Chương 2929: G y rắc rối



Chuyện gì vậy, thực lực của cô gái kia thua xa Thuần Viễn, nhưng Thuần Viễn lại không địch nổi!



Hôm nay phải làm trò 8cười rồi!



Ở đàn bà này là người điên, hoàn toàn không xem tính mạng của mình ra gì, đúng là ăn gian!


Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn ta đền ngươi một thanh kiếm?
La Chinh nở nụ cười đầy hứng thú.
Thuần Viễn lạnh giọng cười nói:
Ta là loại người chỉ quan tâm một thanh kiếm thôi sao? Ngươi ỷ vào tu vi cao hơn ta tùy ý bẻ gãy kiếm của ta. Tu vi của ca ca ta cao hơn người, có phải cũng có thể tùy ý bóp nát
ngươi?


Phá Giới!


Nguyên Giới!


Lan Giới!

còn là người của vùng đất Kiếm Đông, thực lực rất mạnh.
Tuy Thuần Viễn chỉ vừa mới vào Bỉ Ngạn nhưng rất được người trong Thái Đích Cung tôn trọng.
Vừa nãy gã vất vả lắm mới đánh bại được Huân, La Chinh lại đột nhiên nhảy ra, sao có thể để La Chinh rời đi dễ thể:

Được, chúng ta quay về thu dọn một chút, rời khỏi đây là được.
Mục Ngưng nói xong bèn quay sang hung hăng trừng mắt với đám dòng chính.
Ngay khi La Chinh và các nàng chuẩn bị rời đi, Thuần Viễn lại không vui nói:
Chờ một chút, ngươi bẻ gãy Cửu Ngôn kiểm của ta xong mà định cư vậy rời đi à?

Thân là dòng chính Thái Đích Cung, bọn họ đều tự cảm thấy mình cao hơn người khác. Hơn nữa dòng chính cũng chia gần xa, mẹ của Thuần Viễn là Cầm Phi, rất có địa vị trong Thái Đích Cung, ca ca của Thuần Viễn
Hàm Lưu Tô và Mục Ngưng cũng vạn phần lo lắng, lớn tiếng thúc giục.
Nhưng Huân lại hiểu rõ, nàng không thể chống lại nhát kiểm trước mặt, thậm chí ngay cả tránh cũng không tránh được. Nếu bị kiểm này đâm trúng, chỉ sợ không chết cũng bị thương nặng!
Khi nhát kiếm kia đã đâm tới gần, đột nhiên có hai ngón tay đưa tới, kẹp lấy lưỡi kiếm rồi dùng sức một chút, mép kiếm bắt đầu xuất hiện vết nứt như mạng nhện.

Soạt!

Thuần Viễn không ngừng lùi bước, bước chân dần dần trở nên ổn định. Trường kiểm trong tay gã lật lại, hóa thành chín đường ánh kiếm.

Cửu Giới Chân Ngôn Kiếm!

Thanh kiếm của Thuần Viễn cứ thể bị hai ngón tay kẹp nát bấy!
Huân không cần ngoảnh đầu lại nhìn, nàng vừa thấy bàn tay kia đã lập tức nở nụ cười, xoay người ôm chầm lấy La Chinh.
Thấy La Chinh đột nhiên xuất hiện, Hàm Lưu Tô và Mục Ngưng cũng vui vẻ ra mặt, cùng nhau chạy tới,
Huân cắn môi, sắc mặt trở nên chuyên chú không gì sánh được.
Cho dù nàng đã dốc hết sức có thể, nhưng chiêu kiếm của đối phương hoàn mỹ như vậy, nàng của hiện tại căn bản không thể thắng nổi đối thủ cỡ này.

Tật Giới!


Chính là như vậy, Thuần Viễn!


Thắng cô gái này, bọn họ sẽ cuốn gói rời đi!


Với thiên tư của người này, ở lại Thái Đích Cung chúng ta chẳng khác nào trò cười!
.
Nàng vừa nói như vậy, La Chinh lập tức hiểu rõ.

Thái Đích Cung chúng ta chỉ thu dòng chính, ba người bọn họ có tài đức gì mà có thể ở đây tuluyện?


Lại còn chiếm dụng tài nguyên của chúng ta...

Đám ngư3ời thuộc dòng chính Thái Đích Cung kinh ngạc hô lên.
Luận tính cách, Mục Ngưng và Huân khá giống nhau, nàng hiểu rõ phá9n đoán của Huân.
Nghe bình luận của đám người thuộc dòng chính này, nàng đáp lại một cách mỉa mai:
Cường giả tranh đấu6, trước nay đều lấy tính mạng ra đánh cuộc. Các ngươi chưa từng trải lại nói đây là ăn gian, thật nực cười!


Độ Giới!

Thế kiếm của Thuần Viễn ngày càng hung hãn, như một con quái thú chậm rãi mở miệng, răng nanh từ từ lộ ra.

Diệt Giới!

Một kiếm của gã chĩa thẳng vào đầu Huân và đâm tới, sắc mặt của Huân lập tức sa sầm.

Huân! Nhận thua thôi!


Thái Đích Cung cũng không có gì to tát, rời đi là được!

Thuần Viễn ngay cả Bỉ Ngạn cũng chưa từng bước vào, đương nhiên không thể khiêu chiến La Chinh, nhưng ca ca Thuần Hiên của gã vừa khéo đang ở trong Thái Đích Cung. Vừa rồi Thuần Viễn đã dùng Truyền m
Lệnh báo cho ca ca của hắn, bây giờ Thuần Hiện đang trên đường tới đây, đương nhiên hắn ta không muốn thả La Chinh đi.
Thuần Viễn này còn chưa tới hai mươi tuổi, trong mắt La Chinh chẳng khác nào đứa trẻ, hắn mà lại đi chấp nhặt với trẻ con sao?
Lúc hẳn chạy tới, Huân đã liên tiếp tại lui, kiểu cạnh tranh ác liệt thế này tuyệt đối không đơn giản chỉ là so đấu.
Huân có tính cách độc lập, không muốn La Chinh ra mặt vì mình nên chỉ bình tĩnh nói:
Không có gì.

Mục Ngưng ở bên cạnh lại nói:
Những người này muốn ép bọn ta rời khỏi Thái Đích Cung, cứ thường xuyên đến khiêu khích bọn ta!


Ngươi là ai? Dám làm gãy kiếm của ta!

Thuần Viễn thấy kiểm của mình bị hai ngón tay bẻ nát thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
La Chinh chỉ hờ hững liếc mắt nhìn gã một cái, hỏi:
Huân, sao lại đấu với bọn chúng?

Đám người dùng chính nhốn nháo lên tiếng.
Tu vi của La Chinh vượt xa những người này, nhưng bọn họ cũng không sợ hắn. Ai dám động tay động chân với bọn họ ngay trong Thái Đích Cung chứ?
Nhưng bọn họ không biết, mấy tháng trước La Chinh từng đánh bại Phượng Ca ở ngay chỗ này.
Nghe đám đệ tử dòng chính oán giận xong, La Chinh mỉm cười nói với Huân:
Thế thì chúng ta rời khỏi đây là được.

Các nàng vốn đang tu luyện tại Long Thành lại bị Phượng Ca đột nhiên
mời
lên đây, bây giờ La Chinh cũng không cần đến tài nguyên Thái Đích Cung nên không cần thiết phải ở lại chỗ này.
Ba cô gái và Phượng Ca ở chung một khoảng thời gian cũng có cảm tình. Bây giờ Phượng Ca không ở đây, các nàng cũng không có gì để lưu luyến, đương nhiên bằng lòng theo La Chinh rời đi.
Có lẽ nhữn5g người thuộc dòng chính Thái Đích Cung này đều phải đi vào Bỉ Ngạn rồi mới dần dần hiểu được sự tàn khốc của thế giới này. Mà có khi đã vào giai đoạn đầu Bỉ Ngạn, có lẽ bọn họ cũng khó mà hiểu được,
dù sao chỉ cần lên tới Tứ Trọng Thiên là sẽ được thần miểu che chở.
Giống như Phượng Ca, một mạch xông tới Thập Tam Trọng Thiên vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, cho đến khi đi vào Ám vực mới hiểu được cảm giác cận kề cái chết.
Thuần Viễn đánh đâu chắc đấy, mỗi một động tác đều chuẩn mực như trong sách, hầu như không chút sơ hở. Cho dù Huân có muốn liều mạng cũng không làm được, nàng mới đâm ra một kiếm đã bị Thuần Viễn hất
ra một cách dễ dàng, chỉ có thể bị hắn ta liên tục ép lui.
Thầy Thuần Viễn chiếm thế thượng phong, các đệ tử dòng chính lập tức hoan hô reo hò.
Cửu Giới Chân Ngôn Kiếm là một môn vô thượng kiếm điển, chỉ có dòng chính Thái Đích Cung là có thể tu luyện, ngay cả đệ tử chưa từng vào Bỉ Ngạn cũng có thể phát huy uy lực cực lớn.
Tuy Huân từng tu kiếm đạo, nhưng phần lớn thời gian trong đời nàng đều quen dùng trường thương, sau khi tới Thái Đích Cung mới học lại từ đầu.
Hiệp đầu vừa rồi nàng không hạ được Thuần Viễn, giờ đã không còn cơ hội nữa!
Ngay khi hắn kéo tay Huân chuẩn bị rời đi thì chợt có một người tiến vào cửa Càn Luyện Cung.

Người này có nước da ngăm đen, hai tay dài thòng lòng, ánh mắt sắc bén như rắn độc.

Y vừa bước vào cửa Càn Luyện Cung, thân hình không nhường một bước, tiến đến chặn ngang lối đi của La Chinh, gương mặt ngăm đen mang theo vẻ lạnh lùng và khinh thường:
Thuần Viễn, ai bẻ gãy kiếm của đệ?


Người này là ca ca của Thuần Viễn - Thuần Hiên.


Là hắn bẻ gãy kiếm của đệ! Hắn không phải người của Thái Đích Cung!


Thuần Viễn vừa chỉ vào La Chinh vừa nói, còn không quên quan sát sắc mặt của La Chinh.

Thuần Viễn vốn cho rằng vẻ mặt của La Chinh sẽ rất khó coi, phải biết rằng ca ca của gã đã gia nhập vùng đất Kiểm Đỗng rồi, còn là cường giả Hồn Nguyên cảnh nữa!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.