Chương 4: Hành hung đại quản gia


L a Chinh kích động cả đêm, không ngủ yên nổi, chỉ ngủ có một canh giờ nhưng tinh thần vẫn cao như trước.

Sáng sớm hôm sau, hạ nhân La gia mở cửa hầm, đeo xiềng xích giáp da cho La Chinh, dẫn hắn ra ngoài.

Tiến vào Luyện Cốt Cảnh, thân thể hắn cũng sinh ra thay đổi về chất. Loại thay đổi này khó nói thành lời, ngay cả đi đường cũng sẽ có biến hóa, mỗi bước trở nên càng thêm thoải mái, càng thêm phối hợp, cũng càng cần dùng ít sức hơn.

Giả như không phải có đám xiềng xích chết tiệt này trói buộc, hắn còn muốn guồng chân chạy nhanh về phía trước.

Theo sự áp giải của hạ nhân, La Chinh phát hiện con đường này có điều lạ.

La gia đất đai rất rộng, nhưng gia tộc quy hoạch ngăn nắp trật tự, võ đường, nghị sự đình, bách thảo viên, luyện khí phường thuộc khu vực dùng chung, quy hoạch tại phần tiền sảnh trước nhà.

Nhưng mà hiện tại con đường này, lại đi vòng vào trong, như là đang đi vào hậu viện La gia!

La Chinh hơi nhíu mày nhưng vẫn không có hé răng, yên lặng theo dõi.

Đã lâu chưa đi vào hậu viện La gia, cảnh tượng nơi này biến hóa rất lớn, đặc biệt là phủ đệ chi thứ hai và chi thứ ba của La gia đã thêm không ít đình đài lầu các, còn xây mấy hồ nước, dựng cầu kiều, nhà thủy tạ trên ao quán.

Những công trình này làm rất tinh xảo, khiến người xem phải cảm thán, rường cột chạm trổ long văn phượng múa đều là dùng vàng vẽ lên, nóc nhà cũng lắp bảo thạch chói lọi...

Nhìn những việc chi thứ hai, thứ ba làm ra, La Chinh trong lòng nhịn không được thở dài. Tuy nói La gia của cải cũng nhiều, chút tiền ấy không tính là gì, nhưng tình thế hiện giờ chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại. Đối với một võ giả mà nói, vinh hoa phú quý chỉ là thứ yếu, cả một gia tộc nếu chìm trong hưởng lạc thế này... La gia chỉ sợ muốn tàn trên tay Nhị thúc và Tam thúc.

Vừa mới đi qua một hồ nước, liền chuyển vào một gian biệt viện.

Trong biệt viện đang có hai người ngồi đối diện uống trà, khá là vui vẻ.

La Chinh tập trung nhìn, một người trong đó chính là Phương quản sự đã biến mất hai ngày, mà một người khác lại là một người đàn ông đã qua năm mươi, mặc hoa phục tơ lụa. La Chinh biết người này, hắn tên là Hoàng Cách, vốn là hạ nhân La phủ.

Bởi vì vợ Hoàng Cách là vú em con trai cả của Tam thúc - La Thừa Vận, cộng thêm Hoàng Cách rất rành việc a dua nịnh hót nên quan hệ với chi thứ ba La gia vô cùng tốt, địa vị cũng theo đó đi lên.

Mà hiện giờ bởi vì Nhị thúc và Tam thúc đã chấp chưởng La gia, địa vị Hoàng Cách theo đà nước lên thì thuyền lên trở thành đại quản gia, ngay đến đệ tử chi thứ La gia cũng không cần để vào mắt.

Về đủ loại chuyện xấu của hắn, La Chinh đã sớm nghe qua.

La Chinh còn chưa đi đi vào, đã nghe Phương quản sự cùng Hoàng Cách nói rằng:
Hoàng lão, biệt viện mà thiếu gia Thừa Vận thưởng cho ngài này thật sự là tinh phẩm. Nếu tiểu nhân không nhìn lầm, tạo hình ngọc long trên biển kia đều là dùng tới đá hoa cương loại tốt để khắc?


Hoàng Cách khà khà cười hai tiếng nói:
Cũng là ngươi biết hàng, không riêng gì ngọc long này, ngươi xem mái đình phủ ngói lưu ly, còn có con sư tử đồng kia, đều là mời thợ thủ công giỏi nhất quận Sùng Dương đến chế tác...


Phương quản sự giám định và thưởng thức từng cái xong, chậc chậc miệng nói:
Hoàng lão, tiểu biệt viện này của ngài cái gì cũng tốt, nhưng vẫn thiếu điểm gì đó!



Biệt viện của ta, muốn cái gì có cái đó, còn thiếu được thứ gì?
Hoàng Cách đắc ý nói.

Phương quản sự lại hì hì mỉm cười:
Đương nhiên là thiếu một hạ nhân tay chân lanh lẹ, hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho ngài, tiểu nhân đã mang người đến rồi đây, người này làm hạ nhân cho ngài, đảm bảo ngài vô cùng nở mày nở mặt!



Người nọ là ai?
Hoàng Cách tò mò hỏi.

Phương quản sự chỉ một ngón tay về cửa biệt viện nói:
Hoàng lão ngài xem!


Hoàng Cách theo ngón tay Phương quản sự nhìn lại, liếc mắt một cái là nhận ra La Chinh, đây là tiền thiếu gia chủ đại danh đại đỉnh -La gia đại thiếu gia, hắn làm sao có thể không biết?

La Chinh đứng ở cửa biệt viện, lời Phương quản sự cùng Hoàng Cách nói hắn nghe không sót chút nào, một cỗ lửa giận từ đáy lòng dâng lên, hai tên cẩu nô tài giọng điệu cũng thật lớn, quá láo xược.

La Chinh hắn tuy bị biếm làm tôi tớ, nhưng đây là chuyện của La gia. Cho dù là đệ tử chi thứ, cũng không dám ở trước mặt hắn quá đáng quá mức, dù sao địa vị của La Chinh lúc trước vẫn đặt ở đó, hắn vẫn là trưởng tử dòng chính. Phương quản sự kia lại dám xúi bẩy Hoàng Cách coi hắn là hạ nhân sai sử bưng trà rót nước!

Hoàng Cách đánh giá La Chinh, khuôn mặt che kín nếp nhăn của lão hiện ra nụ cười đểu giả:
Cho tiểu tử này chăm lo sinh hoạt thường ngày của ta cũng thích hợp, chỉ là không biết thiếu gia Thừa Vận bên kia có ý kiến gì không?



Hoàng lão yên tâm đi, ngài chính là đại quản gia của La gia, tùy tiện một câu là có thể điều La Chinh từ võ đường lại đây mà. Tên La Chinh này hiện tại cũng chỉ là một tên tôi tớ không danh không phận, mỗi ngày bị đưa đến võ đường đánh cho gào khóc thảm thiết, ở chỗ này của ngài làm hạ nhân lại chẳng thoải mái hơn sao? Nhiều lắm thì cũng chỉ là mỗi ngày đi đổ bô...
Phương quản sự tiếp tục nói.

Phương quản sự nói một tràng này, đã thuyết phục loại người từ tầng dưới chót bò lên như Hoàng Cách, loại người này coi trọng nhất chính là mặt mũi. Tiền nhiệm đại thiếu gia La gia còn phải đi đổ bô cho hắn, đây quả là một chuyện hay ho. Hoàng Cách gật gật đầu hỏi Phương quản sự:
Nếu vậy, cứ làm thế đi?



Nên làm như thế!
Phương quản sự gật đầu, đồng thời kêu mấy hạ nhân kia dẫn La Chinh vào.

Nhưng mà La Chinh vẫn đứng tại chỗ, lù lù bất động, mặc cho mấy tên hạ nhân lôi kéo, hắn vẫn không xê xích nửa phần.

Mấy tên hạ nhân dù có hai phần khí lực, cũng đâu thể động đến La Chinh đã đến Luyện Cốt Cảnh?

Hai chân La Chinh giống như chiếc đinh bị đóng đâm sâu trên nền đất, mặc những tên hạ nhân dùng hết sức bình sinh cũng không lôi đi được.


La Chinh, ta đây là cho ngươi cơ hội được hầu hạ Hoàng lão, ngươi lại rượu mời không uống, thích uống rượu phạt!
Phương quản sự thấy thế vung tay áo nói.

Đúng lúc này, trong mắt La Chinh chợt lóe hung quang, hắn gầm lên giận dữ, xương sườn sau khi tiến vào Luyện Cốt Cảnh lực co rút lại càng mạnh, tiếng gầm đi ra giống như sấm dậy đất bằng, chấn động lỗ tai lũ hạ nhân cùng Hoàng Cách, khiến chúng vô cùng khó chịu.


Hoàng Cách, Phương Thông! Cho dù Nhị thúc La Bính Quyền có mặt tại đây, cũng không dám sai ta hầu hạ, hai tên hạ nhân khác họ ti tiện các ngươi thế nhưng dám láo xược như thế, ai cho các ngươi lá gan này, dám không coi ai ra gì bắt ta đây đến hầu hạ các ngươi?


Luồng khí từ La Chinh như che trời phủ đất xông về phía Phương quản sự, nhất thời làm Phương quản sự sợ tới mức liên tục lui vài bước, trốn phía sau Hoàng Cách.

Phương quản sự hôm nay cố ý mang La Chinh đến, chính là muốn để cho Hoàng Cách đối phó với La Chinh, hiện tại nhìn đến bộ dáng kích động của La Chinh hắn liền biết, chuyện này đã thành công hơn phân nửa. Đại quản gia Hoàng Cách là từ tôi tớ từng bước bò lên, kị nhất là bị người khác mắng hắn ti tiện, lần này La Chinh chỉ sợ ăn đủ.

Nghe được La Chinh nói, Hoàng Cách thế nhưng vẫn lù lù bất động, mắt hắn híp lại, thâm hiểm nói:
La Chinh, đừng quên thân phận hiện tại của ngươi, ngươi chỉ là tên tôi tớ đê tiện nhất, không còn là thiếu gia chủ nữa, hiện tại thiếu gia chủ tên là La Phái Nhiên, không phải La Chinh, cho ngươi đến hầu hạ ta, cũng là vinh hạnh cho ngươi rồi.



Cút!


La Chinh dùng sức vùng ra, mấy tên hạ nhập lập tức bị bắn ra ngoài, ngã trái ngã phải.

Hoàng Cách thấy một màn như vậy, tiếp tục nói:
La Chinh, ngươi thân vốn mang tội, chẳng lẽ muốn tạo phản sao? Dựa theo tộc quy, phải đem ngươi lăng trì xử tử!


La Chinh cười lạnh một tiếng, bước một bước dài liền tiến vào trong biệt viện, vừa đi vừa cười to:
Tộc quy? Một kẻ khác họ, cũng dám nói đến tộc quy ở trước mặt ta? Ta hôm nay cho các ngươi rõ, cái gì gọi là tộc quy!


Nói rồi La Chinh vung tay đánh về phía Hoàng Cách, từ xương cốt hắn vang lên những tiếng răng rắc, đó là âm thanh xương cốt va chạm, vận chuyển lực lượng tới cực hạn.


La Chinh, ngươi dám! Nếu ngươi đánh ta, thiếu gia Thừa Vận nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, một cái bia thịt như ngươi, ở La gia không quyền không thế, không sợ bị đánh chết sao...
Hoàng Cách cố gắng trấn định nói.


Bốp!


Hoàng Cách vừa dứt lời, một bàn tay của La Chinh đã in trên mặt hắn, sức mạnh của La Chinh sau khi tiến vào Luyện Cốt Cảnh gần như tăng gấp đôi, một bàn tay này tuy rằng không dùng toàn lực, nhưng cũng không nhẹ.

Cái mặt già kia của Hoàng Cách, đầu tiên là trắng bệch, sau đó sưng lên năm dấu ngón tay rõ ràng như in, nửa bên mặt sưng phù như đầu heo.


La gia tộc quy, nói xằng nói bậy, nói xấu người khác, vả miệng!



Bốp!



La gia tộc quy, vẽ đường cho hươu chạy, tự cho là đúng, vả miệng!



Bốp!



La gia tộc quy, đảo lộn thị phi, đổi trắng thay đen, vả miệng!



Bốp!



La gia tộc quy...



Bốp!


Mỗi một bàn tay giáng xuống, liền có một đám máu tuôn ra, Phương quản sự thấy một màn như vậy, cả người đều run lẩy bẩy.

Cái này... Cái này... Không giống với kịch bản hắn tưởng tượng, La Chinh ngày thường bị coi là bia thịt, tựa hồ cũng không có biểu hiện gì, bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng, sao bây giờ cả Hoàng lão cũng dám đánh?

Phương quản sự không biết rằng, La Chinh nhẫn nhục chịu đựng là vì hắn không muốn cùng đám đệ tử so đo.

Lúc này ở cửa đã vây quanh không ít đệ tử La gia, những tên đệ tử La gia thấy một màn như vậy kinh ngạc không thôi, đồng thời trong lòng cũng thấy rất hả giận.

Tên đại quản gia Hoàng Cách này dựa vào quan hệ với La Thừa Vận, ở La gia hoành hành không nể nang gì, cứ như hắn mới là chủ nhân La gia. Ngày thường mấy đệ tử chi thứ không ít lần tức giận vì Hoàng Cách, mọi người vì mặt mũi chi thứ hai nên nhẫn nhịn, nhưng tên Hoàng Cách này không biết thu liễm. Bởi vì bọn họ càng nhẫn, càng làm bành trướng sự kiêu căng của hắn.

Hôm nay có người nhảy ra dạy dỗ tên này, quả là hả giận.

Nhưng mà...

Nhóm đệ tử La gia rất rõ ràng, một kẻ khác họ có thể kiêu căng như vậy chính là vì hắn có chỗ dựa lớn, dựa vào quan hệ với La Thừa Vận.

Hơn nữa Hoàng Cách kiêu căng thì kiêu căng, nhưng ở trước mặt chi thứ hai, thứ ba lại phát huy bản sắc nô tài đến cực hạn, rất được lòng chi thứ hai và ba.

Tên La Chinh này hiện tại chỉ là một tôi tớ, đánh Hoàng Cách thành vậy liền gặp phiền toái lớn rồi, xác định là xui xẻo to...

La Chinh đánh chừng mấy chục bạt tai mới dừng lại, khuôn mặt Hoàng Cách đã máu thịt lẫn lộn, máu tươi đầm đìa, không nhìn kỹ không phân biệt được đâu mũi đâu miệng, một đầu tóc hoa râm cũng tán loạn.

Chờ sau khi La Chinh dừng tay, cái miệng bị đánh nát của Hoàng Cách giật giật như mơ mơ hồ hồ nói:
Ngươi… ngươi chờ...


Không chờ Hoàng Cách nói xong, La Chinh lại giáng thêm một cái tát. Hoàng Cách đảo trắng mắt, ngã ngửa ra đất.

Dạy dỗ xong Hoàng Cách, ánh mắt La Chinh lại hướng về phía Phương quản sự.

Phương quản sự nhìn đến ánh mắt La Chinh, nhịn không được run rẩy, lui ra phía sau hai bước kêu lớn:
La Chinh, ngươi chỉ là một tên tôi tớ!



Tôi tớ thì làm sao?
La Chinh từng bước tới gần.


Làm sao dám mạo phạm bề trên!
Phương quản sự nói.


Cái gì là trên? Cái gì là dưới? Ta họ La, dù là tôi tớ vẫn là họ La, hơn nữa ngươi quên mất nắm đấm của ta to hơn ngươi, ta chính là kẻ ở trên! Thực lực của ta mạnh hơn ngươi, ta chính là kẻ ở trên! Công phu của ta lợi hại hơn ngươi, ta chính là kẻ ở trên!


Nói xong La Chinh liền túm lấy Phương quản sự, lấy thực lực Luyện Cốt Cảnh của hắn, tên hạ nhân trên tay hắn như con gà dễ bảo. Tay năm tay mười lại là mười mấy cái bạt tai.

Thanh âm bôm bốp rung động kia, khiến những người khác nghe được cũng cảm thấy ê răng, thế kia đau biết bao nhiêu!

Cuối cùng cũng đánh đủ, La Chinh quăng Phương quản sự lên người Hoàng Cách, khiến hai tên đều hét thảm, La Chinh nói:
Hôm nay cho các ngươi bài học, phải nhớ kỹ phần đau đớn này, ngày sau còn biết phân biệt đúng sai, biết cái gì có thể làm, cái gì không!


Nói rồi, La Chinh xoay người ra khỏi tiểu biệt viện.

Vừa mới ra tới cửa, đám đệ tử La gia cùng với đám hạ nhân đứng ở cửa vây xem nhất thời nhanh chóng giải tán.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.