Chương 29: Bị bắt chiến đấu


Thời gian một hơi thở đủ để La Chinh chạy ra xa mấy chục trượng, phía trước mặt hắn lơ lửng một màn ánh sáng bảy màu rực rỡ. Đây chính là cửa thông tới tầng thứ ba, hắn không nghĩ nhiều, lập tức chui vào bên trong màn sáng.

Xuyên qua màn sáng, cảnh sắc bỗng chốc xảy ra biến hóa lớn.

Những cây cối xanh um tươi tốt không thấy đâu nữa, thay vào đó là một triền núi trụi lủi cùng rừng đá do một đống đá tảng hình dáng quái dị lởm chởm tạo nên. Dưới triền núi còn có một cái động sâu rộng khoảng một trượng, cửa động bốc lên khói độc màu đen, không có bất cứ sự sống nào, giống như một vùng đất chết.

Những đệ tử thử luyện lúc trước xuyên qua màn sáng, giờ phút này cũng không thấy bóng dáng một ai, mà ngay cả Mạc Xán cũng không biết chạy đi đâu. Đại khái là sợ đệ tử sĩ tộc từ sau màn sáng đuổi lại đây, cho nên sau khi đến tầng thứ ba thì đều bỏ chạy mất dạng.

La Chinh bò lên triền núi phía trước, bước vào rừng đá quái dị.

Mấy mảnh nhỏ tinh thạch trong tay hắn còn lâu mới đủ đạt yêu cầu, hiện tại hắn cần phải nắm chặt thời gian.

Huyễn thú bên trong ảo cảnh tầng thứ ba sẽ càng khó giải quyết hơn, thực lực huyễn thú cấp ba này có thể so với cường giả Luyện Tủy Cảnh. Hơn nữa, bởi vì huyễn thú là dùng nguyên hình yêu thú huyễn hóa ra, nên tuy ngang cấp nhưng chúng vẫn mạnh hơn nhân loại.

La Chinh đề cao cảnh giác đi trong rừng quái thạch, còn chưa đi được hai bước, bỗng nghe thấy tiếng
tê tê
.

Có cái gì đó đang đi theo hắn.

Trong nháy mắt nghe được âm thanh đó La Chinh lập tức quay đầu lại, phát hiện phía sau ngoài những hòn đá hình thù lởm chởm ra cái gì cũng không có.

La Chinh nhíu mày, trên mặt lộ ra nghi ngờ, chẳng lẽ là do chính mình quá căng thẳng?

Suy nghĩ trong chốc lát, hắn lại cất bước tiếp tục đi về phía trước, nhưng lúc hắn đi qua một đám đá có hình cổng vòng, một bóng đen đột nhiên từ mặt bên kia của cổng đánh phủ đầu lại đây.

Sự cảnh giác của La Chinh cũng cực cao, dưới tình huống ngàn cân treo sợ tóc, hắn đột nhiên cúi người xuống, dán cả người trên mặt đất để tránh bóng đen kia, đồng thời cũng lăn một vòng ra chỗ khác.

Lập tức, một cái đuôi thật dài phía sau bóng đen hung hăng quật xuống vị trí hắn vừa cúi xuống, khiến mặt đất lõm xuống thành một cái khe.

Chờ La Chinh từ mặt đất đứng lên, mới nhìn ra trước mặt là một huyễn thú cấp ba cả người đen thùi lùi, đó là một con Thôn Địa Mãng!

Thôn Địa Mãng kia đánh một kích nhưng không trúng, liền lập tức trốn ra xa, không ngừng di chuyển qua lại bên trong rừng đá, tìm kiếm cơ hội tiếp theo.

Đối mặt một con Thôn Địa Mãng, La Chinh không dám lơ là. Hắn lui ra sau vài bước rồi dựa lưng vào một tảng đá, tránh cho Thôn Địa Mãng tiến hành công kích từ phía sau lưng. Sau đó ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng huyễn thú, chỉ cần con Thôn Địa Mãng này mất đi kiên nhẫn, phát động công kích đánh tới, La Chinh hắn liền nắm chắc cho nó một đòn trí mạng.

Nhưng La Chinh không nghĩ tới, con Thôn Địa Mãng này vô cùng giảo hoạt, nó di chuyển rất nhanh giữa rừng đá, ngẫu nhiên lộ ra cái đầu rắn cực lớn phun lưỡi về phía La Chinh, sau đó lại không ngừng di chuyển.

La Chinh cũng không mù quáng đuổi theo nó.

Tốc độ di chuyển của con Thôn Địa Mãng này rất nhanh, nếu La Chinh đuổi theo, phần lớn là không làm được gì. Nhưng huyễn thú dù sao cũng là lấy yêu thú làm nguyên hình huyễn hóa ra, khuyết điểm lớn nhất của chúng chính là không kiên nhẫn bằng nhân loại, mà thứ La Chinh dư dả nhất chính là kiên nhẫn.

Một người một rắn giằng co trong rừng đá ước chừng nửa canh giờ, rốt cục Thôn Địa Mãng cũng mất đi kiên nhẫn, phát động tấn công về phía La Chinh.

Con Thôn Địa Mãng này thế nhưng lại vòng ra phía sau La Chinh, nó giơ đuôi lên muốn cuốn lấy cả La Chinh cùng tảng đá.

La Chinh bắt đầu vận lực, quanh thân lóe ra ánh tím. Đối mặt loại huyễn thú này, cơ hội của hắn chỉ có một lần, nếu không giết chết con Thôn Địa Mãng này, chỉ sợ nó sẽ cúp đuôi bỏ chạy. Cho nên La Chinh cũng không phản kháng, để mặc cho nó cuốn lấy.

Tảng đá sau lưng hắn, dưới lực siết đuôi của Thôn Địa Mãng nhanh chóng vỡ nát, La Chinh bị cuốn lấy vô cùng chặt chẽ.

La Chinh biết rõ tập tính của loài rắn, sau khi chúng nó cuốn lấy con mồi, chỉ cần bụng con mồi co rút lại vì hô hấp, chúng nó cũng theo đó mà siết càng chặt hơn, càng ngày càng chặt, đến khi con mồi không thể hô hấp, thiếu dưỡng khí mà chết, chúng nó mới bắt đầu ăn con mồi.

Trước đó, La Chinh hít một hơi thật sâu.

Hắn đem sức mạnh toàn thân tập trung ở hai bàn chân, đứng yên chuẩn bị một chút, sau đó dùng hết sức toàn thân vùng thoát ra.


Roẹt!


Thân rắn to như thùng nước của Thôn Địa Mãng bị xé thành mấy khúc, rơi vãi ra chung quanh, chỉ có hai mắt trên đầu là lộ ra sự kinh hãi. Trong trí nhớ của nó chỉ cần con mồi bị nó quấn lấy, thì không có khả năng còn đường sống, nó vốn đang tưởng rằng có thể ăn một bữa lớn. Nhưng con mồi này đột nhiên bộc phát ra sức mạnh vượt xa phạm vi nhận thức của nó, cho nên chỉ trong nháy mắt nó đã bị xé thành mấy khúc.

Thi thể Thôn Địa Mãng sau khi gãy thành mấy khúc thì giãy giãy trên mặt đất mấy cái, sau đó biến thành từng điểm ánh sáng.


Leng keng!


Một mảnh tinh thạch màu tím rơi trên đất, phát ra tiếng động trong trẻo dễ nghe. Đối với La Chinh mà nói, tầng thứ ba mới xem như nơi thích hợp để săn bắn, chỉ cần tích góp thêm chín mảnh tinh thạch là hắn có thể thông qua Huyết Sắc Thử Luyện.

La Chinh nhặt mảnh tinh thạch lên lau rồi để vào túi áo. Sau đó, hắn xác định một phương hướng, cứ thế rảo bước mà đi.

Tuy nói chỉ cần xử lý ba con huyễn thú cấp bốn là có thể thông qua Huyết Sắc Thử Luyện, nhưng nghĩ đến thực lực Tà Lang phát huy ra dưới tình trạng thể lực đã hao hết đã khiến hắn đau đầu, chứ đừng nói đến huyễn thú cấp bậc ngang Nửa Bước Tiên Thiên. Cho nên, hắn vẫn bỏ qua suy nghĩ này.

Trên thực tế La Chinh phán đoán cũng cực kỳ chính xác. Trong Huyết Sắc Thử Luyện, đại đa số mọi người đều sẽ dừng lại ở tầng thứ ba, rất ít người đặt chân lên tầng thứ tư và tầng thứ năm, huyễn thú nơi đó thực lực quá cường đại, không phải là nơi để đệ tử thử luyện có thể đến.

La Chinh quanh quẩn ở tầng thứ ba ba canh giờ.

Trong ba canh giờ này, hắn thu hoạch tương đối nhiều.

Đầu tiên là gặp một Thiên Yêu Ô Nha, con quạ đen kia vẫn luôn đánh lén La Chinh từ trên không trung, nhưng La Chinh cũng không có biện pháp đối phó với nó, mỗi khi hắn muốn công kích, nó liền kéo dãn khoảng cách với La Chinh.

Cuối cùng trong lúc bị con Thiên Yêu Ô Nha này dây dưa đến không còn cách nào, La Chinh đành lựa chọn ngã xuống đất giả chết. Không nghĩ tới lần này lại lừa được nó, loại Thiên Yêu Ô Nha này rất thích ăn thi thể, trong nháy mắt Thiên Yêu Ô Nha tiếp cận hắn liền bị hắn cho một quyền chết ngắc.

Về sau, lại có một con voi ma mút viễn cổ thật lớn đến quấy rầy La Chinh, đối mặt loại cổ thú hoang dã thân thể to lớn, sức mạnh khủng bố này, La Chinh dựa vào thân thể nhanh nhẹn, đánh chết ngay.

Ba con Hắc Lang...

Viêm Long Thú...

Tinh Tinh Kim Cương...

Tổng thể mà nói, huyễn thú tầng thứ ba lợi hại hơn so với tầng thứ hai nhưng đối với La Chinh mà nói, chỉ là hơi phiền toái chút thôi, không quá khó giải quyết.

Trong ba canh giờ hắn kiếm được tám mảnh tinh thạch tím.

Hiện tại, trước mắt La Chinh đang có một con nhím huyết mặt mũi hung tợn đang chuẩn bị tấn công hắn.

Con nhím này toàn thân đều là gai độc, cộng thêm da dày thịt béo, rất khó đối phó.

May là chỉ số thông minh của nó vô cùng thấp, ngoài việc cậy mạnh vọt về phía La Chinh, cũng không có cách công kích nào khác.

La Chinh không ngừng né tránh, chờ con nhím huyết hao hết sức lực liền ra tay thu thập nó.

Nhưng đúng trong một lần tránh né, La Chinh bỗng nhiên cảm giác có nguy hiểm! Cơ hồ là dựa vào bản năng, hắn lập tức lăn về phía bên ngoài.

Một sợi sáng xanh dài đột nhiên xuất hiện tại vị trí vừa rồi của La Chinh, con nhím huyết bên kia phản ứng quá chậm, đâm đầu vọt mạnh đụng trúng phải sợi sáng xanh, nháy mắt liền bị cắt thành hai nửa, còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, đã bị phân giải thành vô số điểm sáng. Một mảnh tinh thạch tím rơi trên đất, phát ra tiếng kêu leng keng.

La Chinh xanh mặt đánh giá sợi sáng đang dần dần biến mất, sợi dây dài này thật sắc bén, mới vừa rồi hắn chỉ cần hơi chậm một chút chỉ sợ cũng sẽ bị sợi sáng xanh này cắt thành hai nửa.


Mảnh tinh thạch tím này, tặng cho ngươi.


Cách đó không xa, một thanh niên đang ngắm nghía một cái dao găm, trên lưỡi cây dao găm kia không ngừng xuất hiện sợi sáng dài màu xanh.


Ngươi là ai?
La Chinh cảnh giác hỏi, công kích vừa rồi của tên kia hiển nhiên là hướng về phía hắn.

Thanh niên hờ hững nói:
Ta họ Phương, tên là Phương Ngọc Thư.


Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, trong lòng cũng đã hiểu ra bảy tám phần. Cùng là đệ tử sĩ tộc họ Phương, mà lại còn không cần nói gì đột nhiên công kích hắn, hơn phân nửa là cùng một gia tộc với ba người hắn gặp ở tầng thứ hai.

Phương Ngọc Thư lấy một nắm mảnh tinh thạch màu tím từ trong túi ra thả xuống đất. Các mảnh tinh thạch giống như ngọc nát rơi toán loạn, phát ra tiếng leng keng giòn giã.

Chỉ cần mười mảnh, có thể bảo đảm một đệ tử tham gia thử luyện thông qua khảo hạch, mà chỗ tinh thạch rơi trên đất lại có đến hơn mấy chục mảnh!

La Chinh bận rộn lâu như vậy cũng chỉ mới kiếm được chín mảnh mà thôi, người này vậy mà tìm được nhiều như vậy.


Đánh một trận với ta, chỗ mảnh tinh thạch này đều thuộc về ngươi.
Phương Ngọc Thư lạnh lùng nói.

La Chinh lại lắc lắc đầu nói:
Ta không có hứng thú.


Nói giỡn, hiện tại hắn chỉ còn thiếu một mảnh tinh thạch là có thể thăng cấp, tội gì phải đánh nhau cùng người này? Tên kia trong thời gian ngắn có thể góp được nhiều mảnh tinh thạch tím như vậy, hơn nửa là dựa vào dao găm trên tay hắn.

La Chinh phán đoán, dao găm này rất có thể chính là bảo bối cấp bậc linh khí rồi.

Tuy La Chinh rất tự tin đối với thực lực của chính mình, nhưng hắn cũng không mù quáng.

Phương Ngọc Thư thản nhiên mỉm cười:
Chỉ sợ ngươi không có sự lựa chọn, tuy ba con lợn kia bị loại ta cũng không thấy bất ngờ, cũng không thấy tiếc. Nhưng đào thải người Phương gia chúng ta, không trả cái giá lớn là không có khả năng.


Nghe vậy, La Chinh vẫn chẳng thèm để ý, hắn đang cúi đầu nhanh chóng rời đi. Nhưng đúng lúc này, phía trước hắn bỗng xuất hiện một sợi sáng màu lam quỷ dị.

Hơn nữa số sợi sáng này đang nhanh chóng gia tăng, biến thành một ô vuông nho nhỏ, ô vuông cũng không ngừng gia tăng, cuối cùng biến thành cái lưới thật lớn. Cái lưới này bao phủ chung quanh phạm vi trăm mét, bao lấy La Chinh và Phương Ngọc Thư.


Huyết Sắc Thử Luyện rất không thú vị, đối phó với huyễn thú không có chỉ số thông minh quả thực là đang vũ nhục chỉ số thông minh của ta! Chỉ có đánh một trận, có lẽ mới khiến ta sảng khoái!
Phương Ngọc Thư nói.

La Chinh híp mắt nhìn Phương Ngọc Thư cách đó không xa, xem ra hôm nay không đánh một trận, đoán chừng là không thể kết thúc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.