Chương 3128: Cửa trầm giác


Phía tây Ám vực, giữa cửa Trầm Giác có một cửa khẩu, qua cửa khẩu này chính là địa bàn của tộc Vương Hầu. Với địa vị của Trùng Sư, đương8 nhiên không thể thuận lợi đi qua cửa khẩu này.

Cách cửa khẩu chừng mười dặm, Mâm Khải lệnh cho trùng Thánh Giáp đáp xuống một 3rừng cây, cẩn thận dè dặt nói:
Cửa khẩu ở núi Trầm Giác này hắn là có rất nhiều Vương Hầu đóng quân, để ta thả Nhãn Tuyển Trùng ra thă9m dò một phen.

Mân Khải nói xong bèn vỗ nhẹ một cái vào túi tiền bên hông, một con côn trùng nhỏ bằng đầu ngón tay lập tức bay6 ra. Con côn trùng lớn bằng con muỗi này nhẹ như bụi bặm, rất khó bị phát hiện.
Hai vị Trùng Sư không giỏi chiến đấu, chỉ có th5ể trợ giúp La Chinh mấy chuyện này, ai ngờ La Chinh lại nhẹ nhàng vung tay lên nói:
Không cần thăm dò.

Hắn và Phượng Ca có thể cảm ứng được Hóa Hình Ma Khổi đã đi xa, chứng tỏ đích đến của đám Vương Hầu kia cách cửa khẩu này rất xa.
Trước đây La Chinh và Phượng Ca vẫn luôn cẩn thận cũng là để tránh đánh rắn động cỏ, dù sao La Yên vẫn còn nằm trong tay đảm khỉ đen kia. Nhưng vừa rồi bọn họ đã đánh chết một nhóm khỉ đen, Vương Hầu sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện, cho nên hiện tại La Chinh càng phải tranh đoạt thời gian với đám khỉ đen kia, đương nhiên chẳng có gì phải kiêng dè.
Trong mắt đám Vương Hầu, Trùng Sư trời sinh yếu đuối, trong tình huống này, chỉ cần tùy tiện uy hiếp một chút là có thể đuổi đi.
Nhưng thủ lĩnh Vương Hầu quát xong, hai Trùng Sư chẳng những không quay đầu lại mà còn điều khiển trùng Thánh Giáp tiếp tục tới gần, tình cảnh này có hơi kỳ dị.
Đám trùng Thánh Giáp kia không phải vật quý hiếm của tộc Trùng Sư sao? Đám Trùng Sư này chạy tới cửa khẩu để làm gì? Bị điện hả?
Ảnh mắt thủ lĩnh Vương Hầu trở nên nghiêm túc, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, quát lên:
Người da xanh bắt sâu bọ, còn tới gần cửa khẩu nữa, giết không tha!

Thủ lĩnh Vương Hầu nhảy lên từ phía dưới cửa khẩu, đi lên trên cửa khẩu, dõi mắt nhìn ra xa.

Trùng Thánh Giáp?
Nhìn thấy mấy con trùng Thánh Giáp giữa không trung, thủ lĩnh Vương Hầu hơi sửng sốt.

Vù vù!

Tốc độ của thương tuy cực nhanh nhưng thân thể La Chinh chỉ nhẹ nhàng vặn vẹo, tránh đi một cách thoải mái, thương cắm chặt vào trong vách núi.
Hắn xoay người một cái, ngồi trên thương, mở miệng nói:
Xác nhận xong chưa? Xung quanh không có con khỉ đen nào khác chứ?

Vương Hầu nghe thấy cách gọi
khỉ đen
đầy sỉ nhục này, sắc mặt tức khắc trầm xuống, cũng thắc mắc La Chinh đang nói chuyện với ai. Trong khi chúng còn đang nhìn đông nhìn tây thì một giọng nói đã thong thả truyền tới:
Xác nhận, tất cả khỉ đen đều đang ở đây.


Thủ lĩnh! Có thứ gì đó tới đây!
Một gã Vương Hầu cắt ngang suy nghĩ của thủ lĩnh Vương Hầu.

Cái gì?


Muốn chết!

Thủ lĩnh Vương Hầu đưa mắt ra hiệu cho hai tên thuộc hạ bên cạnh, hai tên thuộc hạ kia đưa tay ra sau lưng, trong tay đã xuất hiện hai cây thương màu đen.
Trong cửa khẩu Trầm Giác, chỉ còn một mình thủ lĩnh Vương Hầu vừa ra lệnh ban nãy còn đang sống sót.
Tên thủ lĩnh Vương Hầu này chịu trách nhiệm canh giữ cửa Trầm Giác, cũng là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, vừa thấy ánh sáng trắng bất ngờ hạ xuống, trong lòng nó chỉ có một suy nghĩ, Thuần Khiết Giả ra tay!
Mân Khải và Mân Hồng thấy hành động của đám Vương Hầu trên cửa khẩu, nuốt một ngụm nước bọt, gần như là cố nén sợ hãi trong lòng mà đi về phía trước.
Ngay khi hai tên thuộc hạ chuẩn bị ném thương thì bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng hét, âm thanh này lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả Vương Hầu.
Trên cửa khẩu, một đội Vương Hầu đang tuần tra, lượn đi lượn lại.
Cửa khẩu núi Trầm Giác là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn tiến vào địa bàn của Vương Hầu, nơi này vẫn luôn được canh giữ nghiêm ngặt, dạo này lại còn tăng thêm nhân thủ. Vì nguyên nhân gì mà tăng thêm nhân thủ thì bên trên cũng không nói rõ, nhưng thủ lĩnh Vương Hầu canh giữ cửa khẩu trông có vẻ bất an. Vô cớ tăng cường nhân thủ, chắc chắn là có phiền toái... Đảm Độc Nhãn lại muốn gây chuyện?

E rằng phải có mấy chục con Vương Hầu đang trú đóng...

Mân Khải thầm nói trong lòng, nhưng nhớ tới dáng vẻ Phượng Ca lúc chém giết chim cánh quỷ, hắn ta đành nuốt những lời này vào cổ họng.
Không trung trên đỉnh đầu đám khỉ đen đang đứng trên cửa khẩu chợt xuất hiện những cột sáng cắm thẳng xuống dưới, bao phủ đám khỉ đen vào bên trong.
Với uy lực của Đại Phạm Vô Lượng Thiên Quang, nháy mắt đã tiêu diệt sạch sẽ, thậm chí mặt đất dưới chân chúng cũng bị đánh tan thành một lỗ hổng hình tròn. Ánh sáng trắng xuyên vào bên trong cửa khẩu, xử sạch toàn bộ khỉ đen trong đó.

Vậy ra tay đi.
La Chinh cười nhạt.

ù ù ù...

Thuần Khiết Giả gây khó dễ cho Vương Hầu? Không có lý do gì để làm vậy...
Nó còn đang hoang mang nghi hoặc, thân thể linh hoạt đã tức khắc xoay người, muốn chạy xuống dưới cửa khẩu.
Mấy năm trước Vương Hậu từng dạy cho Độc Nhãn một bài học nhớ đời, bây giờ Vương Hậu đã là tồn tại số một số hai trong Thập Tứ Trọng Thiên ở Ám vực, đám Độc Nhãn kia không thể chạy tới vào lúc này được.
Vị Thuần Khiết Giả kia cũng đã bị Vương Hầu chăm sóc thỏa đáng.

Không cần?
Ánh mắt Mân Khải khựng lại.

Đi theo ta là được.
Nói xong, La Chinh quay sang gật đầu với Phượng Ca một cái.
Thủ lĩnh Vương hầu dời mắt nhìn sang, thấy thân thể La Chinh treo trên vách tường, mặt khỉ thoáng sửng sốt:
Con người? Sao con người lại chạy tới Ảm vực? Hơn nữa hình như người này còn có thân thể?
Ngay khi nhìn thấy La Chinh, trái tim thủ lĩnh Vương Hầu bỗng nhảy dựng. Nó chợt nhớ tới mấy ngày trước từng có một đội Vương Hầu áp giải dương hồn hai cô gái Nhân tộc đi qua đây, đội ngũ kia chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của tộc Vương Hầu. Lúc đó trong lòng nó thấy hơi thắc mắc, chẳng lẽ có liên quan tới người này?
Suy nghĩ này chỉ mới hiện lên trong nháy mắt, nó đã lập tức quyết định:
Tự ý xông qua cửa khẩu, giết!

Hai tên thuộc hạ giơ tay lên, hai cây thương lao vun vút về phía La Chinh.
La Chinh giữ lại mạng cho nó đương nhiên là để dò hỏi tin tức, cho nên đã chuẩn bị từ sớm. Thấy thủ lĩnh Vương Hầu nhảy lên, La Chinh lập tức rút một cây thương ra, lao xuống khỏi vách núi, đồng thời xoay người một cái, đuôi gậy đập mạnh vào đầu của thủ lĩnh Vương Hầu, sau đó lại hất nó lên, rơi trên cửa khẩu.


Hỏi thăm một việc.
La Chinh nhảy lên cửa khẩu, nhẹ nhàng cắm cây thương xuống bên cạnh thủ lĩnh Vương Hầu, hỏi:
Theo ta được biết, các ngươi đã bắt được dương hồn một cô gái Nhân tộc?


Thủ lĩnh Vương Hầu nghe xong câu hỏi, ánh mắt tức khắc lóe lên, quả nhiên là tìm tới vì chuyện này...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.