Chương 3383: Tường ngăn


Lần này thương Thiên Thể đã khôi phục trạng thái toàn thịnh, có thể phóng đại sức mạnh của La Chinh lên gấp chín lần.
Nếu toàn lực ứng phó, hai trăm nghìn thần quân lực mà La Chinh bộc phát ra sẽ tăng lên tới tận một triệu tám trăm n3ghìn thần quân, đây là một con số vô cùng kinh khủng.

Nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất, cho nên La Chinh cực kỳ 9cẩn thận.

Đọ sức với Hồ Nữ một hồi, hắn cũng tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn, chỉ chờ cơ hội này mà thôi!
Tất cả mọi thứ của nàng ta, tất cả mọi thứ của bọn họ đều là do gương mặt này ban cho, lời này quả thực rất có đạo lý. Nhưng đầu óc Hồ Nữ suy nghĩ rất nhanh, giây lát đã phản ứng kịp:
Không đúng, ngài chủ ý ta như vậy, chắc chắn không phải vì lo lắng cho ta!
Thực lực của Hồ Nữ là không thể nghi ngờ, gần như không bao giờ gặp phải nguy hiểm trong bức tranh bất hủ, Chấp Bút Giả không cần chú ý nàng ta để ra tay cứu giúp vào đúng thời khắc nguy hiểm. Khả năng duy nhất là Chấp Bút Giả vẫn luôn quan sát một người nào đó... Đáp án đã rõ ràng ngay trước mắt, là thằng nhóc loài người giao thủ với nàng ta, điều mà Chấp Bút Giả lo lắng chính là an nguy của hắn ta! Suy đoán của Hồ Nữ là chính xác, Chấp Bút Giá chưa bao giờ rời mắt khỏi La Chinh, nó muốn xem cực hạn của La Chinh là ở mức độ nào, căn bản không ngờ La Chinh còn có thể phản sát Hồ Nữ.
Thời khắc mấu chốt nó mới ra tay cứu giúp, ngăn cản hai người tiếp tục chém giết lẫn nhau.

Vì cái gì? Hắn rất đặc biệt sao?
Hồ Nữ hỏi.
Đúng vậy.
Mặt cười khẳng định.
Hắn có thể tiến vào căn phòng cuối cùng?
Sắc mặt Hồ Nữ thoáng thay đổi.
Ít nhất hẳn đã thông qua thử thách của ngươi.
Mặt cười biến thành mặt khác, nhưng giọng nói lại vô cùng vui vẻ.
Cho dù bức tường kia không thể nào bị phá hỏng, nhưng dưới sức mạnh cường đại như vậy, nó vẫn bị lõm xuống.
Từ góc độ của bức tranh bất hủ, chỉ thấy đường thẳng vừa vẽ ra bỗng bị uốn cong.
Nhưng mặt khóc không hề lo lắng bức tường sẽ bị đâm thủng, bởi vì tất cả mọi bức tường trong mê cung Vô Đoạn đều là một chỉnh thể, trừ khi hủy diệt cả mê cung, nếu không thì không gì có thể phá vỡ được nó.
Khi cảm nhận được sức mạnh bùng phát đầu mũi thương Thiên Thể, gương mặt lưu ly của nàng ta cũng hiện lên vẻ kinh hãi.
Nàng ta không cách nào tính được sức mạnh mà thương Thiên Thể phát ra, nhưng trực giác nói cho nàng ta biết trúng một thương này thì chỉ có thể chết.
Thần tinh thể là một trạng thái vô cùng cường hãn, trong tình huống bình thường thì không thể nào phá nổi, nhưng một khi sức mạnh vượt qua một mức độ nào đó, chỉ cần phá vỡ một điểm thì toàn thân nàng ta sẽ lập tức vỡ nát!
Đòn tấn công của mình đột nhiên bị vách tường chặn lại, La Chinh ngẩn ra, sắc mặt cũng thoáng buồn bã.
Chưa bàn tới việc vách tường này xuất hiện như thế nào, ít nhất thì hiện tại La Chinh đã không còn cách nào đối phó với Hồ Nữ.
Hồ Nữ vốn đã định nhắm mắt chờ chết, nhưng nhìn thấy vách tường đột nhiên xuất hiện, nàng ta thoáng sửng sốt một chút rồi nhướng mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đăm chiêu suy nghĩ.
Cây thương Thiên Thể mang theo sức mạnh một triệu tám trăm nghìn thần quân lực đụng trúng vách tường.

Am!

Tiếng va chạm vang lên, cả mê cung Vô Đoạn lập tức chấn động, hai con Đại Xà Tà Kỳ ngăn chặn đường đi cũng bắt đầu nóng nảy bất an. Chúng nắm giữ sức mạnh cường đại, đương nhiên càng sợ hãi sức mạnh cường đại hơn mình.
Nàng ta vẫn không muốn từ bỏ, bèn lùi lại một bước, lại vòng sang một bên.

Soat!

Bức tường thứ ba xuất hiện, nàng ta hoàn toàn bị cô lập.

Bởi vì người đã thua rồi.
Mặt cười trầm giọng nói:
Nếu không có ta ra tay, người đã bị hắn đập nát.

Nhưng không phải ngài nên giúp ta sao?
Hồ Nữ lại hỏi.

Ha ha ha...
Mặt cười lại trầm giọng nói:
Ta giúp ngươi là vì muốn các ngươi ra mặt làm một vài việc ta không tiện làm, chứ không phải giúp người tàn sát người trong lối đi, nếu chỉ muốn giết chóc thì bản thân ta cũng có thể làm được.

Nghe nói như vậy, Hồ Nữ tức khắc nghẹn lời.
Trong mắt đám người Phi Dục, Khoái Kiểm cũng lóe ra ánh sáng kỳ dị, không ngờ La Chinh còn có một chiêu này?
Thấy thương Thiên Thể sắp nện xuống người Hồ Nữ, một bàn tay khổng lồ đột nhiên về một nét bút vào mê cung Vô Đoạn, mà nét bút này vừa khéo lướt qua căn phòng Lục Giác Tỉnh Trận của La Chinh.
Trên bức tranh bất hủ, nét bút này trông như một dấu chấm màu đen, nhưng trong căn phòng lại có thêm một bức tường, một bức tường chắn ngang giữa Hồ Nữ và La Chinh.
Sau mấy nhịp thở, trên mặt Hồ Nữ hiện lên sát ý, thân hình nhoáng lên một cái, vòng qua bức tường tiếp tục đuổi giết La Chinh.
La Chinh cắn răng, lùi lại đằng sau.
Hồ Nữ vừa tiến lên hai bước thì đột nhiên lại
soạt
một tiếng, lại một bức tường chặn ngang trước mặt nàng ta.

U!

Hai trăm nghìn thần quân lực dâng lên dọc theo hai cánh tay La Chinh.
Hồn Nguyên Chi Linh chỉ có thể gánh 5vác một trăm nghìn thần quân, một trăm nghìn thần quân còn lại do thân thể La Chinh tự chống đỡ, mà một trăm nghìn thần quân lực này đã là cực hạn của cơ thể hắn.
Råc, råc, råc...

La Chinh vụng thương Thiên Thể lên, một loạt âm thanh vỡ vụn chợt vang lên trong cơ thể hắn.
Thân thể đạt tới mức cực hạn, xương cốt trong cơ thể của hắn chống đỡ không nổi, sinh ra những vết nứt nhỏ. Trạng thái cực hạn kéo dài một khoảng thời gian, chỉ sợ thân thể La Chinh sẽ lập tức tan rã. Nhưng thương Thiên Thể đã đâm về phía Hồ Nữ.
Hai trăm nghìn thần quân lực được rót vào, đá Thiên Thể được gắn ở mũi thương phát ra ánh sáng chói mắt, một luồng sức mạnh không thể diễn tả bằng lời đè nặng lên mũi thương.
La Chinh vung thương, cản thương bị đè ép thành một đường cong!
Căn phòng Lục Giác Tinh Trận bị phân chia thành hai gian trong ngoài, Hồ Nữ không thể tiến vào gian bên trong, lúc này mới bất đắc dĩ tiến vào Lục Giác Tỉnh Trận hóa thành bức tranh mỏng dẹt.
Khoảnh khắc biến thành bức tranh, nàng ta đã lập tức đứng lên trong tranh, nhìn khuôn mặt không ngừng biến hóa giữa hai trạng thái khóc cười trên không trung.

Chấp Bút Giá đại nhân! Sao lại ngăn cản ta giết hắn?
Hồ Nữ căm phẫn nói.

Vù!

Mọi người chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh đập thẳng vào mặt, cơn gió này giống như cửa vào mặt bọn họ, đau đớn kịch liệt khiến bọn họ vô thức tránh né, nhưng trong căn phòng này lại không có chỗ nào để trốn.
Ngay từ đầu Hồ Nữ đã không xem La Chinh là đối thủ, không ngờ La Chinh lại lấy ra một món vũ khí như vậy.
Hồ Nữ im lặng một chút, cảm thấy Chấp Bút Giả nói có đạo lý.

Tạm thời gác lại một bên chuyện Chấp Bút Giả âm thầm bảo vệ La Chinh, thằng nhóc nhân loại kia thật sự đã đánh bại nàng ta, thậm chí còn
giết được
nàng ta.


Ta chỉ biết hắn là người chúng ta chờ đợi, nhưng có thể đi vào hay không ta cũng không chắc chắn.
Mặc khóc trầm giọng nói:
Nhưng dù sao hắn cũng là người có khả năng cao nhất, cho nên dựa theo ước định, người nên ra mặt rồi.



Đã hiểu, Chấp Bút Giả đại nhân.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.