Chương 3246: Tiến thẳng vào trung t m


Các tướng sĩ đã biết thực lực của kẻ xâm chiếm rất mạnh, vượt xa khả năng chống đỡ của Long Nhai.

Lâm Như Uyên hiểu rõ điều này nê8n mới báo thủ hạ của mình rời đi, ít nhất còn giữ được mạng cho bọn họ, để bọn họ bảo vệ bảy ngọn núi...

Nhưng Lâm Như Uyên đã xe3m nhẹ quyết tâm của các tướng sĩ, không ai trong bọn họ chấp nhận chùn bước.
Ông lão gật đầu:
Tai họa ngầm lớn nhất Thái Nhất Thiên Cung chính là Đông Hoàng, nếu ông ta có thể thoát khỏi giam cầm thức tỉnh lại, tất cả chúng ta sẽ phải chết.


Ông ta đã bị nhốt ở Bỉ Ngạn, vậy tốt nhất là lập tức giết chết.
Tên cao lớn nói.
Tất nhiên là vậy, ta sẽ dẫn người tấn công Thái Đích Cung của núi Thái Nhất.
Ông lão nói.
Trong núi Thái Nhất đại trận dày đặc, ngay cả cường giả một phương cũng khó mà phá trận tiến vào.
Ước chừng ba nén nhang sau...
Ông lão đã đi tới trước truyền tống trận nát tan của Long Nhai, nhíu mày đánh giá truyền tống trận.

Phá hủy triệt để thật đấy, cho dù sửa lại cũng không thể tạo ra đường hầm không gian chuẩn xác.
Ông lão nói. Bên cạnh ông lão có một người che mặt, da dẻ toàn thân một màu xanh thẫm, sắc mặt người này vẫn không chút thay đổi:
Vào Trung Thần Châu, chúng ta có thể tiến quân thần tốc, chút thời gian này cũng không quan trọng.


So với chém giết, ta thích phá trận hơn...

Ông ta vừa nói vừa cầm cần câu đi về phía Bàn Long Cổ Đạo.
Xung quanh Long thành dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Những Thái Nhất Vệ khác bị kinh sợ, có người lớn tiếng ồn ào, lên tiếng cảnh cáo, có người tức khắc lấy ra tín vật Bỉ Ngạn liều mạng, cũng có người lựa chọn chạy trốn... Nhưng đối mặt với những cường giả này, dù có làm gì, dù đối phó thế nào thì cũng là vô nghĩa.
Bọn họ chỉ ra tay một cách nhẹ nhàng thản nhiên, tất cả các Thái Nhất Vệ ở đây đều đã hóa thành mảnh vụn...
Cái chết của những Thái Nhất Vệ này khiến càng nhiều người sợ hãi. Những cường giá như Ôn Tử canh giữ tháp luyện kiểm, Cổ Thần canh giữ Bàn Long Cổ Đạo và các cường giá khác đang đóng quân trong Long thành cũng đồng loạt ra tay.

Nếu Tiết Độ đại nhân không muốn cùng tiến cùng lui,9 vậy xin Tiết Độ đại nhân giết chúng ta đi!
Người đàn ông cao lớn kia kiên định nói.
Lâm Như Uyên kinh ngạc nhìn bọn họ, qua hồi6 lâu mới nói:
Triệu Địch, người đi hủy truyền tống trận, trước lúc hủy truyền tống trận các ngươi có thể rời đi từ đó, ta cho các ngươi 5trở về là để trấn thủ bảy ngọn núi chứ không phải bảo các ngươi làm đào binh!

Sao mọi người không biết điều này, nhưng vẫn không ai lựa chọn rời đi, cho đến khi Triệu Địch phá hủy truyền tống trận, mọi người cũng mất hết đường lui...
Nhưng không lâu sau khi tiến vào Trung Thần Châu, bọn họ đã tìm được thành Cảnh Long ở góc Tây Nam.
Trong thành Cảnh Long cũng có người của Thái Nhất Thiên Cung canh gác, nhưng gặp phải nhóm cường giả của tộc Hữu Hùng, bọn họ căn bản không có khả năng phản kháng, thoáng chốc đã bị giết chết toàn bộ.
Có người còn muốn phá hủy truyền tống trận trong thành Cảnh Long, nhưng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
Thực lực của những người này mạnh hơn Thái Nhất Vệ rất nhiều, nhưng nhóm tộc nhân tộc Hữu Hùng đều là tồn tại ngang hàng với Thu Âm Hà, sao có thể để bọn họ vào mắt?
Chỉ trong một nén nhang, toàn bộ Long Thành đã bị tắm máu.
Trên gương mặt nhăn nheo của ông lão kia thoáng hiện lên vẻ nhàm chán, trên đỉnh núi Thái Nhất, nơi ông ta nhìn không tới, đại trận hộ sơn đã mở ra.
Nhìn thấy ông lão và đám tộc nhân tộc Hữu Hùng, cả đám đều bàng hoàng sửng sốt.

Các ngươi là ai, lấy Thiên Cung Kiểm Lệnh ra cho ta...
Một gã Thái Nhất Vệ quát lên.
Hắn ta còn chưa dứt lời, một sợi dây câu nhỏ bé gần như vô hình đã ngoắc vào cổ hắn ta, chỉ thấy cánh tay ông lão rung nhẹ một chút, tên Thái Nhất Vệ kia đã đầu lìa khỏi cổ.
Nhưng ông lão này chính là một kỳ nhân trong tộc Hữu Hùng, có thiên phủ về phá trận, thiên hạ có hàng vạn hàng nghìn pháp trận kỳ lạ, không có trận nào ông ta không phá được.
Hơn nữa Từ Thọ đã giao một phần lớn tư liệu của núi Thái Nhất cho ông lão, ông ta hiểu rõ núi Thái Nhất như lòng bàn tay, tất nhiên cảm thấy tấn công núi Thái Nhất không có gì khó khăn...
truyền tống trận bị phá hủy đã trì hoãn tốc độ của bọn họ.
Đạt tới đẳng cấp như Lâm Như Uyên, đương nhiên hiểu rõ mục đích của tộc Hữu Hùng, cái gọi là số mệnh bất tử quả là một lời hứa không tồi, nhưng sao Lâm Như Uyên có thể bị chiếu hàng?
Y cười lạnh nói:
Nực cười! Thái Nhất Thiên Cung ta là Nhân tộc chính thống, sao có thể đầu quân cho đám man di các ngươi?

Ông lão cũng không cho rằng mình có thể thuyết phục Lâm Như Uyên, ông ta thản nhiên nhìn Huyết Mạch Kiếm Trận xung quanh Long Nhai, vươn tay chỉ nhẹ một cái:
Từ trung tuyến xông lên, phá pháp trận dễ như trở bàn tay...


Đi thôi.
Một người khác đi thẳng qua truyền tống trận, nhón chân một cái, bay thẳng về phía trước.
Đợi mấy chục người khác đều lao đi, ông lão nhẹ nhàng lay động cần cầu trên vai một cái, thứ được treo ngay trên cần câu chính là đầu của Lâm Như Uyên, đầu của Lâm Như Uyên bị chặt xuống, trên gương mặt anh tuấn vẫn lộ ra vẻ hung hãn, trừng mắt nhìn ông lão đầy dữ tợn,

Tốc độ phá trận của ta đã đủ nhanh rồi, nhưng người còn có thể dựa vào một thanh kiếm, một trận pháp rách nát, giết chết ba người của ta.
Ông lão cảm thán:
Người trẻ tuổi thời nay đúng là không thể xem thường.

Cách đó không xa, một ông lão mặc áo trắng cầm cần câu màu đen chậm rãi tới gần, hô lên với giọng khàn khàn:
Nghe nói người trấn thủ Long Nhai chính là thiên tài không xuất thể Lâm Như Uyên của núi Thái Ất, có phải chính là các hạ?

Trường kiếm ba thước trong tay Lâm Như Uyên ra khỏi vỏ, ánh sáng đỏ trên Long Nhai lóe lên, Huyết Mệnh Kiếm Trận phóng ra mũi nhọn:
Đúng, thì sao?


Chúng ta đều là Nhân tộc, cần gì làm khó đồng tộc, tộc Hữu Hùng ta đang lúc cần người, quy thuận tộc ta, số mệnh bất tử có một chỗ cho ngươi!
Ông lão nói.
Đoàn tộc nhân tộc Hữu Hùng thông qua truyền tống trận, nhanh chóng đi tới Sơn thành dưới chân núi Thái Nhạc, tiếp tục truyền tống, đi thẳng tới Long thành!
truyền tống trận của Long thành ở ngoài Ấn Long Các, do vài tên Thái Nhất Vệ canh giữ. Trong thời kỳ chiến tranh, cả Trung Thần Châu đều giới nghiêm, các pháp trận lớn nhỏ trong núi Thái Nhất đều được mở ra, ngay cả khi như vậy, nhóm Thái Nhất Vệ này cũng không ngờ được những người này
sẽ tiến vào Long thành thông qua truyền tống trận!

Soạt soạt soạt...

Nói xong, ông ta sải bước, bay thẳng lên, đầu Lâm Như Uyên vẫn treo trên cần câu, không ngừng lắc lư đằng sau.
Ông lão đuổi theo sau đội ngũ với tốc độ cực nhanh, một người cao lớn chợt hỏi:
Dù Thải Nhất Thiên Cung có bảy ngọn núi, những mục tiêu của chúng ta hắn là núi Thái Nhất?

Chân Ý Kiểm Các, Danh Kiểm Lâu to như vậy đều bị đốt sạch...

Sau khi thiêu đốt, tàn sát khắp Long thành, bọn họ đều bay lên cao, đi theo phía sau ông lão.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.