Chương 3243: Thắp lên hy vọng



Ù…


Chuỗi ẩn ký bao phủ trên thân La Chinh, Xạ Nhật Thần Cung lại kéo ra.

Những mũi tên nhìn có vẻ tầm thường chậm rì 8rì bắn vào chính giữa mặt trời.
Ngay khi rất nhiều cường giả đều đang lấy làm lạ thì con mắt bên trong khe hở lại xuất hiện. Con mắt này cũng đang nhìn cảnh tượng mà Đế Tuấn chiếu ra.

Hắn làm được rồi, hắn thấy được, đó là không gian bên ngoài không gian...

âm thanh vang lên trong khe nứt giống như tiếng sấm nổ vang phía chân trời, vang vọng bên tai mọi người.
Ánh sáng màu đen lóe lên, mặt trời to lớn cứ vậy dập tắt.
Liệt Sơn Thị, Đế Hồng Thị và3 các cường giả khác đều lắng lặng nhìn cảnh tượng này, cho dù trên mặt bọn họ vẫn không chút dao động, nhưng vẻ khiếp sợ rõ mồn một tr9ong ánh mắt là không che giấu được. Điều mà bọn họ kinh ngạc không phải là mặt trời bị dập tắt, dù sao đã đạt tới đẳng cấp này, có chu6yện gì mà chưa từng nhìn thấy? Đừng nói dập tắt một mặt trời, cho dù mấy chục chậu hủy diệt ngay trước mặt bọn họ, bọn họ cũng có thể 5thản nhiên như không. Chỉ là phương thức bắn mặt trời của La Chinh quá mức kỳ lạ, kỳ lạ đến mức bọn họ không thể hiểu nổi...

Là tín vật Bỉ Ngạn?
Liệt Sơn thị hỏi.

Nằm trên chân lý?


Trong thế giới này còn có cái gì vượt qua được chân lý?
Mấy tên cường giả đằng sau Cơ Hiên Viên đều sợ hãi. Nhưng Đế Tuấn, Liệt Sơn Thị Thần Nông và tộc trưởng tộc Mẫn Nguyệt đều có vẻ rất bình tĩnh. Bọn họ đi theo bộ tộc Nguyên Linh, tộc Nguyên Linh từng tiết lộ một vài tin tức đặc biệt để bọn họ hiểu rõ chân tướng của Hỗn Độn.
Chân lý là quy tắc không thể bàn cãi của thế giới này, nhưng chưa chắc đã không có vật nào cao hơn chân lý!
Ngọn lửa mạnh nhất, ngay cả không gian cũng bị thiêu hủy...
Trong mắt Ninh Hư Viễn ánh lên vẻ thất vọng, chẳng lẽ bọn họ không thể thoát khỏi kiếp nạn này?

Không phải các ngươi còn có thằng nhóc kia sao?
Phượng Nữ đột nhiên nói, trên mặt mang theo vẻ châm chọc.
Năng lực của thằng nhóc này rất kỳ lạ, không giống lẽ thường.

Bọn họ tiến vào Trung Thần Châu từ một hướng khác, chỉ sợ bây giờ còn đang bận rộn phá trận, đến nước này rồi, muốn bắt La Chinh cũng không dễ.
Cơ Hiên Viên nhíu mày nói.
Đế Tuấn mím môi nhìn mặt trời khổng lồ, trong đôi mắt hẹp dài ánh lên sát ý lạnh lẽo:
Vấn đề ở đây đã được giải quyết, ta tự mình đi một chuyến!

Những người này đã thần phục Đế Tuấn trong cơ thể La Chinh, nhưng trong xương cốt vẫn ôm lòng thù địch, cho nên bọn họ chưa từng nói chuyện với bất cứ ai ở đây.
Nhưng tới thời khắc sống còn, tộc nhân tộc Kim Ô cũng ra tay giúp đỡ, hoặc là triển khai kết giới, hoặc là củng cố kết giới.
Vô ích thôi.
Phượng Nữ lắc đầu:
Cửu Dương Diệt Thế giáng lâm, cá châu này đều sẽ bị phá hủy, kể cả không gian.

Nói xong, nàng ta chỉ vào một góc trên không trung. Người bình thường nhìn theo phương hướng kia, chỉ có thể thấy một vùng trắng xóa. Nhưng tồn tại như Phượng Nữ, Ninh Hư Viễn thì có thể nhìn thấy từng vết nứt li ti.
Tộc Kim Ô có thể cảm ứng được sự tồn tại của nhau, mà Đế Tuấn thân là Vương của tộc Kim O, cho nên năng lực này của ông ta còn cao hơn những kẻ khác. Ông ta cảm giác được sự tồn tại của Phượng Nữ, Minh Thạch, Bạch Hồ, rõ ràng bọn họ còn sống, nhưng trạng thái trở nên cực kỳ quái lạ...
Nói xong, Đế Tuấn vỗ nhẹ đôi cánh màu trắng.
Đôi cánh vỗ nhẹ một cái, không gian xung quanh tạo thành từng ô vuông nhỏ, sau đó ông ta rời khỏi vực sâu với tốc độ cực nhanh...
Sau khi truyền tống trận bị hủy, không khí bên trong thành Bắc Huyền trở nên vô cùng bế tắc.
Tuy các cường giả vẫn đang liều mạng mở kết giới, nhưng trong lòng mọi người đều đã buông xuôi tuyệt vọng. Tất cả mọi người sẽ chết cháy ở đây...
Ninh Hư Viễn nhìn lên không trung trắng xóa, nhíu mày nhìn sang bên cạnh, nói với Phượng Nữ
Ta biết tộc Kim Ô các ngươi không chỉ am hiểu về lửa mà cũng vô cùng mẫn cảm đối với không gian, có thể xây dựng một không gian để thoát khỏi thần thông diệt thể này hay không?


Hắn là năng lực của một món tín vật Bỉ Ngạn nào đó.
Đế Tuấn nói chắc nịch.
Cơ Hiên Viên lắc đầu nối:
Tín vật Bỉ Ngạn có thể một mũi tên bắn hạ một mặt trời nhất định không có ở dưới Tam Thanh Thiên, mà thằng nhóc này không thể nào kế thừa tín vật Bỉ Ngạn của Tam Thanh Tiên.

Vài tên cường giả phía sau Cơ Hiên Viên cũng gật đầu tán thành phán đoán của ông ta.
Là Cổ Thần Hỗn Độn cai quản không gian, sự nhạy bén đối với không gian của nó là số một trong thế giới mẹ, khi nhìn thấy cảnh tượng kia, tận đáy lòng nó chợt dâng lên một cảm giác hết sức quái dị.
Không gian bên ngoài không gian, đó là cái gì?
Để Hồng Thị Cơ Hiên Viên lên tiếng hỏi.
Con mắt to lớn trong khe hở im lặng giây lát rồi mới tiếp tục nói:
Ta không biết, đó là một quy tắc không gian khác, nằm cao hơn chân lý không gian.


Cái gì?


Không thể giữ kẻ này lại.
Đế Tuấn nhìn La Chinh trong hình chiếu và nói.
Liệt Sơn Thị nhìn chằm chằm Cơ Hiên Viên:
Lần này tộc Hữu Hùng và tộc Kim Ô tấn công Thiên Cung, bảo bọn họ bắt La Chinh lại được chứ?
Trong đợt tiêu diệt Thái Nhất Thiên Cung này, giết Đông Hoàng và lão Anh là mục tiêu số một, mục tiêu số hai hắn là bắt giữ La Chinh.
Giờ thấy cảnh tượng này, ông ta cảm thấy bắt giữ La Chinh phải được ưu tiên hàng đầu!
Đúng là thế giới này tồn tại rất nhiều việc ngoài ý muốn và không thể lý giải, một vài tín vật Bỉ Ngạn loại thần bí mang trong mình năng lượng không nói đạo lý, nhưng không nói đạo lý
ở đây chỉ là đối với cường giả bình thường mà thôi. Các cường giả ở đây cơ bản đều là tồn tại hàng đầu Bỉ Ngạn và thế giới mẹ, mắt nhìn của bọn họ cũng không thể đánh giá theo lẽ thường.
Hiếm có thứ gì có thể khiến bọn họ hoang mang như vậy.

Ầm ầm...

Nói xong câu đó, Phượng Nữ bỗng cảm thấy thân thể truyền đến từng cơn ớn lạnh, bản năng không cho phép nàng ta có bất cứ suy nghĩ nào xúc phạm tới La Chinh.
La Chinh...
Ninh Hư Viễn cười khổ:
Hắn đã tạo ra rất nhiều kỳ tích, nhưng không thể lúc nào cũng tạo ra kỳ tích trong kỳ tích, trông cậy một tiểu bối có thể dập tắt thần thông Cửu Dương Diệt Thế của Đế Tuấn, đó là hy vọng xa vời...
Ông còn chưa nói xong, ánh sáng trên bầu trời bỗng ảm đạm đi một chút. Ninh Hư Viễn và Phượng Nữ đều nhìn lên, tất cả mọi người trong thành Bắc Huyền cũng ngẩng đầu nhìn.

Tuy không trung vẫn một màu trắng xóa, vẫn có thể nhìn ra chín mặt trời khổng lồ như trước, nhưng giờ khắc này, chỉ còn lại có tám.

Phượng Nữ tròn mắt nhìn qua nhìn lại, như một đôi mắt mèo đảo quanh không trung, nàng ta cho rằng mặt trời kia đã dịch chuyển vị trí, muốn tìm nó từ phía chân trời.

Ninh Hư Viễn nhìn không trung, giống như Phượng Nữ, ông đoàn có thể hai mặt trời xếp chồng lên nhau, không ai nghĩ tới chuyện đã có một mặt trời bị bắn diệt.

Ngay khi bọn họ đang tìm kiếm thì không trung lại đột nhiên trở nên ảm đạm đi đôi chút, lại một mặt trời biến mất...


Có mặt trời dập tắt rồi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.