Chương 402: NẮM ĐẤM
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 2214 chữ
- 2022-02-04 04:47:19
Xôn xao
Câu này của La Chinh giống như một que diêm đốt cháy một kho đầy thuốc nổ, lập tức làm nổ tung bầu không khí của đám võ giả trong tòa nhà này.
Mẹ nó! Thật giống với những gì được nghe nói. Thằng nhóc này không phải là ngông cuồng không giới hạn mà căn bản là không biết bản thân họ gì tên gì thì phải?
Mọi người dứt khoát cùng nhau xông lên, băm vằm thằng nhóc này thành mảnh vụn là xong!
Giết hắn, giết thằng nhóc này đi!
Nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này e là La Chinh đã chết cả trăm lần, cả nghìn lần rồi.
Đến Lý Bố Y cũng nhăn mày, hắn cẩn thận dò xét La Chinh, không biết vì sao từ lần đầu tiên nhìn thấy La Chinh hắn đã có cảm giác nhìn ra có chút gì đó không hài hòa từ người hắn, nhưng cụ thể là không hài hòa ở đâu thì hắn lại tìm không ra sơ hở trong đó.
Điều này chỉ có thể nói thuật điều khiển con rối của Đại Mộng chân nhân quá cao siêu. Sau khi bậc thầy điều khiển rối đạt đến Dung Hợp Cảnh thì gần như có thể làm đến mức tùy ý tùy tâm, cho dù Lý Bố Y là cảnh giới Chiếu Thần Chung Cực, muốn nhìn ra sơ hở vẫn có chút miễn cưỡng.
La Chinh bước một bước lớn vào trong sau đó liền cảm thấy sức mạnh của sợi tơ kia đi xa mình, quyền khống chế cơ thể của hắn lại được khôi phục.
Nhưng lúc này La Chinh thà là không lấy lại được quyền khống chế còn hơn! Hiện giờ hắn phải một mình đối mặt với cả đám đệ tử tinh anh tức giận đến mức có thể ăn thịt mình, đây quả thực chính là địa ngục!
La Chinh, ta đến để khiêu chiến ngươi!
Một vị đệ tử đi lên phía trước, thực lực của đệ tử này là cảnh giới Chiếu Thần Lục Trọng.
La Chinh cười nhàn nhạt, cố hết sức để biểu hiện của mình bình tĩnh một chút, sau đó lắc đầu nói:
Ta… đồng ý chấp nhận khiêu chiến của ngươi, có điều ta muốn lập ra một quy tắc!
Làm trò? Ai thèm nghe quy tắc của ngươi? Ngươi kiêu ngạo như vậy mà vẫn cần quy tắc?
Chẳng phải ngươi rất ngông cuồng sao? Tất cả bọn ta ở đây cùng xông lên đều không phải là đối thủ của ngươi! Còn cần quy tắc gì? Ngươi lớn lắm đấy phải không?
Mọi người nghe hắn nói đi…
La Chinh vẫn luôn trầm mặc mãi đến khi mọi người đều yên lặng thì mới nói:
Mỗi ngày ta chỉ khiêu chiến ba trận, hơn nữa người khiêu chiến do ta quyết định, ta sẽ lựa chọn đối tượng khiêu chiến.
Sự sắp xếp này của Tiểu Điệp quả thực quá độc ác, La Chinh không thể không tự nghĩ ra biện pháp, nếu những tinh anh Vân Điện này và Tiểu Điệp đều không chấp nhận, vậy thì hắn nguyện đứng bất động ở đây để mọi người đánh chết cho xong…
Nói đùa! Chẳng phải ngươi muốn khiêu chiến tất cả đệ tử của Tinh Anh Đường sao? Mỗi một người bọn ta đều có tư cách, dựa vào đâu mà cần ngươi chọn?
Có một đệ tử không vui nói.
Bỏ đi! Tinh Anh Đường chúng ta có kẻ yếu sao? Cho hắn chọn! Một tên Tiên Thiên Cảnh thì lợi hại tới mức nào?
Cũng có đệ tử chấp nhận đề nghị của La Chinh. Bọn họ cho rằng cho dù để La Chinh chọn cũng khó có thể tìm ra một đối thủ hắn có thể đánh thắng.
Lại đợi mọi người yên lặng trở lại lần nữa, ánh mắt của La Chinh lặng lẽ quét một vòng, cuối cùng ngón tay dừng ở một đệ tử cảnh giới Chiếu Thần Tứ Trọng. Hết cách, thực lực của đệ tử Tinh Anh Đường đến đây hôm nay đều không yếu, đệ tử Chiếu Thần Tứ Trọng này e là một trong những người có tu vi yếu nhất.
Ha ha! Thằng nhóc này coi như là chọn đúng người rồi, hắn lại chọn trúng Thượng Quan Bạch Mộng!
Thượng Quan Bạch Mộng, thằng nhóc đó cho rằng ngươi có vẻ dễ bắt nạt!
Trên mặt Thượng Quan Bạch Mộng lộ ra vẻ châm biếm, khởi động cổ tay một chút, khinh bỉ nhìn La Chinh:
Chắc không phải ngươi nhìn cảnh giới của ta hơi thấp, mới Chiếu Thần Tứ Trọng nên mới chọn ta đấy chứ?
La Chinh cười hắc hắc, gật đầu. Hắn quả thực không còn gì để nói, dù La Chinh không phải người thích kiêu ngạo như thế, tất cả chỉ có thể trách Tiểu Điệp đáng chết kia, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không cách nào nói chuyện này ra được.
Rất tốt! Ngươi đúng là có mắt. Có điều, chắc chắn ngươi sẽ phải hối hận. Thượng Quan Bạch Mộng ta tuy chỉ ở Chiếu Thần Tứ Trọng, nhưng người có cảnh giới mạnh hơn chết trong tay ta không phải 12 thì cũng có 15 người. Thực tế hôm nay ta vốn không có hứng đấu với một tên Tiên Thiên Cảnh, đáng tiếc vận khí của ngươi hôm nay không tốt, chọn trúng phải ta. Hy vọng… ngươi đừng hối hận.
Thượng Quan Bạch Mộng nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
Vậy thì bắt đầu đi!
trong trường hợp không còn sự lựa chọn nào khác, La Chinh cũng lười nói nhiều. Dù sao hắn đã nghĩ thông suốt rồi, Tiểu Điệp phần lớn cũng không muốn mình chết, mục đích của nàng cũng không khó đoán, chỉ là muốn thông qua chiến đấu cường độ cao để huấn luyện mình mà thôi. Nhưng cách này quả thực quá âm hiểm, bôi nhọ hết nhân phẩm của La Chinh.
Hơn trăm vạn đệ tử tinh anh của Vân Điện tránh ra mở đường cho một đấu trường, La Chinh và Thượng Quan Bạch Mộng đứng đối diện với nhau.
Vũ khí của Thượng Quan Bạch Mộng là một đôi bao tay kim loại, là một vũ khí bề ngoài vô cùng bình thường, sau khi hắn đeo xong bao tay thì nhìn chằm chằm La Chinh:
Vũ khí của ngươi đâu?
La Chinh khua khua nắm đấm của mình nói:
Cái này là đủ rồi!
Ha ha…
Thằng nhóc này điên rồi à!
Thượng Quan Bạch Mộng dùng bao tay bởi vì chiêu thức mạnh nhất của hắn chính là quyền pháp, cho dù người khác tay cầm vũ khí cũng không thể đối phó được với quyền pháp của Thượng Quan Bạch Mộng, thằng nhóc này lại cũng muốn tay không…
Nghe thấy lời La Chinh nói, xung quanh lập tức nổi lên một trận cười. Thượng Quan Bạch Mộng cũng cười:
Ta nhắc nhở ngươi một chút, từ khi ta bước lên con đường võ giả thì vẫn luôn dùng bao tay của ta, ta còn có một tên gọi khác nữa là Thiết Thủ, hai nắm đấm này của ta rất cứng, cho dù không dùng bao tay cũng có thể sánh ngang với linh khí!
La Chinh bĩu môi, hắn thật sự muốn nói cả cơ thể hắn là một món linh khí thượng phẩm, nhưng lúc trước hắn đã quá đắc tội với những người này nên hắn nghĩ vẫn nên thôi. Hắn chỉ gật đầu:
Ta hiểu!
Nhìn thấy La Chinh vẫn không có ý định rút kiếm, Thượng Quan Bạch Mộng cũng lười so đo với hắn, nhanh chóng giải quyết tên nhóc này mới là chính đạo.
Thượng Quan Bạch Mộng giơ nắm đấm lên, cơ thể trầm xuống giống như Giao Long bơi lội tiến thẳng về phía La Chinh, trên mặt mang theo một nét cười hung ác nói:
Vẫn phải nhắc nhở ngươi một chút, con người ta một khi bước vào trạng thái chiến đấu thì căn bản sẽ không dừng lại được, cho dù thực lực ngươi quá yếu ta cũng sẽ không nương tay!
Nói xong, trên đôi quyền sắt kia của Thượng Quan Bạch Mộng đột nhiên xuất hiện một luồng chân nguyên màu đồng cổ, hung hăng xông về La Chinh.
Thượng Quan Bạch Mộng, một quyền xử đẹp hắn đi!
Thượng Quan Bạch Mộng, dùng Thương Lan Quyền của ngươi, một quyền đánh nát hắn đi!
Thân thể của tên La Chinh này rất giòn, tranh thủ một đòn giết luôn đi!
Vẻ mặt La Chinh vẫn rất bình tĩnh, từ sau khi hắn biết rõ thực lực và địa vị thật sự của Thôi Tà, hắn không giờ phút nào là không tự nói với bản thân, nếu hắn muốn đi tiếp trên con đường võ đạo, muốn thực sự cứu muội muội của mình ra thì hắn phải nỗ lực nhiều hơn gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn lần người khác!
Tiểu Điệp làm như vậy rõ ràng rất đáng ghét, nhưng nếu đơn thuần nói về mục đích của nàng thì vẫn là hy vọng bóc lột ra được tiềm năng của bản thân mình, để mình trở nên mạnh hơn.
Đối thủ hắn phải đối mặt sau này không chỉ là Chiếu Thần Tứ Trọng, đối thủ trong tương lai của hắn là cường giả Chiếu Thần Chung Cực, Thần Đan Cảnh thậm chí còn mạnh hơn cả Thần Đan Cảnh!
Vậy nên thời gian này La Chinh cũng tu luyện cả ngày lẫn đêm! Mấy ngày trước hắn đã đưa một phần Thiên Diễn Tinh Hoa còn lại vào trong đầu, tiếp tục thắp sáng thêm mấy chục cái vảy rồng, như vậy hắn có thể mượn càng nhiều sức mạnh từ vảy rồng của Thanh Long hơn.
La Chinh không hề thắp sáng quá nhiều vảy rồng, mỗi vảy rồng của Thanh Long đều ẩn chứa sức mạnh lớn, tuy hắn có thân thể linh khí nhưng sức mạnh có thể dung nạp vẫn có hạn, nếu thắp sáng quá nhiều vảy rồng, cơ thể hắn không chịu đựng được sức mạnh ấy thì e rằng sẽ tự vỡ vụn!
Sức mạnh to lớn như vậy lại cộng thêm cơ thể sánh ngang với linh khí thượng phẩm của hắn, tay không đấu với Thượng Quan Bạch Mộng không phải là tự đại!
Thương Lan Thiên Nguyên Quyền!
Khi quyền này của Thượng Quan Bạch Mộng đánh ra được một nửa thì đột nhiên tăng tốc, kim quang trên nắm đấm phóng ra, sức mạnh cũng tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Cố lên, đè bẹp hắn!
Một quyền đánh vỡ đầu hắn!
Đánh cho gân cốt hắn đứt thành từng đoạn, xem hắn còn dám kiêu ngạo như vậy hay không!
Ngay trong tiếng gào thét của đám đông, 200 chiếc vảy rồng đột nhiên sáng lên, phát ra ánh sáng xanh biếc, cơ bắp toàn thân La Chinh lập tức phồng lên. Vốn dĩ cơ thể hắn nhìn có vẻ hơi gầy yếu, lúc này lại xảy ra biến đổi lớn, mỗi một thớ cơ bắp đều phình lên đến cực hạn, mỗi một đường kinh mạch đều nổi cao lên giống như con giun, gần như muốn nứt toác ra khỏi lớp da thịt!
Cùng lúc đó, năng lượng trong tinh thạch Phượng Tường ở tay phải cũng tản ra. Một quyền này, dù là sức mạnh hay tốc độ đều đạt đến cực hạn của cơ thể La Chinh.
Thiên Ma Thần Quyền!
Ầm!
Hai người đều là đấu lực với lực, chiêu thức lúc này gần như đã không quan trọng, cái quyết định kết quả chính là sức mạnh và tốc độ, còn một điểm mấu chốt chính là khả năng chịu đòn của cơ thể.
Thượng Quan Bạch Mộng và La Chinh đồng thời đánh trúng cơ thể của đối phương nhưng trong nháy mắt bị trúng quyền, trên mặt Thượng Quan Bạch Mộng lộ ra biểu cảm sợ hãi còn La Chinh thì lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Thượng Quan Bạch Mộng này tự xưng
Thiết Thủ
, cặp nắm đấm sánh ngang với linh khí, nhưng chỉ là nắm đấm mà thôi, thân thể hắn cũng chỉ mạnh hơn vũ khí khác một chút. Còn La Chinh thì lại khác, thân thể hắn là linh khí thượng phẩm, lồng ngực có ba đường linh văn! Chỉ cần cơ thể thăng cấp một tầng nữa liền có thể bước vào cấp tiên khí! Thượng Quan Bạch Mộng này làm sao có thể so với hắn?
Vì vậy khi trúng quyền, La Chinh cảm nhận được lực quyền hung hãn của Thượng Cung Bạch Mộng đập vào cơ thể, hắn chỉ lùi về sau vài bước, trong cơ thể lập tức sản sinh ra vô số luồng khí nóng không ngừng gột rửa đan điền khiến hắn thoải mái lạ thường.
Còn Thượng Quan Bạch Mộng bị trúng một quyền ẩn chứa sức mạnh của 200 tấm vảy rồng từ La Chinh thì trực tiếp bắn ra ngoài!
Cơ thể cường tráng của Thượng Quan Bạch Mộng va phải mấy vị đệ tử của Tinh Anh Đường, sau đó lại mạnh mẽ va phải vách tường của tòa nhà, bất động nằm một góc.
Lúc này, cả một đại sảnh im lặng như không một bóng người.