Chương 2899: Văn minh chi khí


Phượng Ca như đã biết hết mọi chuyện ở đây, vẻ mặt nàng không thay đổi chút nào.

Trên mặt đất bằng ngọc xanh dưới đáy Hắc Đàm có rất nh8iều đường vân, Phượng Ca cúi đầu chăm chú quan sát rồi bước nhanh theo những đường vân ấy, có vẻ như đang tập trung tìm kiếm thứ gì đó.
Bản thân khối ngọc cũng không thể nào kháng lại vầng sáng do Phượng Ca phóng ra. Nơi nào ánh sáng đi qua, trên bề mặt khối ngọc lại bị ăn mò9n tạo thành vết mấp mô.

Bọn họ đi vài chục bước dưới đáy Hắc Đàm, mặt đất bằng ngọc xanh dưới chân dần dần chuyển từ màu xanh lá cây đ6ậm thành màu xanh nhạt, chất ngọc cũng trở nên trong suốt, dùng mắt thường vẫn có thể nhìn
Đám lông vũ dày đặc ở bên dưới chính là cánh của một con chim khổng lồ. Dưới khối ngọc xanh này lại ẩn giấu một con chim với hình thể to lớn khác thường ư?
La Chinh không ngừng tiến lên, lông vũ cũng mỗi lúc một nhiều thêm. Cuối cùng, hắn thấy được một cái đầu chim thật lớn, hiển nhiên đã chứng thực cho suy đoán của La Chinh.
Phượng Ca vẫn chạy đi như bay, vượt qua đầu chim to lớn kia rồi mới ngừng lại.
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong lòng La Chinh thì đã được chứng thực ngay lập tức. Có lẽ vì bị ánh sáng do Phượng Ca phóng ra quấy nhiễu đến nên đám Thanh Ngọc Trùng dưới khối ngọc xanh bỗng di chuyển, lượn lò
khắp nơi trong khối ngọc.
Khối ngọc xanh có tính chất cứng rắn lại chẳng khác nào nước lỏng đối với đám Thanh Ngọc Trùng, chúng có thể bơi lội tự do ở trong đó.

Cẩn thận!

La Chinh không chắc liệu Phượng Ca có năng lực kháng lại độc Thanh Ngọc Trùng hay không, nếu chúng cắn trúng Phượng Ca thì phiền to. Trong nháy mắt khi đám Thanh Ngọc Trùng này chui ra ngoài, La Chinh
bèn dứt khoát vươn một tay ra ôm Phượng Ca lên, đặt nàng trên vai mình.
Phượng Ca nở nụ cười, nhẹ nhàng nhổm người lên và nhảy xuống khỏi bờ vai La Chinh. Nàng nhón mũi chân chạy như bay thuận theo cọng lông vũ kia.
La Chinh bám sát sau lưng nàng, đồng thời dán mắt nhìn xuống bên dưới. Hắn phát hiện, số lượng lông vũ càng lúc càng nhiều hơn...
Lúc La Chinh đang cảm thấy quái lạ thì lông mày bỗng nhưởng cao.
Dưới mặt đất trước mặt nàng có một quả cầu gai hình thoi, hình dạng rất kỳ lạ.
Phượng Ca quan sát một lúc rồi quỳ chân xuống, ngồi ở một bên. Nàng vươn tay đặt lên trên quả cầu gai hình thoi, một luồng sáng trắng chói lóa phóng ra từ lòng bàn tay nàng.

ù ù ù...

đếm nổi!
Nếu những con Thanh Ngọc Cự Thú này bị thả ra thì chắc sẽ san bằng cả Thập Tam Trọng Thiên một cách dễ dàng...
Họ tiếp tục đi về phía trước vài trăm mét nữa, rời khỏi phạm vi nơi Thanh Ngọc Cự Thủ tụ tập. Ngọc xanh dưới chân La Chinh cũng trống trải hẳn, bề mặt chiết xạ ra vầng sáng màu lục mờ tối.
xuyên xuống dưới mà không hề bị cản trở gì.5

Đây là...

La Chinh thấy trong lòng khối ngọc xanh có vài đường cong xiêu vẹo. Khi cẩn thận nhìn lại, hắn mới phát hiện đầy đâu phải đường cong gì! Đó căn bản là từng con Thanh Ngọc Trùng khảm nạm ở bên trong!
Mặc dù La Chinh không sợ độc Thanh Ngọc, nhưng dưới bàn chân bị vô số kim châm nhỏ xíu đâm vào vẫn gây ra cảm giác vô cùng đau đớn. Hơn nữa, trước mặt hắn còn có vô số kim độc nhô lên trên bề mặt khối ngọc,
hắn mà bước đi thì chẳng khác nào đang bước chân trần trên núi kim!
Chỉ mới bước được vài bước, lòng bàn chân La Chinh đã bị kim độc đâm cho nát bấy,máu me đầm đìa, không thể không ngừng lại...
Chỉ có điều, dù hai mắt nó mở to nhưng lại không có thần, giống như vật chết.

Nếu thứ này mà chui ra thì rắc rối to...
La Chinh thầm nghĩ.
Hẳn không đấu lại Thanh Ngọc Cự Thú, mà ngay cả Phượng Ca dù muốn thuần phục nó cũng vẫn khá khó.

Bụp bụp bụp...

Lúc này, La Chinh cảm thấy dưới chân mình truyền đến từng cơn đau nhói vì bị kim châm. Đám Thanh Ngọc Trùng tụ tập lại với nhau, tạo thành một nhóm thật đông. Chúng xuyên qua khối ngọc xanh, đâm kim độc
vào lòng bàn chân hắn.
Một vòng sáng trắng khuếch tán ra từ trong cơ thể nàng, đám Thanh Ngọc Trùng kia vừa chui ra khỏi khối ngọc đã bị diệt trừ không còn một mống, căn bản chẳng thể tới gần Phượng Ca.
Đợt tấn công mang tính tự sát của Thanh Ngọc Trùng kéo dài được chừng nửa nén nhang thì rốt cuộc cũng ngừng lại. Không biết bao nhiêu con Thanh Ngọc Trùng đã bị diệt trong ánh sáng kia.

Phù...

Đám Thanh Ngọc Trùng trong Hắc Đàm sinh ra từ khối ngọc xanh khổng lồ này à?
Trong lòng La Chinh bỗng sinh ra ý nghĩ vô cùng quái đản...
Dù sao, ở cái nơi quỷ quái này cũng không thiếu cái lạ, dù là suy đoán lớn mật đến đâu cũng vẫn không hề quá đáng.
Đám Thanh Ngọc Trùng bên dưới nhận ra mình không thể ngăn La Chinh lại thì dứt khoát chui hẳn ra khỏi khối ngọc, sau đó xông về phía Phượng Ca như thể bầy ong bị chọc cho nổi điên.

Hừ...

Phượng Ca khẽ hừ một tiếng, sau đó nở nụ cười có vẻ hơi ngây thơ.

Đi!

Phượng Ca ngồi trên vai hắn ra lệnh. Nàng nhẹ nhàng phẩy tay, một tia sáng chói lòa chiếu xuống dưới chân La Chinh khiến mấy cây kim độc vừa nhô ra khỏi khối ngọc đã bị tiêu tan ngay lập tức, mở ra một con
đường cho La Chinh đi tiếp.
La Chinh thở phào nhẹ nhõm.
Đám Thanh Ngọc Trùng này còn đối phó được dễ dàng, chỉ hy vọng đừng gặp phải Thanh Ngọc Cự Thú.
Khi ý nghĩ ấy vừa nảy lên trong lòng, La Chinh liền thấy phía trước xuất hiện một đôi mắt thật to. Ở bên dưới lớp ngọc xanh có một con Thanh Ngọc Cự Thú khảm sâu trong đó!
May mà chuyện La Chinh lo lắng không xảy ra, Thanh Ngọc Cự Thú không chui ra từ trong lòng đất.
Càng đi về phía trước, La Chinh thấy được càng nhiều Thanh Ngọc Cự Thú. Chúng nằm chồng chất lên nhau, chỉ đếm sơ thôi đã thấy có hơn năm mươi, sáu mươi con rồi!
Hơn nữa, thứ mà La Chinh nhìn thấy chẳng qua chỉ là Thanh Ngọc Cự Thú ở gần mặt đất nhất. Có trời mới biết khối ngọc khổng lồ dưới chân hắn đây sâu cỡ nào? Đám Thanh Ngọc Cự Thú núp sâu trong đó e là khó mà
Chỉ cần không chui ra ngoài, chúng vẫn sẽ bình an vô sự. Dù sao mặt ngoài của khối ngọc xanh đã chặn lại ánh sáng hủy diệt kia.
Ấy thế mà đám Thanh Ngọc Trùng này lại cứ thích tìm đường chết, chúng di chuyển lung tung một hồi lại chui ra từ bên dưới!
Cây chấm nhỏ của chúng đâm thẳng lên trên, thoáng chốc trên mặt đất đã xuất hiện một đống kim nhọn màu lục!
Lúc La Chinh tưởng bên dưới không có thứ kỳ lạ gì thì bỗng nhiên, một cọng lông màu xanh dài đến hơn mười mét xuất hiện.

Lông vũ này lớn quá!
La Chinh cảm thán.

Rốt cuộc cũng tìm ra!

Bề mặt khối ngọc tựa như lớp băng màu lục, nhanh chóng tan chảy dưới vầng sáng của Phượng Ca. Chẳng mấy chốc, ở nơi đó đã xuất hiện một cái hố to, mà quả cầu gai nằm bên trong cũng lộ ra hoàn toàn.

Không biết quả cầu gai này được tạo ra từ chất liệu gì, khi bị ánh sáng chiếu vào, ngoài bề mặt của nó chỉ hơi biến thành màu đen chứ không bị tiêu hủy.


Đây là gì?
La Chinh hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.