Chương 634: Tu luyện cái tâm võ đạo


Nghe tên pháp bảo mà Huân nói ra, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên. Nếu có thể lấy được pháp bảo này, chẳng phải là...

Mặc kệ pháp bảo này thuộc phẩm cấp gì, nếu như Thanh Nguyên Tử kia dựa vào cánh cửa này để oai phong một cõi thì ít nhất nó cũng phải từ thánh giai trở lên. Trên đại lục Hải Thần, loại pháp bảo thế này còn chưa từng xuất hiện!

Đáng tiếc, ngay sau đó Huân lại tạt một xô nước lạnh lên đầu bọn họ:
Các ngươi không nên trông chờ vào chuyện luyện hoá cánh cửa Luân Hồi này làm gì. Cánh cửa này, đừng nói là các ngươi, cho dù là Lưu Vũ đến thì cũng không thể luyện hoá được, cũng hoàn toàn không thể mang đi!



Vì sao?
Triệu Phần Cầm hỏi.

Huân cũng lười để ý đến Triệu Phần Cầm, nàng chỉ nói:
Thử đi rồi biết.


Không thể không nói, lực hấp dẫn của cửa Luân Hồi này đối với đám người Triệu Phần Cầm thật sự quá lớn. Có thể lấy được cánh cửa này thì tuyệt đối nó có thể trở thành pháp bảo trấn tộc!

Nghe thấy Huân nói như vậy, Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc lại có chút không tin, cất bước đi về phía cửa Luân Hồi kia.

Thật ra Lăng Yên cũng muốn đi thử một chút, nhưng Huân chính là Vương của nàng, nếu như Huân đã nói vậy, Lăng Yên sẽ không chút nghi ngờ mà tin tưởng lời Huân nói. Cánh cửa này không thể mang đi được, vì vậy Lăng Yên kiềm chế lại nỗi xúc động trong lòng.

Ngay lúc hai người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đi về phía cánh cửa kia thì những chữ trên cửa lại càng ngày càng lớn trong mắt bọn họ!

Hơn nữa, từng chữ đó lại tản ra khí thế vô tận. Nếu muốn đến gần cánh cửa Luân Hồi này, dĩ nhiên là chuyện vô cùng khó khăn.


Tà tính, đúng thật là tà tính!
Triệu Phần Cầm nhịn không được kêu lên.

Cánh cửa này đứng sừng sững nơi đây không biết đã bao nhiêu năm rồi, thời gian trôi qua, khí thế bên trên những chữ kia cũng liên tục suy yếu đi. Nhưng dù đã yếu đi theo năm tháng thế mà vẫn có thể giữ được áp lực mạnh mẽ như thế. Chỉ vẻn vẹn mấy chữ, cũng không rót vào bất kỳ lực lượng gì để viết chữ ra, nhưng lại khiến cho Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc cảm thấy khó khăn đến thế!

Vậy thì chủ nhân của cánh cửa này phải mạnh đến mức nào?

Hai người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc mất trọn một nén nhang mới có thể miễn cưỡng tiến đến trước cánh cửa kia, trên mặt họ đã mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc!


Cái cửa này đúng là quỷ dị thật!



Có điều cuối cùng cũng tới được rồi!


Hai người nghỉ ngơi một lát, nhưng trong lòng bọn họ thì lại suy nghĩ. Dù sao La Chinh cũng ở đây, không phải cô nàng kiếm linh bên cạnh hắn nói bọn họ không thể nào luyện hoá được sao? Nếu như bọn họ thật sự có thể luyện hoá được, vậy chẳng phải là bọn họ có thể lấy đi được ư?


Để ta thử trước đi!
Triệu Phần Cầm nói. Hắn cũng biết cánh cửa này không dễ luyện hoá như vậy, vì vậy vừa tiến lên đã cắn nát đầu ngón tay mình, dùng máu tươi của mình để hỗ trợ tiến hành luyện hoá.

Cách đó không xa, trên mặt Huân hiện ra vẻ châm chọc. La Chinh nhìn biểu cảm trên mặt Huân, sau đó nói:
Có lẽ ngươi nên giải thích rõ ràng với bọn họ.



Giải thích cái gì? Dù ta có nói với bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nghe.
Huân lắc đầu, rồi lên tiếng:
Phí thời gian!


Vân Lạc thì lại lắc đầu, đứng thẳng một bên không nói gì. Nàng cũng biết rõ, chuyện luyện hoá cửa Luân Hồi này chính là chuyện mơ mộng hão huyền. Nhưng tính cách nàng vốn lạnh nhạt, cho dù biết rõ không thể nào luyện hoá thì cũng không tuỳ tiện mở miệng nhắc nhở làm gì.

Triệu Phần Cầm tốn rất nhiều sức lực mới có thể lợi dụng máu của mình tạo nên một chút kết nối với cánh cửa Luân Hồi kia. Nhưng khi vừa có hiệu quả một chút thì lại có một lực đẩy vô hình bắn ra từ giữa cánh cửa!

Lực đẩy này vô cùng khổng lồ, trong nháy mắt đã đẩy Triệu Phần Cầm ra, ngã bịch một cái trên mặt đất.

Cũng may nó chỉ đẩy Triệu Phần Cầm ra, chứ nếu như dùng lực này để giết người thì e rằng có thể giết Triệu Phần Cầm đến mấy trăm lần rồi!


Không sao chứ?
Chu Chử Hạc hỏi. Nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Phần Cầm thê thảm như thế, Chu Chử Hạc cũng hiểu bản thân không cần thử làm gì nữa.

Có lẽ sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, sự cố chấp trong lòng Triệu Phần Cầm cũng bị dấy lên. Hắn nhảy lên khỏi mặt đất, vẻ mặt tràn đầy không phục:
Hôm nay ta không tin! Ta phải mang cái thứ này về mới được!


Nói xong, Triệu Phần Cầm lại xông lên lần nữa, muốn trực tiếp thu cánh cửa này vào trong nhẫn tu di của hắn!

Trong nhẫn tu di thật ra có chứa lực không gian, nhưng nó lại được chế tạo từ vật liệu nên khác với quy tắc không gian mà bình thường võ giả lĩnh ngộ được. Triệu Phần Cầm chính là muốn lợi dụng lực không gian trong nhẫn tu di để cất cánh cửa này vào đó trước.

Chỉ cần có thể mang nó trở về thì còn có rất nhiều cơ hội để luyện hoá. Cho dù không thể luyện hoá được thì bày trong thánh địa Tử Tâm thôi cũng có thể trở thành thánh vật. Đây chính là ý định trong lòng Triệu Phần Cầm.


Nằm mơ.
Huân bĩu môi nói.

Vân Lạc cũng khẽ lắc đầu, nàng nhìn qua những chữ trên cánh cửa kia, nét bi thương trên khuôn mặt cũng càng ngày càng đậm.

Ngay lúc Triệu Phần Cầm cố gắng dùng nhẫn tu di để thu cánh cửa này vào thì trên nhẫn tu di của hắn lập tức xuất hiện một vết nứt. Vẻ mặt Triệu Phần Cầm liền thay đổi, vội vàng kêu lên một tiếng, sau đó ném ngay nhẫn tu di trong tay xuống...


Vù vù vù... Bùm!


Chiếc nhẫn tu di kia lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó lại bất ngờ nổ tung. Mà trong lúc đang nổ tung lại còn sinh ra một vòng xoáy không gian nho nhỏ, sau đó vòng xoáy này nuốt sạch cái nhẫn, cuối cùng biến mất hoàn toàn.


Nhẫn tu di của ta...
Triệu Phần Cầm khóc không ra nước mắt.

Không gian trong nhẫn tu di cũng không phải vững chắc vĩnh viễn, bình thường đều có hạn chế về mặt thời gian. Có vài không gian tu di, sau khi được tạo ra chỉ có thể kéo dài trong thời gian khoảng năm năm, mười năm mà thôi. Những cái đó là nhẫn tu di có cấp bậc tương đối thấp, hơn nữa không gian trong mấy cái nhẫn tu di này cũng là nhỏ nhất. Cái nhẫn tu di mà lúc trước La Chinh lấy từ chỗ Tà Lang là thuộc về loại này.

Bởi vì không gian chưa đủ vững chắc, nên mấy năm sau đó, không gian tu di trong đó sẽ bị sụp đổ, tất nhiên đồ vật chứa trong đó cũng tan thành mây khói.

Mà sau đó, cái nhẫn tu di mà Tiểu Điệp đưa cho La Chinh cũng xem như không tệ. Không chỉ không gian bên trong lớn hơn gấp trăm lần, hơn nữa không gian còn được củng cố hơn rất nhiều. Cho dù là năm mươi năm thì không gian trong đó cũng không sụp đổ, thậm chí lâu hơn còn có thể lên tới hơn trăm năm.

Cái nhẫn tu di của Triệu Phần Cầm có phẩm cấp không khác với cái trong tay La Chinh cho lắm, nên toàn bộ tài sản của Triệu Phần Cầm đều được chứa trong đó. Vừa rồi hắn cưỡng ép sử dụng nhẫn tu di, hy vọng lợi dụng không gian trong đó để thu cửa Luân Hồi này vào, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cái nhẫn tu di này lại trực tiếp bị cửa Luân Hồi dẫn động, khiến nó trực tiếp hỏng luôn!


Đáng đời.
Huân cười lạnh nói.

La Chinh buông tay. Chuyện này hắn không tiện nhúng tay vào.


Ngô Vương, nếu như cánh cửa này không thể lấy đi được, vậy thì rốt cuộc nó có tác dụng gì?
Lăng Yên hỏi Huân.

Huân chỉ cười nhạt một tiếng:
Mặc dù cánh cửa này không thể mang đi được, nhưng có điều lại rất có ích với các ngươi.



Có tác dụng gì?
La Chinh đột nhiên hỏi.


Nếu nó đã có tên là cửa Luân Hồi thì khả năng quan trọng nhất trong đó chính là giúp các ngươi cảm nhận được luân hồi! Trực tiếp tu luyện cái tâm võ đạo của các ngươi!
Huân trả lời.


Cái tâm võ đạo cũng có thể tu luyện được à?
Lời Huân nói rơi vào tai đám người Lăng Yên và La Chinh, lập tức khiến họ cảm thấy không tưởng tượng nổi.


Đúng!
Huân gật đầu.

Trong mắt đám võ giả Hạ Giới như La Chinh, Lăng Yên và Triệu Phần Cầm, cái tâm võ đạo cần phải từ từ rèn luyện mà ra. Liên tục chịu đả kích, liên tục hăng hái tiến về phía trước, liên tục củng cố cái tâm võ đạo của bản thân... Đây là cách để võ giả rèn luyện cái tâm võ đạo, cũng là quá trình một võ giả thiếu niên dần dần trưởng thành!

Nhưng cái tâm võ đạo vốn là một loại tâm tính của võ giả, nói trắng ra thì chẳng qua cái tâm võ đạo chỉ là một từ dùng để hình dung mà thôi, sao lại có cách để tu luyện được? Thật sự đám người La Chinh không thể tưởng tượng nổi, mà căn bản cũng không nghĩ ra.

Nhìn vẻ mặt khó tin của bọn họ, Huân lập tức nói:
Trong Thượng Giới, các loại phương pháp tu luyện vốn đã không thể tưởng tượng nổi rồi, nếu như cửa Luân Hồi đã ở đây, vậy thì ta nghĩ chắc Vân Lạc cũng sẽ không để ý tới chuyện các ngươi tiến vào đó để tu luyện đâu, đúng không, Vân Lạc?


Mọi người lại càng phiền muộn hơn. Tiến vào cửa Luân Hồi thì liên quan gì đến Vân Lạc? Lời Huân nói hơi khó hiểu.

Ai ngờ Vân Lạc lại cẩn thận gật đầu:
Ta đồng ý cho các ngươi vào tu luyện.



Ngươi đồng ý?
Lăng Yên buồn bực nhìn chằm chằm vào Vân Lạc:
Đừng nói cánh cửa này là của ngươi đấy nhé?


Vân Lạc không trả lời, mà hình như Huân cũng không có ý định giải thích cho bọn họ.

Có điều nghi hoặc thì nghi hoặc vậy thôi, nếu như cánh cửa này thần kỳ như lời Huân nói, hơn nữa căn bản lại không thể mang đi thì đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội tu luyện này.

Cái tâm võ đạo, chỉ có thể dựa vào đủ loại thăng trầm để rèn luyện, có liên quan đến hoàn cảnh lớn lên và những chuyện mà một người đã trải qua.

Ví dụ như một thiên tài đến giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, hay ít nhất thì cũng luôn được đủ loại hào quang bao lấy, từ lúc tu luyện đến nay ít khi gặp phải bình cảnh thì cái tâm võ đạo lại vô cùng yếu ớt, rất dễ bị đả kích trầm trọng! Một khi cái tâm võ đạo bị áp chế, rất có thể sẽ không gượng dậy nổi, từ đó về sau không cách nào để tiếp tục đi trên con đường này được nữa.

Nhưng nếu thiên tài ấy có thể chịu được đả kích này, vậy thì cái tâm võ đạo sẽ lớn lên, trở nên vững chắc hơn, càng thêm tự tin hơn!

Rèn luyện cái tâm võ đạo chính là lần lượt chịu đả kích, đây là quá trình phát triển mà một võ giả khó có thể tránh được.

Cơ hội rèn luyện cái tâm võ đạo chỉ có thể gặp mà không thể cầu, chỉ cần xử lý có phần không tốt cũng có thể mang đến hậu quả xấu, vì vậy nghe nói có thể tu luyện cái tâm võ đạo, tất nhiên mọi người sẽ cảm thấy kỳ quái!


Để ta tới trước đi.
Triệu Phần Cầm dẫn đầu đi về phía cánh cửa kia.

Tuy rằng không lấy được cánh cửa này, thế nhưng trên đó cũng không đặt cấm chế gì, Triệu Phần Cầm nhẹ nhàng đẩy một cái nó đã mở ra ngay.

Ở giữa cánh cửa chỉ xuất hiện một vòng xoáy nho nhỏ, từ từ chuyển động theo chiều ngược lại.


Cánh cửa này... không có gì nguy hiểm chứ?
Triệu Phần Cầm vẫn có chút không yên lòng. Cẩn thận thì có thể dùng thuyền vạn năm, mặc dù hình như Vân Lạc và Huân đều biết rõ lai lịch của thứ này, nhưng liệu họ có biết bên trong ẩn chứa nguy hiểm gì hay không?

Huân lắc đầu:
Không có gì nguy hiểm, ngươi có thể tiến vào.


Lúc này Triệu Phần Cầm mới gật đầu, bước một bước vào trong vòng xoáy kia. Vừa bước vào xong, lập tức có một luồng sáng mờ màu vàng loé lên, tất cả mọi người đều cảm nhận được thời gian đang trôi qua trong luồng sáng này.


Là quy tắc thời gian.
La Chinh nhìn chằm chằm vào luồng sáng kia rồi nói.

Hơn nữa, quy tắc thời gian này còn không phải loại quy tắc thời gian có cấp bậc khá thấp như tầng một, tầng hai, mà lại là quy tắc thời gian có cấp bậc tương đối cao. Nhưng ở đây lại không có ai có thể nhìn ra sự huyền diệu trong đó.

Dù sao thì trên đại lục Hải Thần này nhiều lắm cũng chỉ lĩnh ngộ được đến tầng thứ nhất, hoặc là tầng thứ hai của quy tắc thời gian mà thôi. Cũng giống như ở Trung Vực thì càng không có ai lĩnh ngộ được quy tắc thời gian. Trái ngược với quy tắc không gian, quy tắc thời gian lại càng thần bí, hiếm thấy hơn.

Hào quang trên cửa Luân Hồi từ từ loé lên, mọi người vốn cho rằng phải chờ không ít thời gian, thậm chí có thể tới một ngày hoặc mấy ngày, bởi dù sao cứ liên quan đến tu luyện thì tốc độ không thể nhanh được. Có vài công pháp tu luyện còn lấy năm làm đơn vị, từ vài chục năm lên đến hơn trăm năm mới có thể hoàn toàn đại thành.

Cũng may thời gian trong động Huyền Minh không gấp gáp lắm, thời gian Huyền Minh Tử Quang suy yếu sẽ kéo dài khoảng một tháng.

Nhưng mà, mọi người không ngờ chỉ sau mấy nhịp thở, Triệu Phần Cầm đã đi ra.


Sao lại nhanh như vậy?



Thời gian ngắn như thế, có thể tu luyện cái gì?



Có lẽ liên quan đến quy tắc thời gian. Quy tắc thời gian huyền diệu như thế hẳn là có thể nén thời gian đến tận cùng, Có lẽ trong đó đã trải qua không ít thời gian...



Triệu Phần Cầm, ngươi nói câu gì đi chứ!


Lúc này mọi người mới phát hiện, Triệu Phần Cầm cứ vậy mà đứng trước cửa Luân Hồi, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, ngẩn người.


Choáng váng?
Chu Chử Hạc lắc mình một cái, đi đến trước mặt Triệu Phần Cầm, lấy tay huơ huơ trước mặt hắn. Ai ngờ Triệu Phần Cầm lại vung tay lên, hất tay Chu Chử Hạc ra, thản nhiên nói:
Đừng đụng vào ta, ta đang suy nghĩ vấn đề...



Ở đây suy nghĩ vấn đề?
Chu Chử Hạc lập tức bó tay.
Rốt cuộc trong cửa Luân Hồi này có thứ quỷ gì vậy? Đừng nói là biến người khác thành kẻ đần đấy nhé?



Ngươi mới biến thành kẻ đần!
Triệu Phần Cầm trợn mắt lên, sau đó tránh sang một bên kéo Chu Chử Hạc một chút.
Ngươi cũng vào đi, cửa Luân Hồi này đúng là vô cùng có ích đấy!



Rốt cuộc là thứ đồ chơi gì...
Chu Chử Hạc bĩu môi nói. Đúng là Triệu Phần Cầm quay về từ cửa Luân Hồi mà không gặp vấn đề gì, nhưng Chu Chử Hạc lại cảm thấy Triệu Phần Cầm có chút thay đổi nhỏ. Ít nhất thì ánh mắt của hắn cũng thâm thuý hơn!

Có điều quan hệ giữa hai người bọn họ lại giống như huynh đệ vậy, Chu Chử Hạc cũng biết rõ Triệu Phần Cầm sẽ không hại mình, vì vậy hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà bước một bước vào trong cửa Luân Hồi.

Sau mấy nhịp thở, Chu Chử Hạc cũng quay trở ra. Hắn cũng giống như Triệu Phần Cầm, hơi ngây ngốc một chút, thậm chí vẻ mặt còn hơi dại đi. Hắn nhếch khoé miệng lẩm bẩm nói:
Hoá ra là như vậy, hoá ra là như vậy...


Vân Lạc và Huân đều không nói gì, dường như hai người họ biết rất rõ trong đó xảy ra chuyện gì.

Ngược lại thì vẻ mặt Lăng Yên và hai vị Chiến Tôn cấp cao khác của Yêu Dạ tộc lại đầy vẻ buồn bực. Bọn họ cũng vô cùng tò mò đối với cửa Luân Hồi này!

Vì vậy Lăng Yên cũng lên trước một bước, tiến vào trong đó.

Lúc Lăng Yên đi ra, ánh mắt bình tĩnh như nước, đôi mắt đen láy kia giống như viên trân châu đen, tản ra ánh sáng âm u mờ nhạt, sau đó nàng không nói tiếng nào đi đến bên cạnh Huân.

Kế tiếp, hai vị Chiến Tôn cấp cao còn lại của Yêu Dạ tộc cũng theo thứ tự mà tiến vào cửa Luân Hồi.

Người cuối cùng tiến vào chính là La Chinh.

Vừa rồi La Chinh cũng hỏi Huân, rốt cuộc thứ đồ chơi này là cái gì. Thế nhưng, Huân chỉ cười nhạt một tiếng, không trả lời vấn đề của hắn. Nàng chỉ nói với La Chinh rằng, tiến vào cửa Luân Hồi rồi sẽ hiểu.

May mà thời gian chờ đợi cũng không lâu, thoáng chốc đã đến lượt La Chinh.

Hắn đi đến trước cửa Luân Hồi quan sát một lát, sau đó mới cất bước tiến vào trong.

Lực quy tắc thời gian mãnh liệt vây lấy La Chinh. Vào giờ khắc này, La Chinh cảm thấy thời gian nơi đây giống như đã ngừng trôi, tất cả âm thanh đều biến mất, trong bóng tối chỉ còn hắn đang lẻ loi một mình.

Tu luyện cái tâm võ đạo thế nào, La Chinh cũng vô cùng cảm thấy hứng thú. Nếu như trong tên của cánh cửa này đã có hai chữ
luân hồi
, vậy thì nhất định sẽ liên quan đến việc sinh mệnh luân hồi.

Việc luân hồi sống chết trên đời này thậm chí còn khó đoán hơn cả số mệnh. Rốt cuộc ngươi có thể luân hồi hay không, có kiếp sau hay không, điều này hoàn toàn không thể nào xác định được.

Trong truyền thuyết, con người sau khi chết sẽ gặp phải Lục Đạo Luân Hồi, rơi xuống địa ngục A Tỳ, thế nhưng địa ngục ở đâu, lục đạo ở nơi nào?

Địa ngục A Tỳ: hay còn gọi là địa ngục Huyết Trì, đứng thứ mười ba trong các tầng địa ngục, là địa ngục nặng nhất, dùng để trừng trị những kẻ bất hiếu.

Lần trước khi La Chinh tu luyện Sao Chiến Thể, sử dụng ý thức để ngao du thiên hạ, thấy được bộ mặt thật của Đại Thế Giới này, cũng đã mở mang tầm mắt của bản thân rất nhiều. Có điều, La Chinh cũng hiểu rõ, thứ hắn thấy chỉ mới là một góc của thiên hạ này thôi. Trong thiên hạ này, những điều huyền bí vẫn vô cùng vô tận, không biết phải tốn bao nhiêu năm tháng mới có thể tìm tòi cho hết được!

Có lẽ quá trình tìm tòi này mới là ý nghĩa của sinh mệnh!

Giữa lúc đang suy tư, La Chinh lại nhìn thấy phía trước xuất hiện một vòng xoáy màu vàng khổng lồ, sau đó hắn bị vòng xoáy màu vàng ấy dẫn dắt vào trong, cảnh sắc xung quanh dần dần biến đổi...


Đây là…
Ánh mắt La Chinh loé lên.

Hắn phát hiện trên người mình mặc kim giáp, đứng trên tường thành của Đế Đô Phần Thiên, trong tay cầm một đại đao lóng lánh ánh vàng, ngắm nhìn về nơi phương xa!


Tay chân của ta không chịu theo điều khiển!
La Chinh muốn hoạt động một chút theo bản năng, thế nhưng hắn lại phát hiện mình không thể cử động được!

La Chinh không tự chủ được mà vung đại đao, rít gào lao về phía trước:
Các tướng sĩ, Đế Đô Phần Thiên đã bị phá, đợi ta khoác lên hoàng bào, sẽ cùng các tướng sĩ trông coi thiên hạ này!
,
Xông lên!


Bên dưới tường thành là đông đảo các tướng sĩ người mặc kim giáp cứ như thuỷ triều, bắt đầu di chuyển vào trong Đế Đô Phần Thiên.

Mà toàn bộ bên trong Đế Đô Phần Thiên, bốn phía đều nổi lên khói lửa, tiếng kêu than vang dội khắp trời đất...

Đúng lúc La Chinh đang cảm thấy kỳ quái thì trên bầu trời phía trước bỗng nhiên dâng lên hơn mười đường ánh sáng màu xanh, mà người cầm đầu lại là Tô Linh Vận!

Bên cạnh Tô Linh Vận lại có không ít võ giả Thần Đan Cảnh đang vây quanh!


Nghịch tặc La Chinh, Phần Thiên Cung ta hôm nay tử chiến đến cùng, cho dù phải dốc cạn sức lực cũng phải giết chết nhà ngươi!


Tô Linh Vận dẫn theo đám võ giả Thần Đan Cảnh kia, hoá thành một luồng sáng bao vây về phía La Chinh.

La Chinh cười điên cuồng một tiếng, vung đại đao màu vàng trong tay, nghênh đón bọn họ, hai bên bắt đầu kịch chiến.

Mặc dù La Chinh đang ở trong thân thể này, thế nhưng giọng nói, hành động lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của hắn...

Hắn chỉ biết là, bản thân biến thành loạn thần tặc tử trong vương triều Phần Thiên, mà bây giờ thì đang cướp đoạt chính quyền trước mắt, chỉ cần đánh bại những người trước mắt là bản thân có thể quân lâm thiên hạ, trở thành Đế Vương mới của Đông Vực!


Đây là chuyện sẽ xảy ra sao? Hay chỉ là cảnh trong mơ thôi?


La Chinh bình tĩnh nhìn chăm chú cảnh chém giết trước mắt này, hắn chỉ như một vị khán giả, thản nhiên xem vở kịch lớn trước mắt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.