Chương 878: Thần sáng thế


La Chinh vừa lên tới nơi liền đập vỡ quan tài thủy tinh, muốn chiếm thân thể của nàng ta, đây chắc chắn là một cuộc mạo hiểm.

Chẳng qua cô gái đã bị giam ở chỗ này rất nhiều năm. Theo lý thuyết thì cho dù nàng ta có là đại năng Thần Cực Cảnh thì tuổi thọ cũng đã hao hết, trải qua thiên nhân ngũ suy, cuối cùng vẫn không thể trốn khỏi cái chết từ lâu rồi!

Vô số các đại năng trong thiên hạ cũng không thể chạy thoát khỏi sự hạn chế của tuổi thọ, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.

Cho nên việc mạo hiểm như vậy tuyệt đối là đáng giá. Lúc đó Chiến Hoàng Thiên Phong, Chu Hoàng và Chiến Đế Đại Vũ đều muốn thử một lần, nhưng chẳng qua lại bị La Chinh giành trước.

Nhưng thấy La Chinh chui vào trong thân thể này xong thì bỗng nhiên không có chút động tĩnh nào, mọi người cũng bắt đầu lo lắng không yên, muốn lên kiểm tra kết quả.

Mấy vị đại năng Thần Hải Cảnh khống chế thi thể mà mình vừa mới chiếm được, ào ào đến gần.

Một vị đại năng Thần Hải Cảnh ở gần thân xác cô gái này nhất, chỉ khoảng vài thước, vào lúc hắn đang quan sát ở cự ly gần thì hai mắt cô gái kia chợt mở ra!

Đại năng Thần Hải Cảnh vốn đã phản ứng nhanh vô cùng, hơn nữa bọn họ còn chiếm giữ được một số thi thể của đại năng Thần Hải Cảnh. Mặc dù toàn thân thi thể này đều là vật chết, nhưng thông qua Hồn Hạch thì cũng dư sức phát huy tới sáu bảy phần thực lực.

Thế mà vị đại năng Thần Hải Cảnh đứng gần nhất kia vẫn không thể né tránh!

Sau khi nàng ta mở to hai mắt, đại năng Thần Hải Cảnh trước mắt này lập tức gào lên đau đớn vì bị vỡ đầu do đôi mắt màu vàng như hỏa nhãn kim tinh của nàng ta bao phủ.

Chẳng mấy chốc, bề ngoài thi thể mà các đại năng Thần Hải Cảnh chiếm giữ đều bắt đầu xuất hiện những vết nứt giống như mặt đất khô hạn, thấy vô số vết nứt!

Những thi thể này ít nhất cũng tồn tại được vạn năm trở lên rồi, máu trong cơ thể đã khô cạn từ lâu. Cho nên sau khi đánh thức thì thi thể hoàn toàn không có máu chảy ra nữa. Thế nhưng lần này, linh hồn của vị đại năng Thần Hải Cảnh kia đã bị ép phải ra khỏi thi thể.

Linh hồn của hắn vẫn gào thét, hắn hoàn toàn không thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của ánh mắt vàng rực kia. Linh hồn Chiến Hồn Cảnh vốn dĩ vô cùng vững chắc, nhưng dưới ánh sáng vàng kim này thì nó lại nhanh chóng tan ra giống như khối một băng được lấy ra từ hầm băng rồi đặt dưới ánh nắng mặt trời trong ngày hè vậy.

Chỉ trong nháy mắt, linh hồn đó đã hoàn toàn tiêu tan vào giữa đất trời.


Thật là ác độc... Chắc chắn cô ta còn sống!



Mọi người lui ra, chớ tới gần!



Không biết La Thiên Hành thế nào rồi? Chỉ mong hắn đừng bỏ mạng ở chỗ này. Sớm biết vậy thì đã không đưa hắn vào bí cảnh Thần Hoàng!


Các đại năng Thần Hải Cảnh này nghĩ linh hồn của La Chinh mạnh mẽ hơn bất kỳ người nào trong số bọn họ nên hắn tiến vào bí cảnh Thần Hoàng thì chắc hẳn cũng sẽ không có trở ngại gì. Với thực lực của La Chinh thì chỉ tùy tiện thôi cũng có thể chiếm được thi thể của một vị đại năng Thần Hải Cảnh rồi.

Nhưng ai có thể ngờ được rằng La Chinh lại muốn chiếm thân xác của cô gái trên cây cột kia?

Lần này có lẽ gặp phải phiền phức lớn rồi...

Rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh, cả Hỏa Thần, Yến vương... tất cả đều lui sang một bên, vẻ mặt căng thẳng, nhìn chằm chằm vào cô gái đó, rất sợ nàng ta nhảy ra làm khó dễ.

Nếu cô gái này thực sự còn sống thì có lẽ với tu vi Thần Cực Cảnh của nàng ta sẽ giết chết tất cả mọi người!

Nhưng sau khi đã xác định như vậy được một lúc thì lại thấy nàng ta chậm rãi khép đôi mắt màu vàng kim lại, sau đó mọi người mới yên lòng hơn một chút.


Quốc chủ, làm sao bây giờ...
Một vị đại năng Thần Hải Cảnh hỏi Chu Hoàng.

Sắc mặt của Chu Hoàng và Chiến Hoàng Thiên Phong đều âm u mê mang. Theo kế hoạch lúc đầu thì mọi người sẽ chỉ tiến vào nghĩa địa này chiếm một thi thể rồi tiếp tục tiến về phía bí cảnh Thiên Thần. Về phần bốn vị Quốc chủ bọn hắn thì nghĩ cách chiếm giữ thi thể trên tầng mười ba. Có thể chiếm liền chiếm, không thì lui xuống bậc thang bên dưới, chẳng hạn như Quốc chủ Thiên Vận.

Nhưng ai ngờ La Chinh vừa tới đã làm đảo lộn hết kế hoạch ban đầu của bọn họ. Không ngờ hắn lại muốn chiếm thân xác của cô nàng kia, kết quả là rơi vào hoàn cảnh phiền phức thế này.

Chu Hoàng do dự một chút, sau đó liền nghiến răng nói:
Chờ!


Hiện tại cũng không thể xác định rằng La Chinh đã chết, nhưng thấy kết cục bi thảm bị tan biến linh hồn của vị đại năng Thần Hải Cảnh kia thì khả năng lớn là La Chinh lành ít dữ nhiều rồi.

Thế nhưng vận mệnh trong thế gian đã có trời định, đại khái thì luôn phải tuân theo một vài quy luật nhất định.

Số mệnh của La Chinh cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa hắn còn mở ra hoa sen đại thừa. Một người gánh vác vận mệnh lớn như vậy thì chắc chắn không đến mức bỏ mạng ở Hạ Giới. Hắn hẳn phải gánh vác sứ mệnh lớn mạnh hơn nhiều, cũng nên sở hữu võ đài rộng lớn hơn.

Cho nên Chu Hoàng quyết định, trước hết cứ chờ một chút xem sao.

Tuy rằng lực huyết tế trong thánh hải Thiên Vũ sẽ dần dần khôi phục theo thời gian, nhưng ít ra vẫn còn lại mấy ngày nữa, không quá gấp gáp.

Mọi người chỉ đành duy trì một khoảng cách nhất định với thiếu nữ trên cây cột kia, cùng lẳng lặng chờ đợi.

Tại thế giới trong cơ thể, từng đợt sấm chớp rền vang rồi đánh xuống biển chân nguyên...

Cô gái này cũng không bộc lộ ác ý quá lớn với La Chinh mà chỉ để cho La Chinh ngoan ngoãn đuổi kịp rồi thuận tiện bị một đám thổ dân khiêng kiệu dẫn đến một hòn đảo nhỏ.

Chẳng mấy chốc, La Chinh đã thấy một bộ lạc cực kỳ nguyên thủy. Chỉ có điều số lượng người trong bộ lạc này cũng không ít, khắp nơi đều có người già và trẻ em. Thế nhưng văn minh nơi này lại cực kỳ lạc hậu, đại đa số áo quần của những người ở đây đều không đủ che thân.

Vừa tiến vào thì liền có một cụ già với một cái đầu lâu to treo trên người, vung gậy bạch cốt trong tay và tiến tới, quỳ rạp xuống trước mặt cô gái. Toàn bộ người trong bộ lạc đều hướng về phía nàng ta mà quỳ xuống, thành kính hành lễ.


Những người này đều do chính cô tạo ra?


Nàng ta cười nhẹ một cái, sau đó lập tức nói:
Đúng, bọn họ đều gọi ta là thần Sáng Thế. Ta nghĩ cách xưng hô này cũng đúng. Dù sao thì ta cũng tốn không ít thời gian để sáng tạo thế giới này.



Ầm ầm!


Đang lúc nói chuyện thì lại có một tia chớp đánh về phía mặt biển. Sấm sét nổ vang khắp thế giới trong cơ thể, giống như muốn diệt thế, cả mặt biển chân nguyên cũng bắt đầu điên cuồng gào thét.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của La Chinh, nàng ta cũng cười nói:
Không cần phải sợ, sấm sét này không hề mạnh, chẳng qua là trực tiếp cảm nhận ở thế giới trong cơ thể nên cảm giác đáng sợ như vậy thôi. Để lấy được những sấm sét này vào đây, ta thật sự đã tốn không ít công sức! Quan tài thủy tinh kia không thể dẫn sấm sét vào được, chỉ có thể nhân lúc có giông tố rồi nhờ vào xiềng xích để gắng gượng đưa sấm sét vào thân thể mà thôi. Quá phiền phức...


Đúng là ở tu vi Thần Cực Cảnh thì có thể làm đông đặc chân nguyên, nhưng cho dù là lục địa được tạo ra ra từ thần hải thì cũng chỉ là một thế giới đầy không khí chết chóc. Muốn làm cho bên trong cơ thể mình tràn ngập sức sống thì cũng chỉ có cách dẫn sấm sét vào trong, để nó không ngừng đánh xuống mới có thể từ từ hình thành một vài sinh mệnh cấp thấp trong biển chân nguyên!

Nhưng sinh mệnh cũng sẽ chậm rãi tiến hóa. Quá trình tiến hóa này thường là mấy trăm năm, mấy nghìn năm, thậm chí là mấy vạn năm mới có thể thấy được hiệu quả rõ ràng!


Ta tốn mất mười hai vạn năm để bồi đắp nên hòn đảo nhỏ này và các loại sinh linh trên đó.
Cô gái khẽ thở dài một hơi.


Mười hai vạn năm mới chỉ được một chút như thế này...
La Chinh sửng sốt, tốc độ này chậm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Nàng ta lại mỉm cười, lắc đầu:
Ngươi không hiểu tốc độ hình thành thế giới trong cơ thể rồi. Từ khi một thế giới ra đời cho đến khi xuất hiện các sinh linh vô cùng bé nhỏ đầu tiên có thể phải trải qua tới mười vạn năm. Còn nền văn minh lớn mạnh này thì thực tế chỉ cần mấy nghìn năm mà thôi!



Thì ra là thế.
La Chinh chớp mắt một cái. Hắn không cảm nhận được quá nhiều ác ý trên người cô gái này nên thận trọng hỏi lại lần nữa:
Nhưng rốt cuộc mục đích cô nhốt ta ở chỗ này là gì?


Ai dè cô gái kia mỉm cười, sau đó nói:
Sáng tạo thế giới một mình quá nhàm chán. Ngươi sống ở đây, cùng sáng tạo với ta, thế có phải vui hay không?



...


Hắn vốn muốn nói
vui cái rắm
, nhưng may mà vẫn kiềm chế được. Sau khi suy nghĩ một chút, La Chinh liền trả lời:
Linh hồn của ta đã thoát ra, nhưng thân xác vẫn còn ở bên ngoài. Thoát xác như vậy vài ngày thì còn có thể chịu được, nhưng nếu như linh hồn và thân xác bị cắt đứt liên hệ trong thời gian dài thì có lẽ sẽ phiền phức đấy.


Ai ngờ nàng ta lại bĩu môi, nói:
Thế thì làm sao? Linh hồn và thân xác của ta cũng đã mất đi liên hệ! Ngươi xem xem, chẳng phải thân xác của ta vẫn rất tốt, mà linh hồn cũng sống rất tốt đấy thôi! Ta có biện pháp làm cho linh hồn của ngươi sống mãi, bất diệt! Biện pháp này được truyền thừa từ Hồn tộc, có muốn ta dạy cho ngươi không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.