Chương 38: Rắc rối không ngừng
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 2292 chữ
- 2021-12-31 04:32:54
Có hai biện pháp!
Chu Hiển khoa tay múa chân một chút:
Biện pháp thứ nhất, sử dụng một trăm điểm tích lũy có thể đổi một cơ hội thăm Luyện Ngục Sơn.
Điểm tích lũy?
Từ khi vào Thanh Vân Tông tới nay, La Chinh đã mấy lần nghe người ta nói tới điểm tích lũy.
Ví dụ như lúc tham gia Hải Thí, lão già kia nói với mình rằng muốn đi vào con đường có áp lực lớn kia thì cần có điểm tích lũy.
Lần trước tham gia Huyết Sắc Thử Luyện, đánh nhau với đám đệ tử Vương gia kia, cuối cùng đệ tử nội môn của Vương gia đó bị trừ một ngàn điểm tích lũy.
Điểm tích lũy rốt cuộc là thứ gì? Làm thế nào có được?
La Chinh hỏi.
Trong Thanh Vân Tông, mọi vấn đề của đệ tử chúng ta đều liên quan đến thứ này, quả thực nên nói tỉ mỉ hơn một chút.
Sau đó Chu Hiển rủ rỉ nói tiếp với đám người La Chinh:
Đệ tử ngoại môn chúng ta muốn làm đệ tử nội môn hay đổi lấy đan dược tu luyện đều cần có điểm tích lũy. Đến cả ngủ, nghỉ, ăn cơm mỗi ngày cũng cần có điểm tích lũy! Điểm tích lũy này được ghi lại trong thẻ đệ tử của chúng ta!
Làm sao đạt được một trăm điểm tích lũy? Yêu cầu như thế nào?
Đối với biện pháp sử dụng điểm tích lũy, La Chinh tạm thời không quan tâm, cái hắn quan tâm là làm thế nào đạt được một trăm điểm tích lũy tiến vào Luyện Ngục Sơn thăm La Yên.
Các đạo sư ở Tiểu Vũ Phong của chúng ta mỗi ngày đều sẽ phát nhiệm vụ, hoàn thành những nhiệm vụ này là có thể đạt được điểm tích lũy. Thù lao của đệ tử ngoại môn rất thấp, muốn hoàn thành nhiệm vụ để có đủ một trăm điểm tích lũy, ước chừng cần khoảng nửa năm mới đủ. Ta vào Thanh Vân Tông lâu như vậy cũng chưa đạt tới một trăm điểm tích lũy.
Chu Hiển cười nói.
Nửa năm?
La Chinh nhíu mày, quá lâu, hắn không chờ nổi.
Có biện pháp nào nhanh hơn không?
Có! Có thể mua điểm tích lũy. Hai viên Phương Tinh có thể đổi một điểm tích lũy, muốn mua một trăm điểm tích lũy cần hai trăm viên Phương Tinh.
Chu Hiển nói.
Nghe thấy có thể dùng Phương Tinh để mua, trong lòng La Chinh lập tức dậy sóng. Những thứ khác hắn không có nhiều lắm, trong nhẫn tu di cũng chỉ có hơn trăm viên Phương Tinh. Thế nhưng vừa nghe đến giá của điểm tích lũy lại đắt như vậy, hai viên Phương Tinh mới có thể mua một điểm tích lũy, La Chinh lập tức có chút buồn bực...
Dựa theo cái giá này, một đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông tùy tiện đi ra ngoài cũng có thể làm phú ông cả đời.
Một trăm viên Phương Tinh cũng chỉ có thể đổi năm mươi điểm tích lũy, còn năm mươi điểm tích lũy nữa biết kiếm đâu ra?
Nếu như làm nhiệm vụ thì nhanh nhất cũng cần ba tháng, mà La Chinh lại muốn đi Luyện Ngục Sơn ngay bây giờ.
Huynh mới nói có hai biện pháp đến Luyện Ngục Sơn. Ta muốn biết biện pháp còn lại là gì?
La Chinh hỏi.
Chu Hiển cười hắc hắc:
Đơn giản thôi, ngươi cố ý vi phạm môn quy của Thanh Vân Tông, đã vi phạm sẽ có xử phạt, sẽ bị đưa vào Luyện Ngục Sơn
.
...
La Chinh trầm mặc một lúc lâu mới nói ra mấy chữ:
Biện pháp này quả thật rất hay.
Biện pháp này là biện pháp tốt nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một câu nói đùa.
Hắn không phải đệ tử sĩ tộc, trong Thanh Vân Tông cũng không có ai để dựa vào. Mà lúc này không có biện pháp nào tốt hơn, việc này không thể gấp, chỉ có thể từ từ tiến hành.
Hiện tại, La Chinh hận không thể mọc ra một đôi cánh mà bay vào trong Luyện Ngục Sơn cứu La Yên ra. Nhưng trong lòng La Chinh hiểu, đây là ý tưởng không thực tế chút nào.
Mấy ngày kế tiếp, La Chinh cũng không vội vã đi nhận nhiệm vụ, hắn muốn học xong hai quyển công pháp trên tay rồi lại tính tiếp.
Trên tay hắn là một quyển công pháp thánh giai và một quyển công pháp thiên giai.
Hắn nghĩ để hiểu rõ và lĩnh ngộ trong khoảng thời gian ngắn chính là chuyện viển vông, cho dù thiên phú có cao tới đâu cũng không có khả năng.
Hắn đọc sơ qua một lượt Thiên Ma Thần Quyền, lập tức liền hiểu tại sao ông lão kia nói quyển công pháp thánh giai này cực kỳ khó tu luyện.
Chuyện quan trọng nhất khi tu luyện Thiên Ma Thần Quyền chính là biện pháp nắm giữ chân khí Thiên Ma!
Khi La Chinh tu luyện Tử Đàn Quyền, lúc vận khí toàn thân sinh ra ánh sáng màu tím, đó là chân khí của Tử Đàn Quyền.
Tu luyện công pháp khác nhau thì chân khí sinh ra cũng không giống nhau.
Tựa như luyện khí sư Tà Lang kia, khi tu luyện công pháp sinh ra đóa sen lửa, đó cũng là một loại chân khí.
Ngộ tính của La Chinh thật sự rất mạnh, lúc trước hắn luyện Tử Đàn Quyền chỉ cần một ngày liền sinh ra được cảm giác về khí, ba ngày sau cơ thể hắn đã sinh ra luồng ánh sáng tím đầu tiên.
Mở trang đầu tiên của Thiên Ma Thần Quyền ra, ở trên là một hình ảnh vẽ một người của Ma tộc đang làm một tư thế kỳ quái.
Hai tay dang ra, trong khi hai chân đồng thời gập vào bên trong, sống lưng thẳng tắp.
La Chinh làm động tác này cực kì không tự nhiên.
Sau khi điều chỉnh tư thế, La Chinh dựa theo tâm pháp được đánh dấu trên bức tranh mà vận chuyển sức mạnh trong cơ thể.
Sau một vòng, trong cơ thể vẫn rỗng tuếch. Căn bản là không có chút phản ứng nào.
Lần đầu, không có hiệu quả.
Lần thứ hai, vẫn không có phản ứng nào.
Lần thứ ba...
La Chinh thực sự rất kiên nhẫn làm theo, nếu hắn có thể lập tức luyện thành công pháp thánh giai, đó là mới là kỳ quái.
[...]
Lần thứ năm mươi...
Lần thứ một trăm.
Lần thứ hai trăm.
Trong ba ngày, La Chinh không ngủ không nghỉ, liên tục ở trong phòng mình tập trung tu luyện.
Cuối cùng lại không có chút hiệu quả nào.
Sau ba ngày, trong mắt La Chinh rốt cuộc lộ ra nghi ngờ cực lớn.
Đối với chuyện Thiên Ma Thần Quyền khó có thể tu luyện, La Chinh sớm đã chuẩn bị tâm lý. Dù sao đây cũng là một quyển công pháp thánh giai, hơn nữa lại thuộc về Ma tộc, tâm pháp vận khí được ghi lại bên trong đều đi ngược lại so với rất nhiều loại công pháp của con người.
Ví dụ như
Dồn lực trước, rồi tuôn ra, sau đó lại dồn lực, rồi đẩy lên, từ trên xuống dưới, liên tiếp tuần hoàn lặp lại như thế.
Ý của nó là muốn khuếch tán sức mạnh từ trước ngực tuần hoàn vận chuyển dọc theo lục phủ ngũ tạng.
Chỉ điểm này thôi, hầu hết mọi người đều không thể làm được.
Dựa theo biện pháp vận lực này, chỉ cần tuần hoàn một lần sẽ nhanh chóng bị nội thương, sau hai, ba lần tuần hoàn, chỉ sợ xương sườn cũng bị chặt đứt.
May mắn thân thể La Chinh mạnh mẽ, đối với hắn điều này không tính là phiền toái.
Nhưng rõ ràng La Chinh dựa theo tâm pháp trên sách vận chuyển lực lượng, nhưng không cách nào sinh ra dù chỉ là một tia chân khí Thiên Ma?
Chẳng lẽ mình tu luyện sai cách?
Không sợ đi đường vòng, chỉ sợ đi nhầm đường. La Chinh quyết định tạm thời đặt Thiên Ma Thần Quyền sang một bên, đi nghiên cứu quyển công pháp thiên giai là Kinh Thần Thứ.
So với Thiên Ma Thần Quyền mà nói, Kinh Thần Thứ đối với La Chinh dễ tu luyện hơn rất nhiều. Kinh Thần Thứ này tuy nói là công pháp thiên giai nhưng trên thực tế tu luyện cũng không quá khó khăn, chỉ là nó có yêu cầu cực cao đối với linh hồn.
Công pháp Kinh Thần Thứ này trên thực tế là dạy La Chinh cách phóng linh hồn của mình ra ngoài trong thời gian ngắn, đồng thời tạo ra một mũi nhọn linh hồn mạnh mẽ giống như Hình Thiên Ý vậy. Đâm cho linh hồn của đối thủ bị thương, làm cho đối thủ không kịp đề phòng, nháy mắt lâm vào tình trạng mê muội.
Ưu điểm của nó cực kì hữu dụng, vào lúc địch ta cùng chiến đấu, bất ngờ dùng Kinh Thần Thứ sẽ khiến đối phương choáng váng trong thời gian ngắn, từ đó ảnh hưởng đến việc chiến đấu. Nếu là cuộc chiến sinh tử, chỉ sợ đây là đòn quyết định sống chết!
Nhưng Kinh Thần Thứ này lại có một khuyết điểm trí mạng, giả như linh hồn của đối phương mạnh hơn mình, như vậy Kinh Thần Thứ sẽ không có hiệu quả.
Trong giai đoạn hiện tại, linh hồn mạnh hơn so với La Chinh chỉ sợ cũng không có mấy người.
Lấy năng lực lĩnh ngộ của La Chinh, tốc độ tu luyện Kinh Thần Thứ cũng không chậm. Trong ba ngày, La Chinh đã hiểu được một nửa phương pháp phóng linh hồn ra ngoài mà Kinh Thần Thứ nói.
Phóng linh hồn và phóng chân nguyên có khác biệt rất lớn.
Phóng chân nguyên nhất định phải là người đã tiến vào Tiên Thiên Cảnh đem chân khí trong cơ thể chuyển thành chân nguyên, tùy ý điều khiển chân nguyên rời khỏi cơ thể để tấn công đối phương.
Nhưng phóng linh hồn thì chỉ là trực tiếp đưa linh hồn của mình ra bên ngoài cơ thể, cho nên công pháp Kinh Thần Thứ cũng không yêu cầu cảnh giới gì, chỉ có yêu cầu cực cao đối với linh hồn.
Bởi vì linh hồn con người cực kì yếu ớt, một khi rời khỏi thân thể sẽ bị tà khí bên ngoài gây thương tích ngay.
Nếu để một người có linh hồn không mạnh mẽ tu luyện biện pháp phóng xuất linh hồn này, thì chẳng bao lâu sẽ bị hao tổn tinh thần.
Nhưng đối với La Chinh mà nói, đây cũng không phải chuyện khó.
Hắn có thể phóng linh hồn, nhưng bước kế tiếp là Hóa Hồn Vi Thứ lại làm cho La Chinh cực kì khó giải quyết.
Hóa Hồn Vi Thứ - nghe thì đơn giản. Đó chính là đem linh hồn chuyển hóa thành một mũi nhọn sắc bén.
Nói thì dễ làm thì khó, La Chinh thật sự cố gắng tu luyện nhưng lại phát hiện nó không đơn giản như vậy, mỗi lần hắn ngưng tụ linh hồn lại thì ngay lúc đó trong lòng liền có cảm giác khó chịu, kết quả là lập tức thất bại.
Từ lúc đó tới bây giờ La Chinh mắc kẹt ở bước Hóa Hồn Vi Thứ này đã là hơn mười ngày. Cho dù hắn có nghiên cứu như thế nào cũng không thể ngưng tụ thành công.
Cuối cùng La Chinh nở một nụ cười khổ. Quả nhiên, công pháp thiên giai cũng không dễ tu luyện thành công như vậy.
Chính mình muốn hoàn thành một quyển công pháp thiên giai và một quyển công pháp thánh giai trong khoảng thời gian ngắn là chuyện viển vông. Con đường tu luyện, chính là dựa vào khổ luyện khổ ngộ tích lũy ngày đêm, bản thân cũng không gấp gáp được. Lần bế quan này lâu như vậy, còn chưa kịp tham quan Tiểu Vũ Phong, hôm nay La Chinh quyết định tạm nghỉ ra ngoài tham quan.
Vừa mới đến Tiểu Vũ Phong liền bế quan nửa tháng, hành động kì quặc không giống người thường này của La Chinh đã thu hút sự chú ý của không ít đệ tử ngoại môn.
La Chinh bước ra ngoài phòng nhỏ của mình, gương đồng ở cửa phòng hiện lên một bộ dáng lôi thôi khiến hắn suýt chút nữa không nhận ra bản thân.
Đúng lúc Mạc Xán đi ngang qua, hắn liền kéo Mạc Xán đi nhà tắm của Tiểu Vũ Phong tắm rửa.
Trong Tiểu Vũ Phong có nhà tắm, lâm viên, phòng trà... các nơi sinh hoạt đều đầy đủ.
Sau khi thoải mái tắm rửa xong hai người mới đi ăn cơm.
Bên trong nhà ăn, bàn ghế xếp thành từng dãy dài chỉnh tề, trang hoàng cực kỳ đẹp đẽ, có thể so sánh với nơi hoàng cung xa hoa.
Hai người bọn họ vừa ngồi xuống đã có người bưng thức ăn lên.
Đồ ăn sắc hương đầy đủ, ngay cả cơm cũng là loại gạo Cung Long Nha đặc biệt ở Đông Vực, loại gạo này chỉ có người quan trọng trong gia tộc mới có tư cách dùng, vào miệng mềm mà không dính, thơm ngọt mà không ngấy. Nhưng ở Thanh Vân Tông cũng chỉ là vật bình thường không hiếm lạ, đệ tử ngoại môn có thể tùy ý lấy ăn.
Hai người vừa cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì ngoài nhà ăn liền có sáu, bảy người đi về phía Mạc Xán và La Chinh.
Bàn này là của ông, cút ngay!
Một thanh niên cầm đầu cười gằn nhìn La Chinh.