Chương 3136: Vùng đất truyền thừa


Quái vật đang bò trên đất bỗng nhiên nhảy lên, thân thể lại đứng thẳng, nhìn có phần tương tự với Quỷ Hạt. Chỉ có điều bề ngoài8 càng thêm liều lĩnh và ngang ngược, đặc biệt là cái đuôi bọ cạp cường tráng kia lóe lên ánh sáng màu xanh tối tăm, cứ như lúc3 nào cũng có thể cướp đi tính mạng của những kẻ đến gần.

Thấy quái vật đứng lên, Phượng Ca lùi lại phía sau mấy bước. 9

Hình thể của con quái vật này mơ hồ, không thấy rõ diện mạo vốn có, tình huống giống hệt với La Chinh khi dùng thân xá6c tiến vào Bỉ Ngạn, có khả năng cao chính là La Chinh, nhưng Phượng Ca vẫn hơi cảnh giác và sợ hãi.

Có phải bề ngoài 5đáng sợ quá không?
Giọng nói của La Chinh bỗng nhiên cất lên. Sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Phượng Ca mới thở phào nhẹ nhõm, xằng giọng như đang trách cứ
Ngươi mở miệng nói sớm một chút là được rồi, việc gì đi hù dọa người ta?

Lần đầu thấy biểu cảm này của ngươi đấy.
La Chinh bật cười. Phượng Ca vừa giận vừa xấu hổ, hừ một tiếng đáp lại:
Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ như vậy của ngươi!


May mà đang ở trong Bỉ Ngạn, nếu ở trong Thiên Cung sợ là thật sự dọa được ngươi.

La Chinh vừa nói vừa thu lại đống xương cốt kia, những mảnh xương này gặp lại bên trong thân thể La Chinh, cái đuôi, gai nhọn sau lưng, hai cánh tay to lớn cũng khôi phục nguyên trạng, sau đó hắn mới chạy thẳng về phía Thiên Chủ.
Lúc La Chinh đang chuẩn bị an ủi Linh Vân mấy câu, bỗng nhiên cảm thấy khóe mắt sáng lên, hắn thuận thể nhìn sang, thấy trên thi thể Thiên Chủ có một vòng sáng lơ lửng, sau khi vòng sáng xuất hiện lại bay lượn trên không trung một vòng, trực tiếp bay về phía La Chinh.

Đó là cái gì...
Linh Vân mở miệng hỏi.
Nàng vừa dứt lời, vòng sáng đã lấy thể nhanh như chớp không kịp bịt tai nhốt La Chinh lại.
Dưới vòng sáng bao phủ, La Chinh biến mất trước mặt đám người Phượng Ca giống như áo thuật, chỉ để lại ba cô gái đứng tại chỗ mặt đầy vẻ kinh ngạc, ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì.
La Chinh cũng không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này. Vòng sáng kia bay vụt tới, hắn căn bản không kịp né tránh, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc mở hai mắt ra một lần nữa, chỗ mà mắt có thể nhìn thấy đều bị ánh sáng lấp đầy, cả người như rơi vào thế giới ánh sáng, bốn phương tám hướng trừ một mảnh trắng xóa ra chẳng có cái gì.

Đây là nơi nào?

La Yên và Linh Vân lùi đến một bên khác của trận pháp giam giữ, La Chinh giơ tay lên đánh về phía trận pháp, toàn bộ trận pháp phát ra tiếng nổ tung, ngay sau đó vỡ tan tành.
La Chinh tiến lên ôm muội muội vào lòng, không nhịn được nói lời xin lỗi:
Xin lỗi, lại vô duyên vô cớ khiển muội liên lụy...
Lần này La Yên gặp phải tai bay vạ gió, bị bắt vào trong Ám vực dưới tình huống không có bất kỳ ai, đúng là xui xẻo. La Yên mím môi, nhẹ giọng an ủi:
Cũng không phải là vô duyên vô cớ, kẻ địch của ca ca chính là kẻ địch của ta.

Dù hai huynh muội chọn thể lực siêu cấp khác nhau nhưng lập trường cuối cùng vẫn giống nhau. Lần bất ngờ ngoài ý muốn này là bởi vì bị gài bẫy ở trong Bỉ Ngạn phức tạp.
Sau khi tiến về phía trước không mục đích trong thế giới trắng như tuyết này một đoạn, La Chinh cảm thấy mắt mình thích ứng được một chút, dần dần hắn có thể phân biệt được một ít đường ranh màu trắng. Xa xa từng cây cột màu trắng dần dần hiện ra, ở giữa những cây cột đó dường như có thứ gì nhưng La Chinh vẫn rất khó nhận ra được, cho dù hắn tới gần cũng là một vùng trắng lóa, không thấy được bất kỳ thứ gì.

9527, Thanh Ngọc tiên sinh, đây là nơi nào?
Thời điểm này La Chinh cũng chỉ có thể tìm hai vị nhờ giúp đỡ.

Ta cũng không biết.
Giọng nói của 9527 lập tức truyền tới.
Lúc La Chinh sử dụng huyết mạch cổ thần đã kinh động đến 9527, còn thể giới trắng như tuyết này thì 9527 cũng chưa từng thấy qua.
Sau khi bị La Chinh gọi, Thanh Ngọc Chi Linh quan sát một lúc mới kinh ngạc nói:
Không phải là người đã giết chết một Thuần khiết Giả rồi đấy chứ?


Đúng vậy.
La Chinh trả lời chắc chắn.
Sau khi ngồi xuống, hắn đưa tay chạm xuống đất, tay chạm vào một sàn nhà bóng loáng lạnh như băng.

Nơi này không phải do cảnh, mà là tồn tại chân thực...

Sau khi đưa ra phán đoán này, La Chinh bắt đầu bước chân đi tới trước, tiếng bước chân lập tức quanh quẩn vang vọng trong không gian trống trải.

Phượng Ca!

La Chinh nhướng mày quát bảo Phượng Ca ngừng lại.
Phượng Ca không buồn, cũng không tranh cãi với La Chinh, chỉ nở nụ cười châm biếm rồi lùi sang một bên, để Linh Vân ở đó giận dỗi một mình.
Sức sống của Thiên Chủ đã đứt đoạn, bên ngoài thân thể là một đống bùn nhão màu xanh lục.
Ca! Huynh không sao chứ?
La Yên đứng trong trận pháp giam giữ la lên. Trận pháp giam giữ dưới chân nàng ngăn cách với bên ngoài, ngược lại La Yên và Linh Vân không phải chịu ảnh hưởng.
La Chinh gật đầu với muội muội, đôi cánh sấm sét sau lưng chợt vẫy, bay thẳng tới phần lưng thi thể Thiên Chủ, thâu tóm toàn bộ trận pháp giam giữ vào lòng, chuyển nó xuống.

Lùi về phía sau.
La Chinh nói.

Phượng Ca?


La Yên?

La Chinh gọi mấy câu nhưng không thấy ai trả lời, có vẻ đã bị vòng sảng kia đưa tới nơi khác.

Nói tới chuyện này, ta mới là kẻ vô duyên vô cớ bị liên lụy, có phải La Chinh người nên nói xin lỗi với ta hay không?
Linh Vân ở phía sau cười tủm tỉm nói. Lúc ấy tộc Tinh Chuẩn không phân biệt được hai người ai là La Yên nên bắt cá hai tới, Linh Vân cũng coi như xui xẻo.
Đang lúc La Chinh đang muốn mở miệng nói chuyện, giọng nói của Phượng Ca đã ung dung truyền tới:
Cứu người ra coi như là may mắn cho ngươi rồi, nói xin lỗi với người đúng là mơ mộng hão huyền quá rồi đấy.

La Yên là muội muội ruột của La Chinh, cho dù biểu lộ tâm tình gì Phượng Ca cũng coi như không nhìn thấy, nhưng Linh Vân vừa mới nói đã bị Phượng Ca chặn họng không nể nang gì. Linh Vân cũng là nhân vật cao ngạo ở Lê Sơn, bị Phượng Ca bài xích rõ ràng như vậy, sắc mặt cứng đờ:
Sao ngươi có thể nói vậy?

Ta như vậy thì sao?
Phượng Ca hỏi ngược lại.

Vậy ta biết rồi.
Thanh Ngọc Chi Linh nói:
Nơi này là vùng đất kế thừa, vùng đất kế thừa của Thuần Khiết Giả.



Vùng đất kế thừa?
La Chinh nghi ngờ hỏi lại.


Đúng vậy, sau khi một Thuần Khiết Giả chết đi, người giết chết hắn sẽ thay thế Thuần Khiết Giả trở thành một Thiên Chủ mới, đây là điều chắc chắn.
Thanh Ngọc Chi Linh trả lời:
Có điều vùng đất kế thừa là cách gọi của văn minh Thanh Ngọc của chúng ta mà thôi, chỗ này ta cũng chưa từng tới, rốt cuộc thừa kế như thế nào, thế giới trắng tinh này nên gọi là gì ta cũng không biết.



Một Thiên Chủ mới?
Trong lòng La Chinh kinh hãi hỏi:
Nếu trở thành Thiên Chủ, có thể bị trói buộc bên trong Thập Tử Trọng Thiên hay không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.