Chương 3123: Đồ ăn của thuần khiết giả


Trong Ám vực, người da xanh có thực lực gần như xếp hạng chót. Trong lòng họ không rõ tia sáng kia sắc bén đến độ nào, vì thế tia sá8ng kia xuyên qua người họ một cách dễ dàng thì cũng chẳng tính là cái gì. Nhưng trong Ám vực, trùng Ám Phỉ là sinh linh có thực lực3 mạnh, chỉ có điều trí tuệ không cao mà thôi. Cũng vì vậy nên Phóng Trùng Sư mới có thể dùng ngọn nến dụ dỗ chúng tôi, sau đó dùng 9thuốc mê để bắt giữ. Nếu va chạm chính diện với trùng Ám Phỉ thì họ chỉ còn nước chạy trốn!

Ba côn trùng Ám Phỉ mạnh như vậ6y mà lại bị Phương Ca chém làm đôi chỉ trong nháy mắt. Chứng kiến cảnh này, hai người cảm thấy vô cùng rung động!

Ánh sáng của nó sẽ ăn mòn ngươi...
.
Hai người da xanh thấy Phượng Ca trực tiếp đi vào trong phạm vi ánh nến chiếu sáng thì vội lên tiếng nhắc nhở. Lúc trước, bọn họ muốn chạy trốn là vì sợ chết. Bây giờ, trùng Ám Phỉ đã bị giải quyết nên họ chẳng phải chạy trốn nữa. Thậm chí, hai người còn có suy nghĩ lấy lòng Phượng Ca và La Chinh.
Hai người da xanh kia vượt qua bao gian khổ để bắt được trùng Ám Phỉ, điều này nói rõ nó có giá trị nhất định.

Mấy con sâu này dùng để hiến cho tộc Vương Hầu, đương nhiên bọn ta sẽ không bắt để ăn rồi. Dù có cho bọn ta cũng chẳng dám ăn!
Một người da xanh giải thích.
Nếu Thiên Chủ cần ăn trùng Ám Phỉ liên tục thì chứng tỏ nó có ích cho Thuần Khiết Giả. Dù lúc đó Phượng Ca không thích thì hắn cũng sẽ đề nghị nàng ăn một chút.
Phượng Ca phải cố gắng rất nhiều mới có thể áp chế được dục vọng trong lòng. Sau khi kích phát chiếc nhẫn tu di, nàng khẽ vung tay lên, thi thể của trùng Ám Phỉ lập tức được đặt vào trong chiếc nhẫn tu di.
Sau khi g5iết chết trùng Ám Phủ, Phượng Ca bước thẳng vào trong phạm vi chiếu sáng của ngọn nến.

Cẩn thận, ngọn nến kia.

Nghe người da xanh cảnh báo như vậy, La Chinh càng kiên quyết ngăn hành vi này của Phượng Ca. Mặc dù nàng đã bỏ thứ máu me nhầy nhụa kia xuống nhưng vẫn có vẻ lưu luyến không rời. Nàng nhìn La Chinh như thể hắn đã cướp mất đồ ăn ngon của nàng vậy, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ buồn bực.

Nếu đám trùng Ám Phỉ này không ăn được, vì sao các ngươi còn muốn bắt nó?
La Chinh đột nhiên quay đầu hỏi.
Trong Ám vực, tộc Vương Hầu là thể lực rất mạnh, người da xanh đều e sợ bọn chúng. La Chinh nhíu mày hỏi:
Đám Vương Hầu này lấy trùng Ám Phỉ làm gì? Các ngươi không ăn được mấy con trùng Ám Phỉ này, bọn chúng có thể ăn sao?


Đương nhiên bọn chúng không ăn được rồi.
Người da xanh lại nói tiếp:
Đối với hầu hết các sinh linh thì trùng Ám Phỉ chính là kịch độc, nhưng Thiên Chủ của bọn ta lại coi nó là một món ăn ngon. Vì thế cứ một đoạn thời gian là bọn ta phải giao nộp trùng Ám Phỉ cho tộc Vương Hầu!


Tộc Vương Hầu?
La Chinh hơi nhướng mày. Hắn hỏi tiếp:
Tộc Vương Hầu mà người nói là đám khỉ màu đen trong Ám vực?

Người da xanh nghe La Chinh gọi tộc Vương Hầu là
khỉ màu đen
thì biến đổi sắc mặt. Hắn ta vội vàng ra hiệu cho La Chinh im lặng:
Tuyệt đối đừng gọi chúng là khỉ đen, ngươi sẽ bị bọn chúng giết chết đấy!

Người da xanh là sinh linh sinh ra và lớn lên ở Ám vực, họ không biết nhiều về thế giới bên ngoài mà chỉ hiểu về Ám vực thôi. Bọn họ không biết có bao nhiêu Trọng Thiên, cũng chẳng biết về Bỉ Ngạn, càng không biết tới sự tồn tại của thế giới mẹ. Trong lòng họ, Thiên Chủ chính là chúa tể, là người mạnh nhất, là thần trong lòng bọn họ.
Tuy cứ cách một thời gian, tộc Vương Hầu sẽ ép bọn họ tìm bắt trùng Ám Phỉ, nhưng kẻ mà trong lòng họ hận chỉ có tộc Vương Hầu mà thôi, bọn họ không hề hận Thiên Chủ chút nào.

Thiên Chủ?
La Chinh và Phượng Ca liếc nhìn nhau.

Đúng, chính là người mạnh nhất trong thế giới của bọn ta...
Khi nhắc tới Thiên Chủ, trên mặt người da xanh lộ rõ sự thành kính.

Cô gái kia... Cô gái kia không sợ ánh sáng từ ngọn nến. Có phải cô ấy đã ăn Quang Chi Quả Thực rồi không?

Dường như hai người này đang chứng kiến một chuyện khó tưởng tượng, tròng mắt suýt thì rớt ra ngoài. Ngoài trùng Ám Phỉ ra, chưa từng có sinh linh nào tới gần ngọn nến nhưng lại không bị tổn thương chút nào. Nếu ngọn nến kia có thể chảy trong thời gian dài thì thậm chí nó có thể làm mặt đất cũng quanh bị ăn mòn, nhưng cô gái kia...
Trong mắt nàng, trùng im Phỉ ắt hẳn là đồ ăn của bản thân. Đây là điều thân thể nói cho Phượng Ca biết. Nhưng La Chinh lại làm lý trí của nàng trỗi dậy. Trong lý trí của Phượng Ca thì sao nàng có thể ăn mấy thứ buồn nôn như thế này được. Hai suy nghĩ trái ngược giằng co nhau, Phượng Ca có vẻ cực kỳ đau khổ.
Đúng lúc này, một người da xanh đứng ở ngoài phạm vi ngọn nến chiếu sáng mở miệng:
Không thể ăn trùng Ám Phỉ, thứ này là thuốc đặc trị mạng đối với chúng ta. Đặc biệt là máu của nó. Sau khi ăn xong, thất khiếu sẽ chảy máu mà chết...

Có trời mới biết những con trùng im Phỉ này có lại lịch như thế nào, có kịch độc hay không? Không nên nuốt lung tung mấy thứ máu me này thì tốt hơn.

Nhưng mà...
Trên mặt Phượng Ca lộ rõ vẻ buồn bã.
Phượng Ca tiến vào trong phạm vi ảnh nền chiếu sáng, hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào thi thể của trùng Ám Phỉ.
Mùi máu tươi nồng xông vào mũi, nàng càng khó kháng cự hơn, ba chân bốn cẳng chạy tới gần một thi thể trùng Ám Phỉ. Phượng Ca đưa tay vào trong thi thể rồi nhẹ nhàng kéo một cái, từng mạch máu mỏng manh bị kéo ra ngoài. Lúc Phượng Ca không nhịn được định đưa lên miệng, La Chinh lặng lẽ xuất hiện bên cạnh nàng, sau đó giữ tay Phượng Ca lại.
La Chinh và Phượng Ca lại hiểu rõ Thiên Chủ, đó chẳng qua chỉ là một Thuần Khiết Giả trong một trong thiên mà thôi. Nếu Thiên Chủ có thể ăn trùng Ám Phỉ thì Phượng Ca cũng có thể ăn.
Sau khi thấy biểu cảm của nàng, La Chinh vẫn lắc đầu nói:
Cứ thu thi thể trùng Ám Phỉ vào trong chiếc nhẫn tu di đã, đợi sau khi chắc chắn nó an toàn thì ta sẽ để người ăn.


Ngươi... Người định làm gì?
Phượng Ca hỏi.

Ta biết người muốn ăn những thứ này, nhưng trước khi hiểu rõ ràng thì đừng ăn vẫn tốt hơn.
La Chinh lắc đầu.
Sau khi bước vào trong phạm vi ngọn nến chiếu sáng, nàng chẳng hề bị ánh sáng của ngọn nến làm tổn hại.

A?

Người da xanh vốn chưa từng thấy sinh linh trong
Quang vực
, đối với bọn họ thì tất cả mọi thứ trong Quang vực đều khó hiểu, là thứ không thể đụng vào.
Phượng Ca và La Chinh đều đến từ Quang vực, sao họ có thể e ngại ánh nến chứ?
Người da xanh chưa bao giờ thấy chiếc nhẫn tu di, thấy trùng Ám Phỉ đột nhiên biến mất khiến họ trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi thi thể của trùng Ám Phỉ được đưa vào chiếc nhẫn tu di, mùi máu tươi trong không khí dần dần biến mất. Lúc này, Phượng Ca mới cảm thấy đỡ hơn một chút, chí ít không phải gắng hết sức khắc chế dục vọng trong lòng nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.