Chương 396: ĐÔNG TÀ VƯƠNG - THÔI TÀ
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 2204 chữ
- 2021-12-31 04:37:03
Cũng vào lúc đó, ở biên giới cực Đông của Trung Vực, dãy núi lớn Thương Cực.
Dãy núi to lớn giống như có thể vươn lên tới trời xanh, ngăn chặn sự tàn phá của những con sóng lớn trong Bạo Loạn Tinh Hải bên ngoài đại lục. Bởi vì cao hơn mặt biển rất nhiều, nên trên hơn ngàn đỉnh trong dãy núi lớn Thương Cực được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng dày đến mười trượng! Nếu có ai bị rơi vào lớp tuyết này thì hoàn toàn không thể bò ra được. Nơi này chính là khu vực cấm có nguy hiểm tính mạng đối với những người bình thường.
Cho dù là cường giả Chiếu Thần Cảnh thì cũng không dám tuỳ tiện đi vào. Mặc dù bọn họ biết bay, nhưng bão tuyết cuồng loạn trên đỉnh núi có thể thổi ra ngàn vạn đao gió bất cứ lúc nào! Hơn nữa trong dãy núi lớn Thương Cực cũng có không ít mãnh thú, yêu thú lạ. Thứ có thể sống sót trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này thì không thể nhỏ yếu được.
Nhưng mà hôm nay, tuyết trên đỉnh núi cao nhất trong dãy núi lớn Thương Cực lại bị tan chảy hết!
Tuyết trên đỉnh núi cao này đã tích trữ mấy nghìn năm, vậy mà hôm nay lại bị tan chảy hoàn toàn, lộ ra thân núi đen xì, hoàn toàn khác với những ngọn núi tuyết trắng xoá xung quanh.
Một gã đàn ông cường tráng, cởi trần đứng trên đỉnh núi, thở hồng hộc. Sau lưng hắn còn có một ngọn lửa màu xanh xám đang cháy hừng hực, dưới chân thì là một con Tuyết Giao dài năm mươi trượng!
Tuyết Giao cũng thuộc tộc Giao Long, thích sinh sống ở nơi có băng tuyết, trời sinh tính tình hung mãnh, thực lực mạnh mẽ!
Một con mãnh thú như thế hôm nay lại nằm dưới chân người đàn ông kia không thể nhúc nhích, trên thân thể to lớn đã bị cháy khét không ít chỗ.
Tiểu Thôi Thôi! Không phải ngươi nói dẫn ta đi ngắm cảnh tuyết, ăn tim Tuyết Giao sao? Ngươi nướng hết đỉnh núi tuyết này rồi thì ta ngắm cảnh tuyết thế nào?
Sau lưng gã đàn ông cường tráng kia là một cô gái mặc áo lông cáo lơ lửng giữa không trung, nhưng lại bày ra một tư thế nằm mê người, cả người giống như một luồng không khí.
Giọng nàng ngọt ngào quyến rũ, nghe vào tai khiến người ta cảm thấy ngọt hơn cả mấy trăm loại mật hoà quyện cùng nhau! Càng khiến cho huyết mạch người ta sôi trào hơn là cả người nàng, từ trên xuống dưới, ngoài một lớp áo lông cáo ra thì không mặc thứ gì khác nữa. Nàng chỉ dùng cái áo lông cáo kia để che lại những bộ phận quan trọng trên thân thể, còn những chỗ khác lộ ra da thịt còn trắng hơn số tuyết vừa mới tan đi.
Đừng quyến con mẹ nó rũ ông đây. Muốn ngắm cảnh tuyết thì ông đây cũng đã dẫn ngươi đến rồi, còn muốn ăn tim Tuyết Giao...
Gã đàn ông cường tráng kia nắm một cái, lập tức rút trái tim của con Tuyết Giao sắp chết kia ra. Sức sống của loài sinh vật cường hãn như Tuyết Giao rất mạnh, dù bị thương nghiêm trọng thế nào thì trái tim vẫn mạnh mẽ có lực.
Nhìn qua tim Tuyết Giao chảy máu đầm đìa vẫn còn đang đập, cô nàng kia cực kỳ sợ hãi:
A! Tiểu Thôi Thôi, nhiều máu như vậy thì ăn thế nào được?
Có phải còn muốn ta dẫn theo một tên đầu bếp không?
Sắc mặt gã kia trầm xuống.
Cô gái xinh đẹp từ từ bay đến cạnh hắn, bàn tay trắng nõn tinh tế quấn lấy cổ hắn, nhỏ giọng nói:
Tiểu Thôi Thôi, cũng không phải ta không muốn, nhưng cái đại trận Thiên Ma Hợp Hoan mà ngươi muốn tu luyện chắc chắn phải có ba nguyên âm Âm Thể Tử Cực... Thân thể này của ta đã giữ lại ba mươi năm vì ngươi, nếu như ngươi vẫn không tìm thấy kẻ có Âm Thể Tử Cực thứ ba, chẳng lẽ ta còn phải chờ thêm ba mươi năm nữa sao?
Gã đàn ông cường tráng nắm lấy bàn tay xinh đẹp kia của cô nàng, kéo nàng ta từ giữa không trung vào trong ngực mình, cười tà nói:
Yên tâm, thiên phú của ả La Yên kia cũng không kém ngươi, đột phá Thần Đan Cảnh cũng chỉ là chuyện một hai năm nữa thôi. Mà một cái Âm Thể Tử Cực khác cũng đã có manh mối, không bao lâu nữa là có thể tìm thấy được. Đến lúc đó ta sẽ thoả mãn ngươi, thoả mãn ngươi thật nhiều!
Nói xong, gã ta cố tình lau máu tim con Giao Long lên trên da thịt của cô nàng xinh đẹp kia khiến nàng ta liên tục thét to...
Gã đàn ông cường tráng này chính là Đông Tà Vương - Thôi Tà! Còn cô nàng xinh đẹp kia tên là Tư Diệu Linh.
Tư Diệu Linh này cũng giống như La Yên, là một người có Âm Thể Tử Cực. Nàng ta đã đi theo Thôi Tà hơn ba mươi năm, vì đại trận Thiên Ma Hợp Hoan của hắn nên đến nay vẫn giữ nguyên âm, trinh tiết vì hắn!
Cũng không phải tất cả các cô nàng đều chống lại chuyện song tu đại trận Thiên Ma Hợp Hoan với Thôi Tà. Thực ra, đại trận Thiên Ma Hợp Hoan này cũng không phải một loại tà thuật dùng để lấy âm bổ dương. Tuy đại trận này có muôn ngàn lợi ích đối với Thôi Tà, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều lợi ích tương tự đối với Tư Diệu Linh.
Ngay vào lúc Thôi Tà và Tư Diệu Linh đang trêu chọc nhau, vẻ mặt Thôi Tà bỗng nhiên trầm xuống.
Tiểu Thôi Thôi, làm sao vậy?
Tư Diệu Linh dùng giọng nói ỏn ẻn hỏi.
Thôi Tà lạnh lùng cười khà khà nói:
Thú vị, rất thú vị. Ta cảm nhận được một tia chấp niệm tất sát, nhất định phải giết ta!
Thôi Tà tu luyện một loại công pháp đặc biệt, phối hợp với thiên phú cực cao của hắn thì có thể cảm nhận được sát ý đối với chính hắn!
Đông Tà Vương - Thôi Tà nổi tiếng đứng đầu Trung Vực, người hận hắn không phải ít, có điều cũng chỉ nói một câu muốn giết hắn sau lưng mà thôi, vậy nên hắn cũng không thể cảm nhận được. Dù sao hắn cũng không phải thần tiên, không thể làm được đến trình độ như thế.
Có điều lực cảm giác thần kỳ kia của hắn lại có thể cảm nhận được loại chấp niệm tất sát rất mạnh này!
Chỉ có mối thù sống chết mới có thể sinh ra loại chấp niệm tất sát này! Điều này nói rõ giờ phút này thù hận của đối phương đối với hắn đã đến mức nhất định phải giết hắn.
Có điều, mặc dù hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của luồng chấp niệm tất sát này nhưng cũng không thể tìm ra rốt cuộc người này là ai.
Ồ?
Trên mặt Tư Diệu Linh cũng lộ ra vẻ kỳ quái:
Trung Vực lớn thế này, còn có lão bất tử nào dám nhằm vào Tiểu Thôi Thôi của chúng ta thế? Không sợ Tiểu Thôi Thôi giết đến tận cửa, tìm bọn hắn gây phiền phức à?
Ha ha. Quái thì quái ở chỗ, hình như thực lực của đối phương còn rất yếu, hoàn toàn không đáng để nhắc tới, sao lại có thể hận ta đến mức này được nhỉ?
Trên mặt Thôi Tà cũng lộ ra vẻ hoang mang, dường như thực lực của người mang chấp niệm tất sát này yếu đến đáng thương, nhưng loại chấp niệm này vững chắc đến vậy thì rốt cuộc là người phương nào chứ...
Mặc kệ đi... Dù sao cũng chỉ là một con kiến nhỏ, lo làm gì.
Tư Diệu Linh cười khanh khách nói, sau đó duỗi bàn tay trắng nõn như bạch ngọc ra bôi máu Tuyết Giao lên trên mặt Thôi Tà.
Tuy vẻ mặt Thôi Tà đã khôi phục lại bình thường, nhưng trong lòng vẫn chưa buông chuyện này xuống. Loại chấp niệm tất sát này, cả đời hắn đã cảm nhận không tới một vạn thì cũng tám nghìn rồi, dưới sát ý mạnh mẽ như thế, rất nhiều người đều tìm cách giết hắn.
Ám sát, minh sát, mưu sát... Thủ đoạn nào hắn cũng từng gặp, nhưng chưa từng có ngoại lệ, bọn chúng đều thất bại.
Bình thường Thôi Tà cũng lười để ý đến loại chấp niệm nhàm chán này, lúc trước có một khoảng thời gian, thậm chí hắn còn ngăn loại cảm giác đáng ghét này đi. Người muốn giết hắn quá nhiều, nhưng loại thiên phú thần kỳ này cứ vô duyên vô cớ lại nhắc nhở Thôi Tà
có người rất muốn giết ngươi
. Loại nhắc nhở này chính là một loại tra tấn đối với Thôi Tà. Có rất nhiều người muốn giết hắn, nhưng người dám ra tay lại chẳng có mấy, thành công thì lại càng không có ai cả!
Nhưng mà hôm nay, cỗ chấp niệm phải giết này lại làm cho trái tim mạnh mẽ của hắn lập tức phải co rút lại, điều này khiến Thôi Tà nghĩ mãi không ra, rõ ràng đối phương chỉ là một con kiến nhỏ bình thường, vì sao bản thân hắn lại cảm thấy hơi bất an?
Thôi Tà làm người phóng khoáng nhưng làm việc cẩn thận.
Nếu như hắn có thể điều tra ra đối phương là ai, rất có thể hắn sẽ trực tiếp ra tay tiêu diệt người này. Đáng tiếc, hắn chỉ có thể cảm nhận được chấp niệm tất sát của đối phương chứ không cách nào tìm thấy rốt cuộc đối phương là ai...
La Chinh lại không biết, trong nháy mắt khi bản thân đưa ra quyết định lại khiến Thôi Tà đang ở cách xa hơn mười vạn dặm cảm nhận được...
Những lời này là La Chinh nói với chính mình.
Cái tâm võ đạo của hắn luôn vững chắc, chỉ là hôm nay bỗng nhiên hiểu rõ sự chênh lệch thực lực giữa Đông Tà Vương với mình nên mới xuất hiện một chút dao động.
Có điều chút dao động này đã nhanh chóng được phục hồi lại. Không chỉ phục hồi mà tâm võ đạo của La Chinh còn ngày càng vững chắc hơn!
Nhìn thấy hai mắt La Chinh khôi phục lại sắc thái, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu cũng rất vui vẻ.
Một khoảng thời gian sau đó, La Chinh một mực tu luyện ở Vân Điện, hắn cần có thời gian để tiêu hoá hết truyền thừa ở Thử Luyện Giả Chi Lộ.
Ngồi ngay ngắn trong mật thất, hai tay La Chinh bắt đầu chuyển động giống như bàn quay, chân nguyên không ngừng xoay tròn dọc theo hai tay hắn, theo sự chuyển động của hắn mà gia tăng tốc độ, tạo thành một vòng kín hoàn toàn.
Vạn Sát Sinh Tử Luân chính là phương pháp tấn công mạnh nhất Huyết Ma Đại Đế để lại năm đó, không ngờ tu luyện lại không phức tạp lắm!
Trước mắt La Chinh là một đường chân nguyên liên tục xoay vòng, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt. Mặc dù còn một khoảng cách nữa mới tu được tầng thứ nhất Tuyệt Sát Luân, nhưng cơ bản hắn đã định hình được rồi.
Công pháp sát khí hạng nhất đúng là có những ưu điểm này, tu luyện đơn giản hơn so với những loại công pháp khác nhưng uy lực lại có thể sánh với mấy đại công pháp. Đó là một đường tắt trên con đường võ đạo, hấp dẫn không biết bao nhiêu người đi lên, có điều cái giá phải trả tương ứng chính là bị sát khí cắn ngược! Chẳng qua La Chinh đã tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn nên tất nhiên sẽ không tồn tại loại lo lắng này.
Thử uy lực của Tuyệt Sát Luân này xem?
Nghĩ tới đây, La Chinh vừa mới suy nghĩ thì lập tức rồi rút một phần sát khí ra.
Ai ngờ vừa mới phóng ra ngoài lại nhìn thấy loại sát khí màu đỏ như máu đang chuyển động dồn dập theo Tuyệt Sát Luân bất ngờ vọt xuống dưới phòng tu luyện...
Luồng sát khí này như không thể ngăn cản được, xuyên qua vách ngăn của phòng tu luyện xuống mấy tầng không gian dưới đáy, rồi xuyên qua một tầng nham thạch thật dày, lại xuyên tiếp qua một tầng đá trôi nổi dày hơn bốn mươi trượng. Sau khi xuyên thẳng qua tầng đá trôi nổi, thì từ giữa không trung cao nghìn mét bỗng đánh xuống mặt đất...
Cùng lúc đó, ngoài mật thất tu luyện vang lên một tiếng sáo báo động.