Chương 2936: Triệu kiến


rơi xuống vực sâu không đáy.

Diễm Phi vẫn tỏ ra rất thong dong, gương mặt nở nụ cười mỉm mang đến cảm giác vô cùng quyến rũ.
Bà đã đào sẵn cái hố to này, chỉ đợi Cầm Phi ra tay nữa thôi.

Mẫu thân, rốt cuộc tên tiểu tử kia có lại lịch thế nào?
Thuần Hiên hỏi.

Sao mà ta biết được!
Cầm Phi bực mình gắt gỏng:
Không biết lai lịch của người khác mà cũng dám ức hiếp lung tung, suốt ngày cứ gây phiền phức cho ta!

Diễm Phi nói đúng, đương nhiên là bà ta sẽ không làm chuyện gì ngu xuẩn đối với ba tiểu cô nương này rồi.
Trên đường đi tới Thái Đích Cung, La Chinh hỏi một chuyện mà mình đã tò mò từ rất lâu:
Diễm Phi nương nương, trong Thái Đích Cung này không có hoàng hậu sao?


Được!
Hàm Lưu Tô và Mục Ngưng ngoan ngoãn gật đầu, còn Huân thì nghiêng đầu mỉm cười.
Diễm Phi đi trước dẫn đường, La Chinh cũng nối gót theo sau.
Đông Hoàng vừa tỉnh lại đã muốn gặp La Chinh ngay, đến cả kẻ ngốc cũng hiểu được giá trị của hắn, dù Cầm Phi có ngu ngốc đến mấy cũng sẽ không ra tay với nhóm Mục Ngưng. Vả lại Thái Đích Cung cũng không lớn
lắm, thần niệm của cường giả như Diễm Phi hoàn toàn có thể bao trùm tất cả...
Đó là một cường giả dùng sức mạnh của một mình mình tạo ra một nhánh Nhân tộc chính thống, là lãnh tụ tối cao của Thiên Cung!
Trong thời khắc xuất quan, một nhân vật như vậy lại muốn gặp La Chinh trước, ba người cũng cảm thấy tự hào lây.

Đưa ta đi?
La Chinh nhìn thoáng qua đám Mục Ngưng.
Cầm Phi này tính tình nhỏ nhen, nếu Diễm Phi đi rồi, lỡ bà ta nổi điên trút giận lên các nàng thì sao đây?
Thấy mẫu phi nổi giận, Thuần Hiên và Thuần Viễn đều nơm nớp lo sợ.
Trong lòng Thuần Hiên cảm thấy rất ấm ức, rõ ràng Cẩm Phi cũng không biết lại lịch của La Chinh mà vẫn muốn truy sát hắn đấy thôi.
La Chinh nhìn thoáng qua cửa lớn của lầu các mộc mạc này rồi cất bước vào trong.
Mặc dù lẩu các này nhỏ nhưng kết cấu bên trong vô cùng lịch sự tao nhã, khi bước vào trong sẽ có một hương thơm thoang thoảng xông vào mũi. Không biết hương thơm này do thứ gì tỏa ra, làm cho người ta an lòng.
Năm đó Đông Hoàng có thể gắng sức tạo dựng một nhánh Nhân tộc chính thống khác là một chuyện chẳng dễ dàng gì, cứ tiếp tục sử dụng danh xưng và tập quán trong nhiều năm mới thành như bây giờ.

Còn hoàng hậu thì đương nhiên là không có rồi.
Diễm Phi hơi nhếch khóe môi.
Những hình như thế giới mẹ lại giống với thế giới bình thường...
Diễm Phi mỉm cười, đáp:
Chúng ta khác với các tộc Cửu Lê, Hữu Hùng, Thần Nông. Những Nhân tộc này dùng huyết mạch làm ranh giới, tộc nhân đồng lòng. Mục đích năm xưa Đông Hoàng chọn lập ra Thiên Cung ở
Ynghĩ thầm trong bụng như vậy nhưng nào dám phản bác mẫu phi của mình.
Cầm Phi hừ lạnh một tiếng rồi nghênh ngang bỏ đi.
Thực lực của Cẩm Phi không kém gì Diễm Phi, nhưng kể từ khi Diễm Phi thượng vị, Diễm Phi luôn được Đông Hoàng sủng ái. Trước mặt Đông Hoàng, Cẩm Phi đã rơi xuống thế hạ phong, nểu Diễm Phi lại thừa dịp này
tố cáo thì chỉ e địa vị của bà ta sẽ rơi xuống ngàn trượng.
Trong đại sảnh của lầu các có một tấm màn che thật mỏng. Đợi đến khi La Chinh đến gần, màn che tự động tách sang hai bên.
Ở giữa đại sảnh là một tấm bình phong mang phong cách xưa cũ, trên tấm bình phong là hình vẽ một cái chuông lớn tinh xảo, trông giống hệt chuông Đông Hoàng mà Thuần Hiên dùng huyết mạch gọi ra.
Trung Thần Châu là để tập hợp những Nhân tộc sống rải rác trong thế giới mẹ thành một tộc, tất nhiên là phải làm giống thần quốc rồi.

Bảy núi bảy vua, ổn định Trung Thần Châu, vì Nhân tộc chính quốc, đón tứ hải chi tân...
Giọng nói này vang vọng khắp Thái Đích Cung, tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.

Cực Quân tỉnh rồi!
Gương mặt Diễm Phi hiện lên nét sợ hãi xen lẫn vui mừng.
Lần này Đông Hoàng bế quan quá lâu, trong Thái Đích Cung ngập tràn lo lắng.
Sắc mặt Cẩm Phi cũng hơi thay đổi. Đông Hoàng tỉnh lại rồi mà không triệu kiến bất kỳ ai, chỉ muốn gặp La Chinh trước?
Thuần Viễn, Thuần Hiên đứng đó trợn tròn mắt, nhất là Thuần Hiên.
Đông Hoàng là phụ hoàng của y, thế mà bao nhiêu năm rồi, cũng chẳng được gặp mặt một lần, dựa vào đầu mà một đệ tử Thiên Cung như La Chinh lại được gặp chứ?
Sau đó, một giọng nói vang dội truyền đến từ sâu trong Thái Đích Cung.

Truyền La Chinh yết kiến.

Trái tim của những đệ tử dòng chính trong Thái Đích Cung cũng đập 3thình thịch. Các đệ tử Thái Đích Cung so tài đấu đá với nhau thì chẳng sao cả, nhưng hai phi tử đức cao vọng trọng mà ra tay thì sẽ lớn ch9uyện.
Còn nhóm La Chinh thì không nói tiếng nào, hắn đã đoán được phần nào chuyện Diễm Phi dám khiêu khích cho Cầm Phia tay là vì 6đã nắm được gì đó.

Boong...

Đúng lúc này, ở sâu bên trong Thái Đích Cung truyền tới tiếng chuông vang ngân nga. Diễm Phi5, Cẩm Phi và các đệ tử dòng chính của Thái Đích Cung vừa nghe thấy tiếng này thì vội vàng nhìn về hướng đó.

Huân, các nàng tới Càn Luyện Cung chờ ta.
La Chinh nói với ba người
Huân, Mục Ngưng và Hàm Lưu Tổ ở lại trong Thái Đích Cung lâu như vậy, tất nhiên cũng hiểu khá nhiều về Thái Nhất Thiên Cung, nhất là vị Đông Hoàng trong truyền thuyết càng khiến người ta mê mẩn.

Diễm Phi nương nương, Cực Quân là ai vậy...
La Chinh hỏi.
Diễm Phi mỉm cười đáp:
Chính là Đông Hoàng Mau lên, Đông Hoàng triệu kiến người, để ta đưa ngươi đi.

Thế giới bình thường hay thích xưng Hoàng Xưng Đế là vì có một danh xưng được vạn người chú ý sẽ có thể củng cố hoàng quyền của bản thân, gọi là Thiên Mệnh Thần Thụ.
Nhưng trong thế giới võ giả lại coi trọng việc đi ngược với trời, coi trọng sức mạnh, dù cho ngươi có nhiều danh xưng rồi lại biết đẩy đưa, nhưng nếu không đủ sức mạnh thì sớm muộn gì cũng bị người ta đá khỏi hoàng vị.
Trước mặt La Chinh có một lầu các ba tầng được xây dựng đẹp đẽ lung linh nhưng lại không khí thế bằng các đại điện rộng lớn khác trong Thái Đích Cung, nếu đưa ra so sánh thì trong quá đơn sơ.

La Chinh, người vào đi.
Diễm Phi đưa La Chinh tới trước lầu các rồi dừng bước.
Sao Diễm Phi lại không hiểu nỗi lo lắng của La Chinh cho được, thế là bà thản nhiên bảo:
Yên tâm đi, ở đây là Thái Đích Cung. Mặc dù có một số người không biết điều thì chắc đầu óc vẫn chưa bị hỏng đầu, đương
nhiên là sẽ không tự đâm đầu vào chỗ chết.


Một mình ta sao?
La Chinh sững sờ.
Diễm Phi gật đầu:
Đông Hoàng triệu kiến ngươi, đương nhiên là một mình người vào rồi.

Sau khi tu thành Chân Thần thì tuổi thọ sẽ kéo dài vô tận, cho nên việc này lại càng không thể thực hiện được.
Vì vậy, ngoài tứ đại thần quốc ra, các thế lực lớn mà La Chinh nhìn thấy đều rất ít khi thành lập Thần quốc, sau khi tới Thần vực thì chỉ tự xưng là gia tộc quyền thế.
Không phải chưa có phi tử nào tranh giành danh phận này, Cẩm Phi từng đề cập việc này trước mặt Đông Hoàng nhiều lần nhưng đều bị ông từ chối.
Diễm Phi giải thích với La Chinh xong thì hai người cũng đi tới chỗ sâu trong Thái Đích Cung.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.