Chương 2857: Ân nhân
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1381 chữ
- 2022-02-19 04:35:17
La Chinh và Lăng Sương chỉ treo ở một chỗ cao vài trăm mét trên vách tường, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn hai bộ giáp 8leo lên, thoáng chốc đã nhảy lên tới độ cao tám chín chục mét.
Lăng Sương treo trên người La Chinh, cảm thấy mì3nh nên làm gì đó.
Rắc!
Hai hàng răng cưa lao tới, muốn cắn lấy chân La Chinh!
Lần thứ ba đạp xuống, La Chinh thay đổi phương hướng, lần này là giẫm lên đỉnh đầu chủng!
Ù Ù!
Chạy thế nào?
Lăng Sương hỏi.
Muội nhìn là được.
La Chinh cười nói.
Hình dạng của chúng cũng không khác con người lắm, cũng chỉ có hai cái tay mà thôi, nếu cả hai thanh đao gỉ đều cắm vào tường thì sẽ không thể nào tiến hành công kích được nữa.
Qua một loạt những biểu hiện trước đó thì xem ra linh trí của hai bộ giáp này không được cao cho lắm.
Ban đầu chúng định nhảy lên đuổi theo La Chinh, nhưng sau vài lần bèn từ bỏ, bây giờ lại vịn tường trèo lên.
La Chinh mượn sức mạnh của bộ giáp, chỉ sau một lần chúng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, sợ rằng lần sau sẽ còn phiền phức hơn nữa...
May mà La Chinh phản ứng cực nhanh, trước khi răng cưa khép lại, hắn đã kịp lao lên trên!
Thật là nguy hiểm!
Tim La Chinh cũng đập thình thịch.
Nếu bị cắn một cái, sợ là hắn khó có thể giãy ra được, kết cục thế nào rất dễ để tưởng tượng ra.
Két! Két! Két!
Hai bộ giáp lại leo lên thêm mấy chục mét, lúc này đã tới dưới chân La Chinh.
Ta đi xem.
Ca ca của tiểu cô nương nói.
Ngay khi hắn ta vừa tới gần lối ra hình vuông thì chợt thấy một bóng người đột nhiên xông lên.
Lòng cảnh giác của La Chinh cũng tăng lên!
Bộ giáp thoạt nhìn linh trí không cao, nhưng dường như chúng có thể không ngừng cải tiến nhận thức của mình.
Ca ca của tiểu cô nương lập tức đánh ra một chưởng theo bản năng!
Cút!
La Chinh giẫm lên vai một bộ giáp, sức mạnh bộc phát lần nữa, toàn thân lại nhảy bật lên.
Vụt!
La Chinh niệm tình đồng tộc bên thu hồi đòn đánh của mình lại, sau đó công Lăng Sương đứng sang một bên.
Lăng Sương nhảy xuống khỏi lưng La Chinh, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái Nhân tộc kia, nói:
Lúc ở Thập Nhất Trong Thiên người bị tộc Ly Uyên làm khó, ta cứu ngươi một mạng, bây giờ lại muốn giậu đổ bìm
giúp nàng ở Thập Nhất Trọng Thiên.
Ngươi là... ân nhân?
Tiểu cô nương Nhân tộc ngơ ngác nói.
Lăng Sương bám chắc trên cổ La Chinh, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy.
Tuy bọn họ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng trong lòng Lăng Sương lại sinh ra cảm giác an tâm. Dù phiền phức có lớn đến cỡ nào đi chăng nữa, người đàn ông này cũng có thể nghĩ ra cách giải quyết, nàng cảm
La Chinh cũng không biết là ai, nhưng mình vất vả lắm mới chạy lên được, sao có thể để yên cho kẻ khác đánh lén?
Ca ca của tiểu cô nương vừa vung tay ra được một nửa thì chợt cảm nhận được luồng sức mạnh không thể chống cự ập tới, sức mạnh trong đó đủ để quyết định mạng sống của hắn ta!
La Chinh vừa quan sát bộ giáp vừa ngẩng đầu đánh giá.
Con đường hầm dẫn lên trên tuy đã bị sụp nhưng vẫn còn lại một lỗ nho nhỏ. Nghĩ đến đây, hắn liền nói:
Đừng nản lòng, mặc dù đánh không lại, nhưng chúng ta còn có thể chạy trốn!
Hắn kéo Lăng Sương xông thẳng lên, cuối cùng cũng chui ra khỏi lối ra hình vuông!
Người của tộc Cửu Lê đứng cách đó không xa, vẫn còn đang chờ đợi. Nếu phán đoán dựa theo manh mối bọn họ có được thì chắc là người dưới tầng hầm đều đã chết sạch, kể cả thân thể kia!
Có một điểm thú vị là lúc La Chinh giẫm lên đỉnh đầu, hai bộ giáp lại vô thức cắn sang vai, hành động khờ khạo này khiến La Chinh cũng thấy buồn cười.
Lần thứ tư đạp xuống, hai chân La Chinh đạp thẳng xuống cùi chỏ của nó.
Lần thứ năm...
Lần thứ sáu...
Vừa rồi hắn còn ôm ý định đạp bộ giáp xuống, mặc dù không đạt được mục đích nhưng chỉ cần thao tác thích hợp thì hoàn toàn có thể mượn chúng nó để trèo lên lỗ hổng phía trên.
Chờ khi bộ giáp tới gần, La Chinh lại tiếp tục giẫm lên vai chúng.
La Chinh đánh hụt bèn nghiêng người bồi thêm một đòn đánh nữa, nhưng đúng lúc này tiểu cô nương Nhân tộc chợt lớn tiếng nói:
Xin hãy bỏ qua cho ca ca ta! Huynh ấy không cố ý!
Giọng nói của nàng vừa trong trẻo vừa non nớt, Lăng Sương và La Chinh đều cảm thấy rất quen.
Mỗi một lần đạp xuống La Chinh đều thay đổi phương hướng, đến lần thứ bảy thì khoảng cách giữa hắn và lối ra đã rất gần.
Vù!
Sau đó hai bộ giáp mới rời khỏi tầng hầm...
Nhưng qua lâu như vậy, hai bộ giáp vẫn nhảy nhót dưới tầng hầm như cũ, điều này khiến bọn họ cực kỳ khó hiểu.
leo?
Tiểu cô nương Nhân tộc hơi ngây ra. Dù nàng không thấy rõ dung mạo nhưng vừa nghe Lăng Sương vừa nhắc nhở như vậy, nàng đã lập tức nhận ra cô gái này chính là người đã trả hai trăm nghìn hồn đan, giải vây
Phản ứng của hai bộ giáp không được nhanh nhạy cho lắm. Chúng đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt đỏ lóe lên ù ù, sau đó tăng tốc leo lên:
Soạt soạt soạt...
Trong hoàn cảnh này, tâm trạng La Chinh lại trở nên bình tĩnh lạ thường.
Tiểu kiểm linh hồn đối phó với dương hồn dễ như trở bàn tay, nhưng khi đánh vào bộ giáp, ngo6ại trừ tiếng vang lanh lảnh thì hầu như chẳng có chút ý nghĩa nào.
Mắt thấy bộ giáp càng lúc càng gần, Lăng Sươ5ng chỉ biết lắc đầu:
Không có tác dụng, bộ giáp này quá mạnh.
thấy bọn họ nhất định có thể xông lên trên.
La Chinh suy nghĩ về thói quen tư duy của hai bộ giáp này. Chúng không có khả năng dự đoán như sinh linh có trí tuệ, chỉ biết ngã một lần thì khôn hơn một chút.
Nhờ lực xung kích vừa rồi mà thân hình La Chinh nhanh chóng leo lên thêm vài trăm mét, sau đó tay phải hắn biến thành đạo, lại cắm vào bức tường!
Lăng Sương lúc rơi xuống lúc lại bay lên, tâm trạng cũng vô cùng căng thẳng. Khi thấy mình và La Chinh đã treo vững vàng trên vách tường, nàng mới thở phào nhẹ nhõm:
Được rồi!
Hắn ta bèn vội vàng thu cú đánh vừa rồi lại, lực quán tính khiến cả người hắn ta ngã xuống đất.
Tuy tránh được một đòn lấy mạng, nhưng chỉ luồng gió phát ra từ đòn đó lướt qua đỉnh đầu cũng khiến hắn ta vô cùng đau đớn.
Dây chuyền Vu Hồn của nàng sáng lên, tiểu kiếm linh hồn từ trên cao giáng xuống.
Len9g keng leng keng!
Nhưng lần này, một bộ giáp trong đó đột nhiên quay đầu, mặt nạ bảo hộ trên đầu bộ giáp mở ra. Trong mặt nạ bằng sắt hoàn toàn trống rỗng, có điều ở gần mặt nạ lại có hai hàng răng cưa nho nhỏ giống hệt như răng
nanh của mãnh thú!
Ngay khi một bộ giáp trong đó chỉ còn cách La Chinh chừng năm mét thì hắn lại đột nhiên nói:
Bám chắc vào!
Lăng Sương ôm chặt cổ La Chinh, cảm thấy mình đột nhiên rơi xuống.
Sau khi lên tới Thập Nhị Trọng Thiên, nàng từng muốn hỏi về lai lịch của đối phương, định chờ tới lúc thích hợp sẽ trả lại hai trăm nghìn hồn đan ấy. Thế nhưng Lăng Sương lại mất kiên nhẫn đuổi nàng đi, nàng cũng
không có cách nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.