Chương 991: Thật không có phẩm chất



Vì sao?
Mộ Minh Tuyết hỏi.


Là do Quốc chủ Nam Thiên ta đây đào từng quốc mà ra!
Võ giả đầu trọc chỉ vào mình và nói.

Ánh mắt La Chinh thờ ơ, tay liên tục vuốt ve viên ngọc chân nguyên kia, từ đầu tới cuối không nói năng gì.

Còn trên mặt Mộ Minh Tuyết vẫn tràn đầy vẻ nghi ngờ như trước, nàng nói:
Là ngươi đào ra sao? Vậy thì thế nào?
Khắp núi này đều là mỏ quặng, muốn đào đá chân nguyên, đương nhiên phải đào hang động rồi.

Võ giả đầu trọc cười khẩy:
Ta nói vậy mà ngươi vẫn không rõ sao? Ha ha, cũng ngây thơ, ngốc nghếch lắm, ta thích! Nếu sơn động này đã là do ta đào, vậy các ngươi vào bên trong đào được đá chân nguyên thì đương nhiên tất cả đều thuộc về ta!



Đúng vậy, chính là đạo lý này!



Ha ha ha, Nam đại ca nói rất đúng!


Mấy vị võ giả Thần Hải Cảnh bên cạnh cũng nhao nhao phụ họa.

Mộ Minh Tuyết đã biết những người này kéo cả đám đến như vậy, tất nhiên chẳng có ý gì tốt. Thế nhưng nàng không ngờ bọn họ lại vô liêm sỉ như thế. Chưa nói đến việc mỏ quặng này vốn không phải do bọn họ đào. Dù sao thì những người đi trước đã đào vô số mỏ quặng, trong dãy núi lớn thế này có lẽ phải có tới mười mấy vạn cái. Mà cứ cho là do bọn họ đào thật đi nữa, thì cũng không có lý do gì để bắt người ta giao nộp đá chân nguyên.

Sắc mặt Mộ Minh Tuyết trầm xuống, lạnh giọng nói:
Theo ý của các ngươi thì là muốn ăn cướp trắng trợn?


Tên võ giả đầu trọc nói:
Cuối cùng ngươi cũng hiểu. Ha ha!



Ban ngày ban mặt, các người ăn cướp trắng trợn thế này mà thánh địa Linh Vũ lại mặc kệ sao?
Sắc mặt Mộ Minh Tuyết càng lúc càng khó coi. Bảy người trước mắt đều là võ giả Thần Hải Cảnh, mà bên phía Mộ Minh Tuyết chỉ có nàng là Thần Hải Cảnh mà thôi, còn La Chinh lại chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh. Mặc dù năng lực vừa rồi hắn đã thể hiện ra khiến Mộ Minh Tuyết rất khó tin, nhưng nàng vẫn không coi trọng sức chiến đấu của La Chinh.

Dù sao thì giữa Thần Hải Cảnh và Sinh Tử Cảnh cũng có sự chênh lệch quá lớn. Đầu tiên, ngay cả thế giới bên trong cơ thể La Chinh cũng chưa mở ra được, tất nhiên hắn cũng không có khả năng thi triển ra Lĩnh Vực, căn bản không có khả năng đọ sức với võ giả Thần Hải Cảnh…


Thánh địa Linh Vũ? Ha ha, bọn họ làm gì quan tâm những người phi thăng như chúng ta.
Võ giả đầu trọc cười nói,
Chỉ cần có thể giao nộp đủ đá chân nguyên thì cho dù có giết người cướp của, bọn họ cũng sẽ không thèm để ý tới.


Nghe đến đó, lông mày La Chinh giật giật. Hắn vẫn thản nhiên vuốt ve viên ngọc chân nguyên trong tay, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, quả nhiên thánh địa Linh Vũ sẽ không can dự. Như vậy cũng tốt, nhưng dù trong lòng hắn nghĩ như vậy thì trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt.

Lúc này Mộ Minh Tuyết đã cắn răng, chỉ sợ trước mắt sẽ phải chịu thiệt. Viên ngọc chân nguyên kia đang trong tay La Chinh, mà trong tay nàng lại có tới mấy trăm viên đá chân nguyên cực phẩm. Nghĩ tới đây, Mộ Minh Tuyết nói:
Đúng là ta đã đào được một ít đá chân nguyên cực phẩm, ta giao cho các ngươi là được chứ gì?


Nói xong, Mộ Minh Tuyết lật tay, lấy những viên đá chân nguyên cực phẩm kia ra cầm trên tay.

Võ giả đầu trọc thản nhiên nhìn lướt qua, cười nói:
Không tệ. Có điều… các ngươi chỉ đào được chừng đó đá chân nguyên thôi à? Ta không tin!


Yêu cầu này càng lúc càng quá đáng. Mộ Minh Tuyết chịu lấy đá chân nguyên cực phẩm đào được trong mỏ quặng ra đã là nhượng bộ lắm rồi, không ngờ những kẻ này…

Thế nhưng hiện tại, Mộ Minh Tuyết thật sự vô cùng bất đắc dĩ. Nếu ra tay, rõ ràng nàng không phải đối thủ của mấy người kia. Hàm răng ngà khẽ cắn mạnh, nàng nói:
Ta có thể cho ngươi xem nhẫn tu di của ta!
Nói xong, nàng chìa bàn tay trắng nõn ra, ở ngón giữa có đeo một chiếc nhẫn màu đỏ nhạt.

Võ giả đầu trọc hơi nheo mắt lại, dường như không thể chờ đợi được nữa mà đưa tay ra ngay.

Cho dù là trong vũ trụ hay ở Hạ Giới thì số lượng võ giả nữ cũng không có nhiều. Mà võ giả nữ có thể tu luyện tới Thần Hải Cảnh, phi thăng lên Thượng Giới thì lại càng ít…

Lúc ở Hạ Giới, tất nhiên những người phi thăng này có thê thiếp thành đàn, nhưng sau khi phi thăng lên đây liền bắt đầu đào quặng, chưa có cơ hội tiếp cận những nữ nhân khác. Mặc dù Mộ Minh Tuyết chỉ mặc đồ trắng, thế nhưng dáng vẻ và thân hình đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tên võ giả trọc đầu này nào chịu buông tha?

Hắn bắt lấy tay Mộ Minh Tuyết, làm bộ như xem xét nhẫn tu di của nàng, rồi lập tức cười hề hề:
Ừm, đúng là hoàn toàn không giấu giếm. Có điều, khả năng không phải giấu ở chỗ này, có lẽ là giấu ở chỗ này…
Nói xong, hắn giơ tay sờ soạng về phía ngực Mộ Minh Tuyết!


Cút!
Lúc này, rốt cuộc Mộ Minh Tuyết đã nổi giận. Một ít chân nguyên bỗng tản ra, ngưng lại thành một vòng tuyết, khuếch tán ra xung quanh, muốn ép tên võ giả đầu trọc này tránh ra.

Không ngờ, giữa hai tay của tên võ giả đầu trọc này đột nhiên lại biến thành màu vàng. Hắn bóp nhẹ một cái, vòng tuyết kia của Mộ Minh Tuyết đã bị bóp nát. Trên mặt hắn vẫn mang vẻ bỉ ổi, cười hề hề nói:
Nếu ngươi chịu đáp ứng ta một lần, nhân tiện lại chơi với các huynh đệ của ta thì ta không thu những viên đá chân nguyên này cũng được…



Ngươi vừa nói, dù giết người cướp của trong mỏ quặng này thì thánh địa Linh Vũ cũng không quản đúng không?
La Chinh thản nhiên nói.

Từ đầu tới giờ, mọi người đã không thèm để mắt đến La Chinh. Mặc dù bọn họ thấy tò mò, không hiểu sao nơi này lại có một võ giả Sinh Tử Cảnh? Tên này phi thăng dựa vào tu vi Sinh Tử Cảnh sao? Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy Mộ Minh Tuyết thì mắt đều dán về phía nàng, đâu còn chú ý tới một tên nhóc Sinh Tử Cảnh?

Chẳng qua bây giờ La Chinh đã mở miệng, nên võ giả đầu trọc kia lạnh lùng nói:
Đúng vậy. Yên tâm, đợi ta hầu hạ cô gái này xong, đương nhiên sẽ không tha cho ngươi, cứ ngoan ngoãn chờ ở đó đi... A? Trên tay ngươi cầm thứ gì đó!


Tên võ giả đầu trọc này vừa mới mở miệng, ánh mắt sáu người còn lại liền lập tức hướng thẳng về phía này!


Ngọc chân nguyên!



Nam đại ca, đúng là ngọc chân nguyên rồi!



Ha ha ha, lần này thật may mắn, chỉ cần một viên ngọc chân nguyên này là đã tương ứng với một vạn viên đá chân nguyên cực phẩm!


Những võ giả Thần Hải Cảnh này lập tức mừng rỡ như điên, cứ như ngọc chân nguyên đã thuộc về bọn họ rồi vậy.

La Chinh gật gật đầu:
Đúng, đích thực là ngọc chân nguyên. Chỗ ta không chỉ có một viên…



La Chinh! Ngươi điên rồi?
Lúc này Mộ Minh Tuyết đã cảm thấy tuyệt vọng, không ngờ La Chinh lại nói như vậy.

Vẻ mặt La chinh vẫn bình thản như trước, hơn nữa còn mỉm cười, lấy ba mươi tám viên ngọc chân nguyên khác từ trong nhẫn tu di ra:
Nhìn xem, chỗ ta còn có nhiều như vậy.


Bảy vị võ giả Thần Hải Cảnh nhìn thấy một đống ngọc chân nguyên trong tay La Chinh, trên mặt mỗi người đều là vẻ điên cuồng.


Nhiều vậy? Làm sao lại có nhiều như vậy!



Đây là mấy trăm nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm đấy! Nam đại ca, lần này chúng ta đúng là gặp may rồi…


Phải biết rằng bọn hắn cướp đoạt trên mỏ quặng này thì cùng lắm mỗi tháng cũng chỉ có thể vơ vét được trăm viên đá chân nguyên cực phẩm, nếu may mắn thì có thể được tới mấy nghìn viên. Nhưng vấn đề là bọn hắn lại có nhiều người như vậy, phải góp đủ bảy triệu viên đá chân nguyên cực phẩm mới có thể rời đi.

Tất cả đều là người phi thăng, đều là võ giả Thần Hải Cảnh, có người phi thăng bị cướp một lần rồi sau đó cũng trở nên tinh ranh, thế nên bây giờ ăn cướp cũng càng ngày càng khó khăn!

Vậy mà giờ trước mắt bỗng xuất hiện nhiều ngọc chân nguyên như vậy, làm sao bọn hắn lại không mừng rỡ cho được?

Võ giả đầu trọc chép miệng, quan sát La Chinh, trên mặt ngoài vẻ vui mừng thì còn có một chút nghi hoặc:
Không biết là ngươi ngốc thật hay giả vờ, người bình thường đào được ngọc chân nguyên thì đâu chịu tùy tiện giao ra? Vì sao ngươi lại bày ra cho người khác thấy?


Ngay cả một tên ngốc cũng sẽ không làm chuyện này, cho nên võ giả đầu trọc tên là
Nam đại ca
kia cảm thấy có chút kỳ quái.

La Chinh vận động cánh tay một chút, sau đó liền nói:
Thật ra trước khi tiến vào mỏ quặng ta đã nghĩ tới chuyện cướp đoạt này rồi. So với việc khổ cực đào quặng thì tới ăn cướp hẳn là càng nhanh hơn? Nhưng nghĩ lại thì ta vẫn không thích hợp làm chuyện hạ lưu đó. Thứ nhất, ta không rõ thánh địa Linh Vũ có can thiệp hay không. Thứ hai, làm chuyện như vậy thật hạ đẳng.


La Chinh ngẩng đầu lên, chậm rãi nhét những viên ngọc chân nguyên kia vào trong nhẫn tu di, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt mơ hồ xuất hiện sát ý. Mặc dù sát ý rất mờ, thế nhưng lại khiến trong lòng những võ giả kia vô thức cảm thấy lạnh sống lưng:
Nhưng dù sao vẫn phải cảm ơn ngươi đã hóa giải mối nghi hoặc cho ta. Thì ra ở chỗ này giết người, cướp của, thánh địa Linh Vũ sẽ không can dự.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.