Chương 88: Kim phong tế vũ lâu


Chương gia có thể phát triển đến trình độ hiện tại, cũng không phải chỉ dựa vào tiền tài. Và Chương gia gần như có thể đứng ngang hàng với bảy đại sĩ tộc, đây cũng không phải chuyện ngẫu nhiên.

Bọn họ không chỉ am hiểu cách đầu tư buôn bán, còn hiểu biết đầu tư vào con người.

La Chinh là thiên tài xuất thân bình dân, quật khởi vươn lên, người như thế luôn là đối tượng mà bọn họ lựa chọn đầu tư.

Cho nên, tuy không công khai trợ giúp La Chinh đối đầu với Gia Cát Phong, nhưng trợ giúp ngầm thì cũng sẽ không thiếu.


Theo lệ thường, khu bán đấu giá Thiên Lộc chúng ta sẽ trích lấy mười phần trăm giá bán được của vật phẩm đấu giá để làm tiền công.
Chương Vô Cực nói:
Nhưng huynh là bạn của Chương Vô Huyền, nên lần này khu bán đấu giá Thiên Lộc sẽ không thu tiền công nữa.



Thế này thì không hay lắm...
La Chinh vốn muốn từ chối.


La Chinh huynh, nếu huynh cho là như vậy, chính là không coi Chương Vô Cực ta là bạn bè?
Đối mặt với Gia Cát Phong, Chương gia bọn họ cũng không thể che chở La Chinh được nhiều, nên phần nhân tình này, Chương Vô Cực nhất định phải tặng cho La Chinh.

Nếu Chương Vô Cực đã nói như vậy, La Chinh tất nhiên không lý nào lại từ chối, chỉ có thể gật đầu, tỏ ý cảm tạ.


Xoẹt!
Lúc này, Chương Vô Cực vươn tay kéo tấm vải bạt trong hậu trường ra, lộ ra đống Phương Tinh được xếp gọn giống như ngọn núi nhỏ:
La Chinh huynh, Hỏa Hạt Tinh Hạch của huynh bán được giá bảy vạn viên Phương Tinh, trừ đi hai vạn năm ngàn viên của Luyện Khí Tông Pháp, còn dư lại bốn vạn năm ngàn viên Phương Tinh này thuộc về huynh.


Đống Phương Tinh to lớn lóe lên ánh sáng khác thường. Tròng mắt của đám người Mạc Xán, Chu Hiển đều trợn tròn, hai người dường như đã hoàn toàn ngây ngốc.


La... La Chinh huynh, Hỏa Hạt Tinh Hạch kia là của huynh?
Lúc này Mạc Xán mới hiểu được vì sao La Chinh lại có tự tin tham gia đấu giá Luyện Khí Tông Pháp, thì ra người ta căn bản không thiếu tiền.


Trời ạ, cả đời này ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều Phương Tinh như vậy...
Chu Hiển cũng thì thào nói.

Cùng là đệ tử ngoại môn, chênh lệch cũng quá lớn rồi. La Chinh mới tiến vào Thanh Vân Tông được bao lâu? Đã kiếm được nhiều điểm tích lũy như vậy!

Đối mặt với Phương Tinh chất đống như ngọn núi nhỏ, La Chinh cũng có chút lúng túng. Trong tay hắn có một cái nhẫn tu di, nhưng không gian trong nhẫn cũng không lớn, khẳng định không thể nào đựng hết được chỗ Phương Tinh này.

Cũng không thể nào gánh Phương Tinh đi được? Việc này căn bản là không thực tế.

Thấy La Chinh lộ vẻ khó xử, Chương Vô Huyền lại mỉm cười nói :
La Chinh huynh, huynh không cần mang những Phương Tinh này đi. Đây chỉ là để huynh xem qua, sau đó chúng ta sẽ giúp huynh gửi vào hiệu đổi tiền Thiên Lộc của Chương gia!


Nói rồi, Chương Vô Huyền liền đưa ra một tấm lệnh bài mỏng được mạ một tầng vàng, mặt trên dùng chữ cổ ghi năm chữ
Hiệu đổi tiền Thiên Lộc
.


Nếu La Chinh huynh cần tiêu tiền, có thể trực tiếp đến lấy ở hiệu đổi tiền Thiên Lộc, cho dù là giao dịch lớn, cũng có thể lập ngân phiếu định mức. Ngân phiếu định mức của hiệu đổi tiền chúng ta chính là loại tiền dùng tốt nhất tại Đế Đô! Hoàn toàn có thể sử dụng như Phương Tinh.
Chương Vô Huyền nói.

La Chinh vuốt ve tấm lệnh bài một chút, hiệu đổi tiền Thiên Lộc trải rộng khắp toàn bộ đế quốc Phần Thiên, là hiệu đổi tiền uy tín nhất trong đế quốc. Hắn gật đầu, bỏ lệnh bài vào trong nhẫn tu di.

Sau đó, Chương Vô Cực lại lấy một hộp gấm nho nhỏ đưa cho La Chinh:
Đây là Luyện Khí Tông Pháp của Xa Đạo Tử, xin La Chinh huynh cất kỹ.


La Chinh mở hộp gấm ra liền nhìn thấy một quyển bí tịch ố vàng rách nát.

Hai vạn năm nghìn viên Phương Tinh cũng chỉ để đổi một cuốn sách nát này. Món đầu tư này của La Chinh cũng coi như đủ mạo hiểm.

Quyển Luyện Khí Tông Pháp này có hữu ích với hắn hay không, chính La Chinh cũng chưa dám kết luận, nhưng chuyện hắn đã lên kế hoạch thì nhất định phải làm, cho dù cái giá phải trả có lớn một chút, hắn cũng phải thử.

Sau khi nhận quyển Luyện Khí Tông Pháp, đám người La Chinh rời khỏi khu bán đấu giá, Chương Vô Huyền còn cần ở lại rà soát vài việc cho nên không đi cùng.

Lần này đi cùng Chương Vô Huyền đến khu bán đấu giá Thiên Lộc, không chỉ giao dịch được Hỏa Hạt Tinh Hạch mà còn kiếm được số lượng lớn Phương Tinh cùng một quyển Luyện Khí Tông Pháp, chuyến đi này coi như không tệ.

Nhưng La Chinh cho rằng thu hoạch lớn nhất, là có được một tin tức.

Đó chính là La Chinh đã có được hiểu biết mới về tinh hoa nước thép, cũng chính là Thiên Diễn Tinh Hoa mà bọn họ nói đến.

Nghĩ đến bản thân có thể tinh luyện ra được Thiên Diễn Tinh Hoa từ huyền khí, trong lòng La Chinh không nhịn nổi kích động. Nhưng việc này cũng không thể nóng vội nên hắn vẫn kiềm chế xúc động lại. Mọi chuyện còn cần phải tính toán kỹ hơn.

Lúc này Mạc Xán và Chu Hiển vẫn còn hơi lo lắng.

Dù sao mới vừa rồi La Chinh đã bị Gia Cát Phong uy hiếp thẳng mặt.

Cho dù La Chinh phản kích không yếu thế chút nào, nhưng thực lực của Gia Cát Phong như vậy, tình trạng của La Chinh đang hết sức nguy hiểm.

Nhìn thấy vẻ mặt này của hai người, La Chinh lại an ủi:
Chu Hiển, Mạc Xán, yên tâm đi. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Kẻ muốn lấy tính mạng ta không phải chỉ có một mình hắn, nhưng không phải ta vẫn đang sống sờ sờ đấy sao!


Hai người thấy bản thân La Chinh lạc quan như thế nên cũng không tiếp tục nghĩ nhiều.


Chúng ta có thể đi thư giãn một chút!
La Chinh bỗng nhiên đề nghị. Đến Đế Đô lâu như vậy mà hắn còn chưa được đi thăm thú cho thỏa thích đâu.


Ý hay, hôm nay huynh phát tài, kiếm được nhiều như vậy! Phải mời khách nha!
Mạc Xán cười nói.


Được thôi, ta không quen Đế Đô cho lắm, các huynh dẫn đường, chi phí ta bao hết!
La Chinh gật gật đầu.


Vậy bọn ta phải móc túi của La Chinh huynh một khoản lớn mới được!
Chu Hiển và Mạc Xán liếc nhau, trên mặt bỗng nhiên lộ ra điệu cười xấu xa.

Sau đó Mạc Xán không bỏ lỡ thời cơ nói:
Nhắc đến Đế Đô, nơi tiêu tiền nhanh nhất, tất nhiên là Kim Phong Tế Vũ Lâu! Nhưng chỗ đó giá cả quá đắt, chúng ta vẫn đừng nên đi thì hơn!



Đúng vậy, đừng đi!
Chu Hiển vội vàng phụ họa:
Quá đắt, ài...


La Chinh chỉ vào hai người cười mắng:
Hai tên nhóc các huynh, muốn đi thì nói thẳng, còn sợ ta không bỏ ra được một chút tiền ấy?



Chỉ chờ những lời này của La Chinh huynh!
Mạc Xán vỗ tay một cái, nói:
Giờ chúng ta đi ngay thôi.


Sau đó Mạc Xán đi trước dẫn đường, ba người đi dọc theo đường lớn của Đế Đô, sau đó ngừng lại trước một tòa lầu.

Sự phồn hoa của Đế Đô rất khó miêu tả thành lời.

Loại phồn hoa này thể hiện trên rất nhiều chi tiết nhỏ.


Cả tòa Kim Phong Tế Vũ Lâu này được xây dựng từ ngọc thạch?
Nhìn tòa lầu các xanh biếc trước mắt, ánh mắt La Chinh lộ ra vẻ kinh ngạc, thế này cũng quá xa hoa rồi đúng không?

Mạc Xán cười khà khà hai tiếng, lại nói:
La Chinh huynh, ngọc thạch có tính mềm, sao có thể dùng để xây lầu các?



Nhưng...
La Chinh chỉ vào kiến trúc trước mắt nói.


Bên ngoài tòa lầu này được ốp một lớp ngọc, nhìn qua sẽ khiến người ta tưởng là cả tòa đều làm từ ngọc thạch.
Mạc Xán giải thích.


Thì ra là thế.
La Chinh gật gật đầu. Dù vậy, Kim Phong Tế Vũ Lâu cũng coi như là một tác phẩm vô cùng khéo léo tinh xảo.

Ba người ngắm nghía bên ngoài một lúc, rồi mới bước lên bậc thang lát bằng ngọc thạch xanh biếc đi vào trong lâu.

Vừa mới tiến vào, ở cửa đã có tiểu nhị ăn mặc khéo léo đi tới, cúi đầu khom lưng tiếp đón.

So sánh với Chu Hiển và La Chinh, Mạc Xán coi như có hiểu biết trao đổi với tiểu nhị kia vài câu, ba người liền được tiểu nhị khom mình mời lên lầu hai của Kim Phong Tế Vũ Lâu.

Toàn bộ Kim Phong Tế Vũ Lâu được trang hoàng vô cùng cầu kỳ tinh tế, gần như là chốn xa hoa tột cùng của nhân gian, mỗi chi tiết đều được làm tới cực hạn của nó.

Bên trong khu ghế riêng, ba người La Chinh vừa mới ngồi xuống, Mạc Xán đã vung tay lên cười nói:
Vẫn nghe nói, được nghe Thanh Linh cô nương đàn hát một khúc cũng không uổng sống cuộc đời này, không biết hôm nay Thanh Linh cô nương có đến đây đàn hát hay không?



Việc này...
Tiểu nhị lộ vẻ do dự.

Thanh Linh cô nương, chính là người đứng đầu bảng của Kim Phong Tế Vũ Lâu, giá lên sân khấu đắt kinh người. Tiểu nhị của Kim Phong Tế Vũ Lâu từng tiếp đón nhiều người, thấy mấy người trước mắt mặc trường bào đệ tử màu trắng, cũng chỉ là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông, nhìn qua cũng không giống đệ tử sĩ tộc, không biết có thể trả tiền nổi hay không?

Phải biết rằng, hàng năm đều có không ít đệ tử Thanh Vân Tông ỷ vào thân phận của mình để đến Kim Phong Tế Vũ Lâu gây sự.

Mạc Xán giơ tay nhún vai cười nói với La Chinh:
Đến lượt huynh rồi, La Chinh huynh!


Ngày thường La Chinh rất tiết kiệm, nhưng lúc cần tiêu tiền thì cũng không hề ậm ờ.


Nếu sợ thiếu tiền, vậy chỗ này đủ chưa?
Nói rồi, La Chinh vươn tay búng một cái, từ trong nhẫn tu di rơi ra khoảng mười viên Phương Tinh.

Một viên Phương Tinh, nếu dùng cho người thường sinh hoạt, tiêu mấy đời còn chưa hết.

Mặc dù Kim Phong Tế Vũ Lâu giá cao, nhưng chỗ Phương Tinh này nếu để mời đầu bảng của bọn họ đã là thừa rồi.

Tiểu nhị nhìn thấy đám Phương Tinh này, tròng mắt lập tức sáng lên, trên mặt không còn vẻ do dự, luôn mồm nói:
Xin khách quan chờ một chút! Ta mời người đến cho các vị!


Chỉ chốc lát sau, bên ngoài khu ghế riêng đã truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ, chưa nhìn thấy người đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát xông vào mũi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.