Chương 46: Thanh thiên đài


Đêm đến, La Chinh lấy Tử Thanh Bảo Kiếm của Hà Băng ra đặt ở trước mặt.

Thanh kiếm này không chỉ phẩm cấp không thấp mà còn được bảo dưỡng rất tốt.

Có thể nhìn ra, Hà Băng vô cùng trân trọng nó, trên vỏ kiếm được khảm đá quý đủ loại màu sắc, ngoài ra còn có một đường dát vàng.


Roẹt!
La Chinh rút kiếm ra, trên thân kiếm lóe lên hai loại ánh sáng tím và xanh, nháy mắt bao phủ toàn bộ gian phòng.


Kiếm tốt!


Tử Thanh Bảo Kiếm này và Nghiệp Hỏa Kiếm của Tà Lang tuy đều là huyền khí thượng phẩm, nhưng La Chinh có cảm giác rõ ràng là phẩm chất của Tử Thanh Bảo Kiếm cao hơn một bậc so với Nghiệp Hỏa Kiếm.

Kiếm tốt như vậy lại bị luyện hóa, quả thực có chút đáng tiếc.

Hà Băng có nhờ người đến nói hộ, muốn chuộc lại, nhưng lại bị La Chinh quả quyết cự tuyệt.

Để tăng thực lực, La Chinh không thể không làm như vậy.

Quan sát Tử Thanh Bảo Kiếm trong chốc lát, La Chinh cắn răng kêu gọi lò luyện thiên địa trong đầu.

Hắc Hỏa giống như cánh bướm nhỏ chui ra từ ấn đường của hắn, xoay tròn trên không trung thành một đường cong quỷ dị, sau đó bay thẳng về phía Tử Thanh Bảo Kiếm.

Tử Thanh Bảo Kiếm vốn cứng rắn vô cùng, giờ phút này lại giống như ngọn nến, bị Hắc Hỏa cắn nuốt từ đầu đến chân, biến thành từng giọt tinh hoa nước thép.

La Chinh đếm những giọt tinh hoa nước thép kia mà ánh mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
Tử Thanh Bảo Kiếm và Nghiệp Hỏa Kiếm đều là huyền khí thượng phẩm, vậy mà Tử Thanh Bảo Kiếm lại có thể luyện ra tận mười giọt tinh hoa nước thép!


Về phần nguyên do, La Chinh cũng không thể lý giải, hắn thậm chí còn không rõ tinh hoa nước thép này rốt cuộc là thứ gì!

Hắn từng lật xem điển tịch luyện khí trong nhẫn tu di của Tà Lang, nhưng cũng không tìm được lai lịch và xuất xứ của tinh hoa nước thép này. Có lẽ chỉ có những đại sư luyện khí mới có thể có giải thích rõ ràng hơn...

Chờ Hắc Hỏa cuốn mười giọt tinh hoa nước thép vào trong miệng Thanh Long, rất nhanh sau đó, liền có hai chiếc vảy đột nhiên bắn ra ánh sáng xanh óng ánh. Chờ ánh sáng kia tan hết, đã có thêm hai miếng vảy rồng được thắp sáng thành công.

Trên thân Thanh Long đã có bốn miếng vảy rồng được thắp sáng.

La Chinh nắm chặt nắm tay. Hiện tại hắn đã bước vào Luyện Tủy Cảnh, nếu lại lợi dụng sức mạnh từ bốn miếng vảy rồng này, thì cho dù là gặp cường giả Tiên Thiên Cảnh cũng có thể đối chiến một trận.

Màn đêm buông xuống, La Chinh đã chuẩn bị xong mọi thứ, hôm sau trời vừa sáng liền lặng lẽ rời khỏi Tiểu Vũ Phong.

Hắn không muốn kinh động đám Mạc Xán, nếu để bọn họ biết hắn nhận nhiệm vụ này thì nhất định sẽ ngăn cản. Hắn không muốn tốn nhiều nước bọt vì chuyện này, bởi vì đây là việc hắn không thể không làm.

Nhưng La Chinh lại không biết, khi hắn vừa mới đi ra khỏi phòng đã bị một người để ý.

Người nọ dáng người chắc nịch, làn da ngăm đen, đúng là Tào Lôi - người vì Chu quản sự mà xung đột với La Chinh ngày ấy.

Sau ngày ấy, Tào Lôi đưa Chu quản sự về liền nhận được phân phó của Gia Cát Phong, bảo hắn lưu ý La Chinh. Nếu La Chinh rời khỏi Tiểu Vũ Phong, có cơ hội động thủ thì báo lại cho hắn.

Hôm nay thấy La Chinh mới sáng sớm đã rời khỏi Tiểu Vũ Phong, Tào Lôi liền ý thức được cơ hội đã tới vì vậy bèn đi theo sau La Chinh.

Theo sau một đoạn đường, Tào Lôi phát hiện La Chinh đi về phía Đông của Thanh Vân Tông.

Lúc đầu Tào Lôi còn tưởng La Chinh muốn rời khỏi Thanh Vân Tông, nhưng phía Đông lại không có cổng ra nên khiến hắn có chút khó hiểu.

Nhưng không bao lâu sau, thấy La Chinh đi lên Thanh Thiên Đài, hắn mới hiểu ra, La Chinh đang chuẩn bị đi nhận nhiệm vụ, hơn nữa nhiệm vụ này có liên quan tới đợt Trùng Triều gần đây.

Trong thời gian này, đúng là lúc Trùng Triều đang lan tràn, nhiệm vụ tiêu diệt đao trùng mà Thanh Vân Tông tuyên bố ra đã có không ít đệ tử đến nhận.

Địa điểm nhiệm vụ là ở phía Nam Đế Quốc, đường xá xa xôi, nếu đi bộ phải trèo đèo lội suối mất quá nhiều thời gian, lỡ như đến chậm, khi đến nơi Trùng Triều cũng đã kết thúc.

Cho nên, đại đa số đệ tử sau khi tiếp nhiệm vụ đều đến Thanh Thiên Đài.

Trên Thanh Thiên Đài có một loại phi thiên liễn cỡ lớn, tốc độ cực nhanh, chỉ cần một ngày là có thể đưa người đến phía Nam Đế Đô.

La Chinh hôm nay đến Thanh Thiên Đài, tám chín phần mười là đã nhận nhiệm vụ tới phía Nam tiêu diệt đao trùng.

Tào Lôi cũng có chút khó hiểu, tại sao La Chinh lại vội vã đi hoàn thành loại nhiệm vụ trình độ khó này?


Ngươi đã muốn sớm gặp Diêm Vương, ta đây liền tiễn ngươi một đoạn đường vậy!
Tào Lôi nở nụ cười cay nghiệt, bóng người chậm rãi biến mất. Chuyện này, hắn vẫn nên đi bẩm báo trước đã.

Thanh Thiên Đài là một đài lộ thiên lớn do sức người xây lên, cao ước chừng mười trượng, bốn phía vuông vắn.

Khi La Chinh trèo lên bậc thang, phát hiện đã có không ít đệ tử Thanh Vân Tông chờ ở đây.

Những đệ tử này, mục đích cũng giống La Chinh, đều nhận nhiệm vụ ngăn cản Trùng Triều do Thanh Vân Tông tuyên bố.

Đệ tử ở đây phần lớn đều mặc trường bào đen, chỉ có một ít đệ tử mặc trường bào trắng, nhưng mỗi người đều mơ hồ tản ra khí tức sắc bén. Đó là một loại khí tức được rèn luyện ra từ trong bể máu, cho thấy thực lực mỗi người đều không tầm thường.

Cho dù là đệ tử ngoại môn mặc trường bào trắng, hay đệ tử nội môn mặc trường bào đen, thì thời điểm nhìn thấy La Chinh trong mắt đều toát ra vẻ kinh ngạc.

Cũng không phải vì La Chinh rất đặc biệt, mà là vì cảnh giới của hắn quá thấp, mới chỉ có Luyện Tủy Cảnh.

Nhiệm vụ Trùng Triều lần này không đơn giản, số lượng đao trùng khổng lồ, hơn nữa cả một đám con nào con nấy đều có thực lực hung hãn. Đáng sợ hơn là, chúng nó không sợ chết. Cho dù đối mặt với cường giả cũng vẫn hăng hái tiến lên bao vây tấn công.

Dù là cường giả Nửa Bước Tiên Thiên chỉ cần hơi bất cẩn cũng sẽ có thể táng thân trong vòng vây của đao trùng.

Cho nên, cấp bậc thấp nhất để nhận nhiệm vụ này là người đã tu luyện đến trình độ Nửa Bước Tiên Thiên.

Hiện tại lại xuất hiện một người cấp Luyện Tủy Cảnh nên mọi người có phản ứng kỳ quái như vậy cũng là bình thường.

La Chinh không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người này, hắn tìm một góc trên Thanh Thiên Đài ngồi xuống, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Đối diện La Chinh có bốn năm tên đệ tử nội môn, ánh mắt vẫn luôn đánh giá hắn, đồng thời khẽ nghị luận.

Tiếng nói kia không lớn không nhỏ, vừa đủ để La Chinh có thể nghe được rất rõ ràng, hiển nhiên là đối phương cố ý.


Từ khi nào mà Luyện Tủy Cảnh có thể nhận nhiệm vụ này vậy?



Muốn chết thì thiếu gì cách, trên đời này luôn có loại không biết tự lượng sức mình.



Hì hì, ta đi trêu hắn một chút!


Ngay sau đó, một tráng hán dáng người thô lỗ bước ra, chân đi hình chữ bát tiến về phía La Chinh, từ trên cao nhìn xuống nói:
Ê, nhóc con, ngươi cũng muốn đi giết đao trùng?


La Chinh mở mắt, nhìn thẳng tráng hán nói:
Có vấn đề gì sao?



Ha ha!
Tráng hán cười quái dị hai tiếng:
Ngươi mới chỉ ở Luyện Tủy Cảnh, nhìn cái thân thể này của ngươi, chỉ sợ bị đao trùng cho một đao đã bổ ra làm đôi rồi!



Ồ.
La Chinh thản nhiên đáp rồi lại nhắm hai mắt.

Thấy La Chinh phản ứng lạnh nhạt như thế, có vẻ như mấy lời đe dọa của hắn không có hiệu quả gì. Tròng mắt tráng hán đảo quanh một vòng lại thấy miếng lệnh bài bên hông La Chinh, liền vươn cái tay như quạt hương bồ ra muốn giật lấy miếng lệnh bài kia.

Ngay trong nháy mắt, tráng hán còn chưa đụng được tới lệnh bài, La Chinh đã mở hai mắt, lấy tư thế cực kỳ linh hoạt mà chế trụ cổ tráng hán. Đồng thời lợi dụng sức bật, vòng ra phía sau tráng hán, trên tay hắn lúc này còn có thêm một cái phi đao nát nhắm vào cổ tráng hán.

Phi đao nhìn tuy tàn tạ nhưng lại phát ra uy thế kinh người như có thể cắt chém vạn vật trên thế gian. Từng tia khí tức sắc bén lan đến da tráng hán khiến hắn ta không khỏi run rẩy.

Đồng bọn của tên tráng hán kia thấy vậy cũng đồng loạt biến sắc, bọn họ nào nghĩ đến thằng nhóc nhìn chẳng có gì đặc biệt này lại ác liệt đến vậy, vừa ra tay đã áp chế tráng hán.


Vị bằng hữu này, nơi đây chính là bên trong Thanh Vân Tông, ngươi muốn làm gì?



Ngươi đừng làm bậy, Thanh Sơn chỉ đùa với ngươi mà thôi!


Đồng bọn tên tráng hán kia vây lại đây, sắc mặt căng thẳng nói.


Ta quen với hắn lắm sao? Lại còn muốn lấy lệnh bài của ta?
La Chinh mặt không đổi sắc hỏi lại.

Một người trong đó thấy thế bèn nói:
Chuyện này là Thanh Sơn không đúng, ngươi thả hắn ra trước, mọi người có gì thì từ từ thương lượng. Thanh Sơn, nhanh xin lỗi người ta.


Tráng hán tên Thanh Sơn kia đã bị dọa bay cả hồn vía, chỉ có hắn mới có thể cảm nhận được sát ý mà La Chinh vừa mới phát ra. Nếu La Chinh thật sự muốn động thủ, chỉ sợ giờ phút này hắn đã biến thành người chết, hắn run rẩy nói:
Xin... Xin lỗi, vừa rồi ta chỉ muốn đùa một chút... đã mạo phạm ngươi...


Nghe Thanh Sơn nói vậy, La Chinh mới bỏ phi đao xuống, thu vào trong nhẫn tu di, không nói gì lùi về phía sau, trên mặt vẫn là vẻ đề phòng.

Tuy nói đều là đệ tử Thanh Vân Tông, nhưng La Chinh không hề thả lỏng cảnh giác. Từ khi bước vào Thanh Vân Tông, hắn đã bị đủ loại người ám toán nên trong lòng đã rõ ràng, ở trong thánh địa võ đạo này, luật rừng vẫn là biện pháp nhanh và gọn nhất.

Nếu hắn là dê thì chỉ có nước bị ăn.

Tráng hán kia vặn vẹo cổ rồi dùng tay sờ sờ cổ, thấy đầu mình vẫn ở trên cổ mới thở phào, ánh mắt nhìn La Chinh lúc này cũng mang theo kính sợ.

Chỉ là, tráng hán dường như cũng thuộc loại nhớ ăn chứ không nhớ đánh, sau khi đánh giá La Chinh xong, trên mặt lại hớn hở:
Vị bằng hữu này, ta tên là Thanh Sơn, năm người chúng ta thường xuyên đi diệt đao trùng, đao trùng hay kết đội thành bầy, một người chiến đấu sẽ rất phiền toái.


Thấy La Chinh cũng không bày tỏ ý kiến gì, tráng hán lại bổ sung:
Vì sợ bị tấn công bốn phía nên mọi người đi diệt đao trùng cũng kết thành nhóm, hay là ngươi gia nhập với chúng ta đi?


La Chinh lắc đầu từ chối tráng hán:
Cảm ơn, ta hành động một mình quen rồi.


Nói xong La Chinh lại tìm một góc ngồi xuống, lần nữa nhắm hai mắt lại.

Mới vừa rồi La Chinh lộ ra thân thủ, đã khiến cho không ít người trên đài chú ý.

Đại bộ phận đều thu hồi lòng khinh thị, đến ngay cả trong mắt vài đệ tử nội môn đã bước vào Tiên Thiên Cảnh cũng lóe ra vẻ ngưng trọng.

Võ giả đều thích coi mình là nhân vật chính trong nguy hiểm giả định, thử nghĩ nếu vừa rồi chính mình là tráng hán kia thì liệu có thể né được đao của La Chinh hay không?

Trong lòng đại đa số mọi người đều cho ra một đáp án: Không tránh được! Phản ứng vừa rồi của La Chinh quá nhanh, ra tay rất đột ngột.

La Chinh đương nhiên không nhàm chán đến mức đi nghiên cứu tâm tư của những người này. Hắn ngồi tại chỗ nhập định (thiền) trong chốc lát, bỗng nghe thấy từ không trung truyền đến âm thanh chấn động. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một quái vật lớn đang từ trên cao hạ xuống.

Đó là một tòa phi thiên liễn cực lớn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.