Chương 43: Người nhiều rận quá nên không ngứa


Lôi quang trên người Từ Liệt dần dần tắt lịm, chân khí cũng bắt đầu tiêu tán, thân thể đồng thời cũng xảy ra một ít biến hóa.

Trên mặt hắn xuất hiện thêm một vài nếp nhăn, trên đầu cũng nhiều thêm không ít tóc bạc. Từ Liệt mới hơn hai mươi tuổi mà lúc này thoạt nhìn lại như người ba mươi bốn mươi tuổi.


Bôn Lôi Thánh Thể quả vô cùng bá đạo. Nhưng không ngờ lực phản phệ lại kinh khủng đến vậy.
Chứng kiến thân thể Từ Liệt dần dần biến hóa, La Chinh cũng âm thầm kinh hãi.

Xung quanh lôi đài, trong mắt phần lớn những người nhìn La Chinh đều toát ra vẻ sợ hãi. Thằng nhóc này chỉ vừa bước vào Tiểu Vũ Phong chưa đầy một tháng mà đã đánh bại đệ tử ngoại môn xếp hạng ba mươi như Từ Liệt, thật làm người ta khó có thể tin được. Nhưng chuyện này đích thực đã xảy ra trước mắt mọi người.

Huống chi, nghe nói La Chinh mới chỉ là Luyện Tạng Cảnh.

Đợi đến lúc hắn tiến vào Luyện Tủy Cảnh rồi sau đó là Nửa Bước Tiên Thiên, chẳng phải có thể khiêu chiến cao thủ Tiên Thiên Cảnh?

Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng có giả thiết như vậy.

Giả thiết thành sự thực hay không thì tạm thời miễn bàn luận, hiện tại thực lực của La Chinh vượt xa so với đẳng cấp của mình là sự thực.

Chứng kiến Từ Liệt thua cuộc, Hà Băng bỗng nhiên đưa tay tới chỗ Mạc Xán quát:
Đưa đây!


Vốn lúc đánh cược, huyền khí thượng phẩm Tử Thanh Bảo Kiếm của hắn cùng với trăm viên Phương Tinh của La Chinh đều giao hết cho Mạc Xán. Bởi hắn nghĩ dù có như thế nào Từ Liệt cũng sẽ không thua, cho nên mới cho Từ Liệt mượn Tử Thanh Bảo Kiếm làm tiền đặt cược.

Dù sao, hắn cũng thấy cuộc đánh cược này không quá mạo hiểm. Nhờ có Tử Thanh Bảo Kiếm mà kiếm được những năm mươi viên Phương Tinh, chuyện tốt thế này hắn không nhân cơ hội kiếm chác chút mới là kẻ ngốc.

Kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, Từ Liệt vậy mà bại bởi thằng nhóc La Chinh kia.

Giờ phút này Hà Băng cũng chẳng còn quan tâm tới mặt mũi, đòi lại Tử Thanh Bảo Kiếm trước rồi nói sau.

Mạc Xán thấy Hà Băng tìm mình đòi Tử Thanh Bảo Kiếm, nét mặt có chút khẩn trương lui về sau hai bước nói:
Đây không phải tiền đặt cược sao? Từ Liệt thua, huyền khí thượng phẩm này đương nhiên phải thuộc về La Chinh.



Đây là đồ của ta, ta chẳng qua chỉ cho Từ Liệt mượn, ai thèm để ý bọn họ thắng hay thua!
Huyền khí thượng phẩm đối với đệ tử ngoại môn mà nói cũng là vật phẩm vô cùng trân quý, giờ phút này Hà Băng cũng không thèm nói đến đạo lý nữa.

La Chinh bỗng tiến lên hai bước, một tay thu lấy Tử Thanh Bảo Kiếm rồi lạnh giọng nói:
Đây là ta thắng từ tay Từ Liệt, nếu ngươi muốn đòi, đi tìm Từ Liệt mà đòi!



Thế nhưng Tử Thanh Bảo Kiếm này...
Hà Băng bắt đầu nóng nảy.

La Chinh lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hà Băng:
Nếu ngươi không phục, có thể lên lôi đài lấy lại!


Nghe La Chinh nói những lời này, Hà Băng lập tức ngậm miệng.

Thực lực của Hà Băng không yếu, xếp hạng thứ ba mươi lăm trong các đệ tử ngoại môn.

Nhưng ngay cả Từ Liệt xếp hạng thứ ba mươi cũng thua trên tay La Chinh, hắn sao có thể là đối thủ?

Vì vậy Hà Băng chỉ có thể lựa chọn câm miệng, khoản nợ này, sợ rằng chỉ có thể tìm Từ Liệt mà tính.

Chu quản sự chứng kiến cuộc chiến từ đầu đến cuối, thấy Từ Liệt bị thua liền lắc đầu mắng:
Phế vật!
Sau đó liền quay đầu muốn rời đi.

Nhưng một bóng kiếm lại bắn ra, cắm vào lòng đất phía trước Chu quản sự.

Kiếm kia chính là Tử Thanh Bảo Kiếm, đang kịch liệt đung đưa trước người Chu quản sự, ngăn cản đường đi của hắn.


Từ Liệt khiêu chiến với ta, là do ngươi sai khiến?
La Chinh lững thững đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu quản sự.

Chu quản sự lộ ra một nụ cười mỉm:
Đúng vậy thì sao? Người đắc tội Gia Cát gia, ai có thể thoát khỏi cái chết? Công tử nhà ta bảo ngươi chết, ngươi đương nhiên phải chết. Ta khuyên ngươi mau mau viết di ngôn, chuẩn bị hậu sự cho tốt, không đến lúc chết lại không kịp chuẩn bị!



Gia Cát gia? Ngươi là người của ai trong Gia Cát gia?
La Chinh lại hỏi.


Ta?
Thịt mỡ trên mặt Chu quản sự rung lên, nụ cười trên mặt càng thêm thâm sâu:
Ta chính là nô bộc bên người Gia Cát Tam công tử.



Gia Cát Tam công tử? Thì ra là Gia Cát Tam công tử muốn nhúng tay vào việc này!



Tên La Chinh chọc phải người Gia Cát gia lúc nào? Dây vào ai không dây lại dây phải tên điên kia!


Hiển nhiên ở đây không ít người đã nghe qua danh tiếng Gia Cát Tam công tử.

Gia Cát Tam công tử có tên là Gia Cát Phong, đứng hàng thứ ba trong Gia Cát gia, bên ngoài thường gọi là
Tam Phong Tử(1)
.

Sở dĩ bên ngoài gọi như vậy, là vì cách hành xử của Gia Cát Phong vô cùng tàn nhẫn, là người cực kì điên rồ nên mới có cái danh là Tam Phong Tử.


Ồ?
Trong mắt La Chinh lộ ra một tia khác thường:
Nô bộc bên người Gia Cát Tam công tử, uy danh thật lớn! Thật là oai phong! Lại dám xui khiến người trong Tiểu Vũ Phong đấu với nhau, lá gan ngươi quả là không nhỏ!


Nội đấu trong Tiểu Vũ Phong không ít, nhưng đó đều là chuyện nội bộ của Tiểu Vũ Phong.

Một khi dính đến những chuyện khác, toàn bộ Tiểu Vũ Phong sẽ lập tức đoàn kết lại, bền chắc như thép. Trên thực tế, ba mươi ba phong của Thanh Vân Tông đều vậy. Phía sau cảnh cửa đóng kín, mọi người tranh đấu với nhau nhiều vô cùng, nhưng đã liên quan tới người ngoài, cả phong đoàn kết vô cùng, đồng lòng đối ngoại.

Chu quản sự xui khiến Từ Liệt gây khó dễ cho La Chinh đã coi như phạm vào một điều kiêng kị. Cho nên, La Chinh vừa nói ra chuyện này, liền đẩy Chu quản sự lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Mọi người đứng vây xem, giờ này sắc mặt cũng không còn thân thiện nữa.

Tất cả mọi người cùng chung một tâm tư, cho dù Tiểu Vũ Phong chúng ta xếp thứ nhất từ dưới đếm lên trong ba mươi ba phong đi nữa, thì cũng không tới phiên ngươi một người ngoài đến đây khoa tay múa chân.

Tuy thực lực của Gia Cát Phong lợi hại, Gia Cát gia cũng là thế gia đứng đầu. Nhưng chỉ vì những điều này mà người Tiểu Vũ Phong chúng ta liền bị các ngươi cưỡi trên đầu sao? Huống chi, người trước mắt đây cũng chỉ là một nô bộc bên người Gia Cát Phong!

Nhưng lúc này, Chu quản sự vẫn cực kỳ bình tĩnh thong dong. Trong cảm nhận của hắn, những đệ tử ngoại môn này đều là một đám ô hợp, hắn cười lạnh nói:
Ta gan lớn thì thế nào? Hôm nay ta làm như vậy đấy, ngươi muốn sao?



Ta muốn thế nào à?
La Chinh vừa nghiêng đầu, liền tìm thấy Chu Hiển trong đám người, lập tức lớn tiếng hỏi:
Chu Hiển, dạy dỗ loại người này có phải chịu phạt gì không?


Chu Hiển từ trong đám người đi ra, nhìn thoáng qua Chu quản sự rồi nói:
Người này chỉ là nô bộc mà thôi, cũng không phải là đệ tử Thanh Vân Tông, hơn nữa hắn xúi giục người Tiểu Vũ Phong chúng ta nội đấu, đương nhiên nếu dạy dỗ thì đạo sư cũng sẽ ủng hộ chúng ta!



Rất tốt!
Sau khi nghe Chu Hiển nói xong, trên mặt La Chinh mang theo vẻ tươi cười chậm rãi đi về phía Chu quản sự.


Ngươi định làm gì?
Ý thức được La Chinh muốn động thủ, Chu quản sự lui về phía sau mấy bước, the thé kêu lên:
Ta là nô bộc bên người của Gia Cát Tam công tử, nếu như ngươi dám động thủ với ta, Tam công tử sẽ đem ngươi, sẽ đem ngươi...


Lời Chu quản sự còn chưa dứt, hai tay La Chinh đã tựa như một tia chớp vươn ra. Một tay nắm lấy cái cổ đầy đặn của Chu quản sự sau đó vứt xuống, dùng chân giẫm lên lưng hắn:
Nếu như ta ra tay với ngươi, Tam công tử nhà ngươi sẽ làm gì ta?


Lưỡi kiếm dán chặt lấy cái cổ Chu quản sự, La Chinh chỉ cần hơi dùng một phần lực, đầu Chu quản sự lập tức sẽ lìa khỏi cổ.

Mặt Chu quản sự đỏ bừng, miệng phát ra tiếng kêu the thé giống như mổ heo, làm gì còn nói được?

Nhưng đúng vào lúc này, một vị đệ tử ngoại môn đi lên phía trước khẽ dùng hai ngón tay nắm lấy mũi kiếm Tử Thanh Bảo Kiếm.


La Chinh, đây là người bên cạnh Gia Cát Tam công tử, nếu như ngươi thật sự giết hắn thì sẽ rất khó ăn nói với Gia Cát Tam công tử bên kia. Với thế lực của Gia Cát gia, ngươi dây vào không nổi đâu.


Tên đệ tử ngoại môn này có làn da hơi ngăm, người cũng không cao, nhưng thân thể lại cực kỳ chắc chắn.

Thật ra, La Chinh cũng không muốn giết Chu quản sự, chỉ là người này đến Tiểu Vũ Phong xui khiến Từ Liệt đối phó hắn, sau khi Từ Liệt bị hắn đánh bại lại vẫn còn dám lớn lối như vậy. Loại người này nhất định phải giáo huấn sâu sắc một trận.

Nhưng người trước mắt này vừa tới, tình huống lại thay đổi.


Gia Cát Tam công tử bên kia có sao hay không liên quan gì tới ta?
Hắn nhìn chằm chằm vị đệ tử ngoại môn kia lạnh giọng nói. Nghe nói thì có vẻ người này đang đứng về phía hắn nhưng thực tế lại là lấy Gia Cát gia ra áp chế hắn.

Không đợi người nọ trả lời, Chu quản sự dưới chân La Chinh đã gào lên:
Tào Lôi, giúp ta giết hắn, giết La Chinh, Gia Cát Tam công tử sẽ nhớ kỹ ngươi!


Tào Lôi xếp hạng thứ mười lăm trong ngoại môn Tiểu Vũ Phong. Tuy cũng chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên, nhưng thực lực lại mạnh hơn Từ Liệt không ít. Người này dù không dựa thế Gia Cát Phong nhưng lại có mối quan hệ rất tốt với mấy vị đệ tử chi thứ Gia Cát gia.

Tào Lôi ra tay chính là muốn bán cho Gia Cát Phong chút mặt mũi.


La Chinh, ta thấy ngươi là người mới, vậy mà lại có thể đánh bại Từ Liệt nên mới có ý tốt khuyên bảo. Ngươi không nên rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Thấy lời mình nói không có hiệu quả, giọng Tào Lôi lập tức cũng cứng rắn lên.


Vậy sao? Rượu phạt, rượu mời cái gì vậy? Ta không thích khua môi múa mép. Nếu như ngươi không phục, vậy gặp trên lôi đài.
Trong tình huống đối chọi gay gắt này hắn không hề nhượng bộ.


Suốt ngày lôi đài lôi đài, chém chém giết giết nhiều không tốt. Ta thấy vấn đề này, các ngươi mỗi người nhường nhau một tí là được rồi.
Lúc này lại có một người đi tới, người nọ một thân béo ú, đầu to hơn mặt, cười tươi như hoa.


Chương Vô Huyền, ai khiến ngươi xen vào?
Nhìn thấy cái tên mập mạp kia sắc mặt Tào Lôi lập tức trầm xuống.

Chương Vô Huyền mập mạp, xếp hạng bảy trong các đệ tử ngoại môn. Trong ngoại môn, hắn trên cơ hơn vạn tên đệ tử khác, trình độ chắc chắn là nhóm đứng đầu. Khi hắn cười nói lộ ra hai chiếc răng nanh:
Trách ta nhiều chuyện? Tào Lôi, ta biết ngươi quan hệ rất tốt với người Gia Cát gia, có điều hôm nay ngươi không nên ra mặt. Tên nô bộc này được sủng sinh kiêu, tự cho mình là nô bộc của Gia Cát gia thì ánh mắt cũng hơn mọi người, mà không hiểu rằng cho dù có là nô bộc nhà Đế Vương, vẫn chỉ là nô bộc! Theo ta thấy, giết chết hắn thì quá nghiêm trọng rồi. Còn cứ thế thả đi, khẳng định cũng không được. Chi bằng thế này đi... La Chinh huynh, huynh chỉ cần dạy dỗ một trận là được! Chuyện này mỗi người nhường nhau một tí là được rồi!


Cái tên mập mạp này khá thú vị, La Chinh nở nụ cười thản nhiên.

Hắn nói có vẻ công chính vô tư, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn đang giúp bên nào. Phần đông mọi người đều hiểu, La Chinh sẽ không giết chết Chu quản sự ngay tại đây, chỉ là khó tránh khỏi bị dần một trận tơi bời.

Kết quả, Chương Vô Huyền nói tới nói lui, thoạt nghe giống như hai bên đều đã nhường một bước, nhưng vẫn là để cho La Chinh đánh một trận.

Tào Lôi thấy thế, chỉ có thể khẽ cắn môi lui ra.

Vừa nãy thấy được thực lực của La Chinh nên Tào Lôi cũng có phần kiêng kị, bây giờ còn thêm một Chương Vô Huyền thích xen vào việc của người khác, hắn không thể bảo vệ được Chu quản sự thêm nữa.


La Chinh huynh, hiện tại huynh có thể ‘dạy dỗ’ tên Chu quản sự này rồi.
Chương Vô Huyền cười tủm tỉm nói, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ dạy dỗ.

La Chinh gật nhẹ đầu, đưa tay chế trụ cổ Chu quản sự.

Chu quản sự tựa như nổi điên, hai mắt đỏ bừng nói:
La Chinh, ngươi có gan đánh chết ta, Gia Cát Tam công tử nhất định sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi, cán xương cốt ngươi thành tro bụi!


La Chinh lắc đầu, nói tới nói lui cũng toàn mấy lời kịch cũ rích, chẳng có thêm sáng kiến mới nào. Sau đó hắn lật tay lại tát bốp bốp hai cái, rồi đánh thêm một chưởng vào ngực Chu quản sự khiến hắn bay ra ngoài, lăn tròn trên mặt đất.

Mọi người thấy thế, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm thấy La Chinh ra tay quá nhẹ rồi.

Chu quản sự kia từ từ bò dậy, miệng bắt đầu hùng hùng hổ hổ, có vẻ không tổn thương gì quá lớn. Nhưng hắn vừa mới đứng lên, chợt nghe thấy những tiếng nổ nặng nề truyền ra từ trong thân thể.


Phốc phốc phốc...


Máu bắt đầu phun ra từ những cái lỗ trên tay chân hắn, sau đó hắn ngửa đầu lên trời rồi ngã lăn ra mặt đất, giống như một con lợn chết, nằm im không nhúc nhích.


Thốn Kình thật siêu!



Đáng đời tên ngu ngốc, dám đến Tiểu Vũ Phong chúng ta gây sự, đúng là chán sống!


Có mấy người lớn tiếng tán dương, nhưng là phần lớn vẫn trầm mặc chứ không a dua theo. Bọn họ hiểu rất rõ, chuyện này khó có thể cứ thế bỏ qua, tên Tam Phong Tử kia cũng không phải kiểu người nói lý lẽ, La Chinh lại không có nơi nào nương tựa. Căn bản là không ai có thể bảo vệ được hắn, ở lại Tiểu Vũ Phong chắc cũng chẳng được bao lâu...


Vừa mới tới đã đắc tội với Gia Cát gia, ngươi không sợ sao?
Chương Vô Huyền cười hì hì hỏi.

La Chinh cười đáp:
Ta đắc tội nhiều người lắm. Người nhiều rận nên không thấy ngứa nữa. Nghĩ nhiều như vậy làm gì?



Được! Đủ ngông cuồng! Người có thể thành đại anh hùng, quan trọng nhất chính là dũng khí này. Chúng ta đi uống một chén?
Chương Vô Huyền đề nghị.

La Chinh cũng không nói nhiều, kéo Mạc Xán cùng Chu Hiển theo rồi đi uống rượu với Chương Vô Huyền.

Trên tiểu lâu cách đó không xa, lúc này Tô Linh Vận mới thở phào nhẹ nhõm.

Tên La Chinh này đúng là không phải đèn cạn dầu, không chỉ đánh Từ Liệt rơi xuống đất, mà còn chẳng cho Gia Cát gia chút mặt mũi nào.

Như vậy cũng tốt, chỉ có dưới áp lực cường đại mới có thể tiến bộ nhanh hơn.

Nếu như Gia Cát gia thật sự dùng thủ đoạn xử lý La Chinh thì sao?

Tô Linh Vận nghĩ nghĩ, cặp mắt to chớp chớp hai cái. Đợi đến lúc đó chính mình lại ra mặt đi. Thu Sơn phu nhân của Gia Cát gia chẳng phải còn thiếu mình một món nợ ân tình sao!

(1)Phong: còn có nghĩa là điên, nên mọi người gọi Gia Cát Phong là Tam Phong Tử còn ám chỉ hắn là một kẻ điên cuồng, hành động theo cảm tính.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.