hai cô gái bên cạnh mình, hắn không ngờ các nàng lại xung đột với nhau.
Lúc hắn còn đang hoang mang thì Sầu Tuẫn đã phản ứng lại kịp, hắn ta cười hì hì rồi nói:
Tất cả đều là người một nhà cả. Phượng Ca điện hạ, vị này là Lăng Sương điện hạ, vừa rồi Lăng Sương điện hạ còn ra tay giúp
Hơn hai nghìn dương hồn vừa rồi còn đang tập trung đông đúc trước cửa thần miếu mà chỉ thoáng sau đã chui hết vào bên trong.

Các ngươi cũng vào đi.
Lăng Sương nói với Sầu Tuẫn.
Ý của nàng là muốn Sầu Tuẫn mau dẫn Phượng Ca đi đi, nàng thật sự cảm thấy Phượng Ca rất chướng mắt.
Ban đầu, người tộc Ly Uyên vô cùng phách lối, nhưng từ khi La Chinh xuất hiện thì họ vẫn luôn im lặng. Đa số họ đều đến từ Thập Nhất Trong Thiên, từng tận mắt chứng kiến thân hình to lớn của La Chinh nên vô
cùng sợ hãi đối với thân thể ấy. Họ chỉ sợ mình tránh hắn không kịp, còn lòng dạ đâu mà xông lên kiểm chuyện?
Khi hầu hết dị tộc đều đã chuẩn bị xong xuôi, một con Nhĩ Thử mới bước lên theo bậc thang trước cửa Di Thiên thần miếu. Nó vươn móng vuốt dài nhỏ của mình ra, trên đó có những đường vẫn rất mảnh.

Ta với đám Nhĩ Thử từng ước hẹn với nhau, ta chỉ có thể đưa một mình Lăng Sương vào thần miếu.
La Chinh cũng lên tiếng giải thích.
Trong số các sinh linh được vào thần miếu, chỉ có La Chinh cùng Lăng Sương là không phải nộp hồn đan.
Phượng Ca nhìn La Chinh chăm chú. Tính tình nàng cũng rất phóng khoáng, người ta đã không định đi thăm dò thần miếu cùng mình thì nàng cũng dứt khoát nhấc chân bước thẳng vào thần miếu.
Lúc này, đám Nhĩ Thử lập tức xúm lại quanh hắn, một con trong đó hỏi bằng thái độ vô cùng cung kính:
Không biết anh bạn Nhân tộc này phải xưng hô thế nào?


Gọi ta Thiên Hành là được.
La Chinh trả lời.
Đám Nhĩ Thử biết La Chinh sẽ không nói ra tên thật của mình, mà chúng cũng chẳng so đo chuyện ấy. Một con Nhĩ Thử hỏi:
Thiên Hành các hạ đã dùng thân thể để vào Bỉ Ngạn thì hiển nhiên có điểm vượt trội hơn
trọng Thánh thể Di Thiên thần miếu này muốn vàn nguy hiểm...

Ai ngờ Lăng Sương còn chưa nói hết câu thì Phượng Ca đã nhảy vọt xuống khỏi người La Chinh, dù chỉ trong hình thái dương hồn nhưng vẫn có thể nhìn ra tính dẻo dai đáng kinh ngạc của nàng. Nàng lạnh lùng trả
lời:
Ta không có phúc để được Lăng Sương điện hạ quan tâm như thế. Chỉ cần bổ sung hồn lực là được!

Phượng Ca.
Tộc Nhĩ Thử dùng
Tụ Hồn Thủy
để phong tỏa khu vực trước cửa thần miếu, đồng thời còn bố trí cấm chế trên khu vực đó nên không ai dám làm loạn, các đại tộc đã nộp hồn đan bắt đầu xếp hàng theo thứ tự trước
thần miếu.
trước mặt hắn chẳng khác gì tờ giấy.
Nhưng đối với Di Thiên thần miếu ở Thập Tam Trọng Thiên thì La Chinh lại không quá tự tin.
Toàn bộ Di Thiên thần miếu tỏa ra ánh kim loại nhàn nhạt, hình như trong chất liệu khi xây dựng có rót thêm kim loại đặc thù nào đó.
Lăng Sương đã làm bạn với La Chinh ngay từ lúc mới vào biển Chân Ý, nàng không muốn có thêm sự tồn tại của người khác ở xung quanh.
Nhưng hiển nhiên Sầu Tuẫn, Phượng Ca và các đệ tử Thiên Cung khác đều cho rằng đi theo La Chinh là lựa chọn tốt nhất, có cái đùi vững chãi như vậy mà họ không ôm lấy mới là ngốc ấy.
La Chinh chưa đi, họ cũng chưa đi.
người, không biết các hạ có thể phá hủy Di Thiên thần miếu hay không?


Phá hủy Dị Thiên thần miếu...

Thiên Quỳ thần miếu ở Nhất Trong Thiên thì La Chinh có thể phá được dễ dàng, mà thần miếu do tộc Hữu Hùng xây dựng ở Tứ Trọng Thiên cùng với kiến trúc xây tại Thập Nhất Trong Thiên thì lại quá mỏng manh,
Dứt lời, nàng lấy hồn đan ra và không ngừng đưa vào dương hồn của mình, khí tức linh hồn nàng nhanh chóng tràn trề sức sống.

Phượng Ca điện hạ, Di Thiên thần miếu vô cùng nguy hiểm, một người đáng giá ngàn vàng như ngươi đúng là không thích hợp đi vào.
La Chinh cũng khuyên.
Kể cả Sầu Tuần lẫn Lăng Sương đều không nằm trong kế hoạch của La Chinh, có điều chuyện về Di Thiên thần miếu tự nhiên sẽ hấp dẫn các đệ tử Thiên Cung tìm tới đây, mà trận xung đột do Phượng Ca gây ra cũng
khiển La Chinh hoàn toàn không ngờ tới.

Ta không đáng giá ngàn vàng gì cả. Ta không dễ bị hư hại như ai kia.
Phượng Ca nói lời gai góc.
Lăng Sương nhưởng cao lông mày, đang định chế giễu lại thì La Chinh đã vươn tay ra nắm lấy tay nàng, thế là Lăng Sương liền nhìn xuống. Mục đích của nàng với La Chinh khi đến đây không phải là để cãi nhau với
Sầu Tuần thì chắp tay với La Chinh và Lăng Sương rồi nói:
Vậy chúng ta vào trước một bước. Sầu Tuẫn còn phải cám ơn hai vị đã ra tay cứu giúp!


Chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần phải nói đến.
La Chinh đáp.
Khi các đệ tử Thiên Cung đều vào trong cả rồi, La Chinh cũng sải bước tiến lên và đứng trước lối vào Di Thiên thần miếu.
Hắn đi tới trước cửa, vươn tay nhấn lên vách tường và chậm rãi phóng sức mạnh của mình ra.


Xoet...


Hiển nhiên vách tường này còn kiên cố hơn cả dự đoán của La Chinh. Dù hắn đã sử dụng đến năm phần sức mạnh nhưng chỉ có thể để lại một dấu tay trên bề mặt vách tường.


Vách tường thần miếu này dày chừng năm mét, nếu muốn phá hỏng thì sợ là hơi khó.
La Chinh nghiệm mặt nói.

Nào ngờ tộc Nhĩ Thử vừa thấy vậy, trên mặt chúng lập tức hiện rõ vẻ mừng rỡ.


Thiên Hành các hại có thể ẩn lõm vách tường!
Con Nhĩ Thử kia khen ngợi.


Có ý gì?
La Chinh không hiểu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.