Chương 33: Chuyện buồn bực
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 2382 chữ
- 2021-12-31 04:32:55
Dưới lực ném của hắn, phi đao bay vụt ra ngoài, nhanh chóng găm vào sau lưng tên Ma tộc kia.
Càng quỷ dị hơn chính là, thân thể chắc nịch của tên Ma tộc kia vào thời khắc này lại giống như không khí, đầu phi đao xuyên qua ngực lên phá vỡ đầu hắn rồi lại phi xa ra tới hơn năm sáu trượng hướng về phía bầu trời, chờ đến khi hết đà mới rơi xuống.
La Chinh khiếp sợ không nói nên lời. Hắn nghĩ để đạt tới hiệu quả này chỉ có hai khả năng, một là sức lực của mình quá lớn nên nhờ đó phi đao có thể thoải mái xuyên qua người Ma tộc, đây hiển nhiên là chuyện không thể nào. Khả năng thứ hai chính là phi đao nát này vốn đã vô cùng lợi hại, chỉ cần một lực nhỏ cũng có thể dễ dàng xuyên thủng người Ma tộc.
Với tình huống trước mắt của La Chinh, chỉ có thể là khả năng thứ hai.
Phi đao này rốt cuộc là bảo bối bậc nào? La Chinh nhịn không được mà cảm thán trong lòng.
Tên Ma tộc kia giống như một ngọn núi nhỏ, che lồng ngực của mình lại rồi thất tha thất thểu đi thêm vài bước, cuối cùng mới ôm đầu hóa thành hàng nghìn hàng vạn điểm sáng.
Một huyễn thú cấp năm duy nhất của tầng thứ năm, đã bị La Chinh giết chết!
Leng keng…
Một mảnh tinh thạch màu đen rơi trên mặt đất bắn đến tay La Chinh.
Chỉ cần một mảnh nhỏ tinh thạch màu đen này là có thể thông qua khảo hạch…
Không biết là cái tên ngớ ngẩn nào lại thiết kế ra quy củ này, La Chinh cầm mảnh tinh thạch màu đen lên không nhịn được mà thầm nguyền rủa kẻ không có mắt bày trận.
Tên Ma tộc này lợi hại như thế, hắn tình nguyện xử lý một trăm em huyễn thú cấp ba cũng sẽ không đi trêu chọc huyễn thú cấp năm này.
Số lượng mảnh tinh thạch nhỏ trên tay La Chinh đã đủ từ lâu rồi, so với miếng tinh thạch nhỏ màu đen này, hắn còn quan tâm đến phi đao của mình hơn.
Đứng lên một cách khó khăn, hắn đi lên hai bước nhưng không tìm thấy thanh phi đao đâu cả.
Nếu không hiểu biết về uy lực của phi đao thì không nói, nhưng giờ đây, sau khi phát hiện ra phi đao là một thanh bảo bối siêu cấp thì dù có thế nào cũng không được phép làm mất.
Sao lại không thấy rồi?
La Chinh tìm qua tìm lại tới mấy lần, rốt cuộc cũng phát hiện thấy một cái lỗ nhỏ trên mặt đất.
Nguy rồi… phi đao sắc bén như thế, ngay cả thân thể của Ma tộc cũng không ngăn nổi đường đi của nó, bây giờ rớt xuống chỉ sợ đã đâm sâu vào trong lòng đất mất rồi.
La Chinh dùng lực liên tiếp đào bới tới hai ba mét đất cũng không tìm được phi đao.
Đúng vào lúc này, cảnh sắc xung quanh La Chinh bỗng nhiên biến đổi, toát ra từng điểm hào quang.
Toàn bộ ảo cảnh từ từ sụp đổ.
Thấy tình cảnh như vậy, mặt La Chinh biến sắc.
Không ổn rồi! Hẳn là Huyết Sắc Thử Luyện đã kết thúc, nên ảo trận này cũng mất đi.
Mà ngay chỗ La Chinh cũng đã vật đổi sao dời, hình dáng biến hóa hoàn toàn. Hiện tại hắn đang ở trong một mảnh rừng rậm đỏ sẫm, đất đai, cây cối xung quanh tất cả đều là một màu đỏ máu.
Đây mới là hình dạng thực sự của Huyết Sắc Sơn.
Còn nơi vừa rồi La Chinh đang đào bới kia, giờ cũng biến mất hoàn toàn.
Này, này… phi đao của ta!
La Chinh khóc không ra nước mắt.
Bởi vì ảo trận đã được giải trừ, nên vết thương trên cơ thể hắn cũng được khôi phục lại. Những thương tích đó thật ra đều là ảo giác do ảo trận tạo thành, hiện tại hắn đúng là có rất nhiều sức lực để đi đào bới.
Nhưng cả một ngọn Huyết Sắc Sơn lớn như vậy, ai biết phi đao kia bay tới tận đâu mà tìm. Nếu hắn muốn tìm phi đao về, chẳng lẽ lại phải lục tung cả Huyết Sắc Sơn lên hay sao?
Vào lúc này, một chiếc phi thiên liễn từ chân trời bay tới dừng lại bên người hắn. Một vị nhân viên trông coi thử luyện từ trên đó nhảy xuống mời La Chinh lên phi thiên liễn.
Lúc này, các vị đạo sư còn đang nghị luận sôi nổi.
Nhưng tiêu điểm thảo luận của bọn họ không phải là La Chinh, mà là mấy vị đệ tử bình dân và các đệ tử sĩ tộc cũng có biểu hiện ưu tú khác.
Tuy bọn họ không thấy được kết cục cuối cùng của La Chinh, nhưng bị loại là chuyện ván đã đóng thuyền. Dù vậy, bọn họ rất chờ mong biểu hiện của La Chinh ở lần ghi danh sau, nhưng ít nhất tháng này đã không cần phải chú ý đến hắn nữa.
Chỉ là, ngay sau khi La Chinh xuống khỏi phi thiên liễn thì tự đi tới hỏi:
Xin hỏi ta phải giao tinh thạch này cho ai?
Ở bên này!
Một vị nữ tử mặc áo vàng đưa tay ra với La Chinh. Nàng là người phụ trách việc thống kê số mảnh tinh thạch các đệ tử đã đạt được. Trước mặt nàng có bốn chiếc giỏ để thống kê, phân biệt bốn loại tinh thạch có màu sắc khác nhau.
Lập tức, trên mặt các đạo sư đều có chút kinh ngạc, đồng thời cũng hơi mù mờ.
Dựa theo quy tắc của Huyết Sắc Thử Luyện thì La Chinh đã bị loại, như vậy thì dù hắn có đạt được nhiều mảnh tinh thạch đến đâu cũng vô dụng. Dù sao bị loại trong ảo trận cũng có nghĩa như
tử vong
, người cũng chết rồi thì còn tư cách gì để thông qua Huyết Sắc Thử Luyện?
Trọng Minh đương nhiên cũng chú ý tới La Chinh. Vừa rồi hắn vận dụng Huyễn Trận Bàn để thả huyễn thú cấp năm ra, đồng thời sau khi tập trung mục tiêu về phía La Chinh, sợ người khác hoài nghi nên cũng không dám chạm vào Huyễn Trận Bàn lần nữa.
Hiện tại, thấy La Chinh xuống núi, trong lòng hắn cũng có chút đắc ý. Vốn cũng đã thông qua Huyết Sắc Thử Luyện nhưng cuối cùng lại bị loại, trong lòng chắc đang cực kỳ đau khổ nhỉ?
Bây giờ xem ra, La Chinh vẫn còn chưa biết rõ tình huống của mình, lại còn muốn đi giao tinh thạch! Hắn cảm thấy mình cần phải phổ cập một chút quy củ của Huyết Sắc Thử Luyện cho La Chinh. Nói cho hắn biết, hắn được xem như người đã chết, cho dù có một ngàn, một vạn miếng tinh thạch cũng vô dụng!
Vừa mới tiến về phía La Chinh được hai bước, Trọng Minh lại như bị chôn chân tại chỗ, hắn thấy La Chinh thờ ơ ném ra một mảnh tinh thạch màu đen.
Trọng Minh thấy miếng tinh thạch màu đen kia vô cùng chói mắt.
Vị nữ tử mặc áo vàng chớp chớp mắt, kỳ quái hỏi:
Ơ, sao lại có tinh thạch màu đen?
Từ khi nàng phụ trách việc thống kê tới nay, lúc nào cũng chỉ biết bày bốn loại giỏ màu sắc khác nhau để phân loại. Làm bao lâu thế mà nàng lại không biết đến sự tồn tại của tinh thạch màu đen.
Nàng vừa kinh ngạc nói vậy, liền khiến toàn bộ mọi người lập tức rõ ràng.
Huyễn thú Ma tộc kia đã bị La Chinh xử lý.
Miếng tinh thạch màu đen này, đương nhiên là rơi xuống từ nó.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Căn bản ở đây chưa từng có ai nghĩ rằng hắn sẽ xử được con huyễn thú này.
Chỉ là hiện tại, mảnh tinh thạch màu đen đã bị La Chinh ném lên bàn, lóe lên tia sáng màu đen có vẻ cực kì thần bí, thậm chí mang theo một sắc thái hấp dẫn.
Có mảnh tinh thạch màu đen thật sao?
Nữ tử áo vàng có chút khó hiểu nhìn những người xung quanh. Nàng đang hoài nghi có phải La Chinh lừa đảo hay không, muốn dùng tinh thạch màu đen này trà trộn vào.
Đúng lúc này, một vị trung niên diện mạo tuấn nhã đi ra và nói:
Tinh thạch màu đen là có thật, hơn nữa chỉ có một cái duy nhất. Tiểu Thi, từ khi ảo trận ở Huyết Sắc Sơn được mở ra đến nay, chưa có ai từng đạt được nó, nên đương nhiên ngươi chưa từng thấy.
Nữ tử áo vàng họ Thi kia lúc này mới bừng tỉnh gật đầu:
Thì ra là thế.
Người trung niên kia lại bước tới trước mặt La Chinh:
Chàng trai trẻ, lần Huyết Sắc Thử Luyện này biểu hiện của ngươi rất xuất sắc, ta là Chu đạo sư của Nộ Đào Phong, rất hoan nghênh ngươi gia nhập Nộ Đào Phong chúng ta.
Nộ Đào Phong thì có gì tốt chứ? Trong ba mươi ba phong thì phong này cũng chỉ xếp ngoài danh sách hai mươi, muốn tới thì phải tới Hoàn Linh Phong chúng ta. Trong ba mươi ba phong, Hoàn Linh Phong xếp thứ năm, phúc lợi và đãi ngộ sao Nộ Đào Phong bọn họ có thể sánh bằng được.
Một vị đầu trọc vọt ra rống lên.
Khương đầu trọc, ngươi nói lời này là có ý gì? Ý của ngươi là Nộ Đào Phong ta kém hơn so với Hoàn Linh Phong các ngươi? Thứ hạng hàng năm đều thay đổi, Nộ Đào Phong chúng ta mười năm trước đều vững vàng đứng trong tốp ba, nói ra thì người trong Hoàn Linh Phong các ngươi đến ngay cả xách giày cho Nộ Đào Phong chúng ta còn không xứng!
Chu đạo sư nghe được người đầu trọc đánh giá Nộ Đào Phong của hắn như thế, lập tức cả giận nói.
Khương đạo sư lại muốn mỉa mai đáp trả, nhưng lại có một đạo sư khác nhảy vào nói, là Từ đạo sư của Thiên Nhất Phong.
La Chinh cũng nhớ rõ, La Phái Nhiên và Vương Hoành Chi chính là ở Thiên Nhất Phong!
Từ đạo sư chậm rãi nói:
Thiên Nhất Phong chúng ta chấp hết cả ba mươi ba phong, từ trước tới nay vẫn luôn xếp đệ nhất, hy vọng ngươi có thể gia nhập Thiên Nhất Phong chúng ta.
Đối mặt với lời mời của Từ đạo sư, La Chinh không tỏ rõ ý kiến. Dù hắn đi đâu cũng sẽ không lựa chọn Thiên Nhất Phong, không phải hắn có thành kiến gì đối với Từ đạo sư, chỉ đơn thuần là hắn chán ghét tất cả những thứ có liên quan đến La Phái Nhiên.
La Chinh không đi đâu hết, hắn sẽ tới Tiểu Vũ Phong của ta.
Tiếng nói trong trẻo kia rốt cuộc cũng vang lên. Tô Linh Vận tự cảm thấy mình không thể ngồi yên được, La Chinh chính là người nàng phát hiện ra đầu tiên, thế mà bây giờ mấy tên thối tha này vây lại đây làm gì?
Các vị đạo sư nghe thấy Tô Linh Vận nói như vậy thì trong mắt đều lóe ra một tia kiêng kỵ. Tô Linh Vận này tuy chỉ là một đạo sư, nhưng nếu thật sự xét ra, thì bọn họ còn phải cung kính quỳ xuống, gọi nàng một tiếng
Điện hạ
.
Nhưng dù kiêng kỵ thì kiêng kỵ, nhóm đạo sư này cũng đều là những kẻ lọc lõi, chuyện khác họ có thể cho qua nhưng chuyện này mà muốn họ nhượng bộ thì chắc chắn là việc vô cùng nan giải.
Tô đạo sư, người nói như vậy là không được, hai vị đệ tử có biểu hiện xuất sắc lần trước và lần trước nữa bị người chọn mất, mọi người cũng không tranh với người. Chỉ là, giờ ngươi lại muốn mang người này đi, vậy ba mươi hai phong khác của chúng ta, sau này khỏi cần đến chọn đệ tử nữa. Chờ Tiểu Vũ Phong của người nhặt xong còn dư lại ai thì chúng ta chọn là được rồi.
Từ đạo sư mặt không đổi sắc nói.
Đúng vậy, Tô đạo sư, cũng không thể lúc nào cũng như vậy được…
Huống hồ Tiểu Vũ Phong của ngươi vẫn được xếp hạng nhất từ dưới đếm lên…
Các vị đạo sư sôi nổi hùa theo.
Vốn dĩ mọi người thấy Tô Linh Vận chọn lựa đệ tử bá đạo như vậy cũng đã hết sức bất mãn. Lần này nàng lại muốn dẫn La Chinh đi nên rốt cuộc không nhịn được nữa, theo dẫn dắt của Từ đạo sư mà nhao nhao lên phản bác Tô Linh Vận.
Đối mặt với đám đạo sư này, Tô Linh Vận bỗng nhiên vung tay lên:
Dừng, dừng! Không cần nói nữa!
Các vị đạo sư lúc này mới im miệng, bọn họ đương nhiên không dám chọc giận Tô Linh Vận, nếu không mọi người cũng chẳng cần lăn lộn ở Thanh Vân Tông làm gì nữa.
Tô Linh Vận thở dài một hơi nói:
Vậy được rồi, vẫn là dựa theo quy tắc mọi khi đi. Trước dựa theo xếp hạng, thống kê lại tất cả các đệ tử đã thông qua Huyết Sắc Thử Luyện, căn cứ vào xếp hạng và ý nguyện của bản thân bọn họ mà phân, như vậy là được chứ?
Tô Linh Vận nói như vậy, các đạo sư khác đương nhiên gật đầu đáp ứng.
Những đạo sư này thế mà lại quên mất tính cách của Tô Linh Vận. Với tính cách của nàng, từ nhỏ đến lớn, nếu là đồ mình đã nhắm trúng thì sẽ không có khả năng để người khác lấy mất.
Hiện tại nàng chịu nhượng bộ, chẳng qua là vì đã nghĩ ra biện pháp khác.
Đợi đến khi công tác thống kê tiếp tục tiến hành đâu vào đấy, nàng lại lộ ra một nụ cười xảo quyệt.