Thứ Hai, ngày 13 tháng 1 –


Nguyễn Thị Thanh Trúc dịch
Nhà xuất bản Trẻ in ấn và phát hành
❉❉❉
Ngồi dưới cây thầu dầu trong vườn vào buổi chiều thật dễ chịu. Rèm vải ren, hoa đại & hoa dâm bụt màu đỏ cam xua tan ký ức về cái ác gần đây. Các sơ bận bịu làm việc của mình, sơ Martinique chăm sóc luống rau, lũ mèo diễn những vở bi hài kịch loài mèo. Tôi đã dần quen những giống chim bản xứ. Chim palila
có đầu & đuôi màu vàng bóng, chim akohekohe
thuộc giống chim hút mật có mào duyên dáng.
Bên kia tường là một nhà tế bần dành cho trẻ bị bỏ rơi, cũng được các sơ coi sóc. Tôi nghe tiếng bọn trẻ đọc bài trong lớp (hệt như tôi và các bạn học từng đọc trước khi lòng bác ái của ông & bà Channing mở ra nhiều triển vọng cho tôi hơn). Sau khi học xong, bọn trẻ nô đùa với nhau bằng đủ loại ngôn ngữ thật náo nhiệt. Đôi khi, vài đứa can đảm trong số đó cả gan chọc tức các ma sơ bằng cách trèo tường & dạo chơi trên khu vườn bằng cách bám vào những cành cây thầu dầu dễ bám. Nếu
trận địa vắng người
, những đứa tiên phong sẽ vẫy tay ra hiệu cho các bạn nhút nhát hơn đi lên chiếc tổ trên cao này & những khuôn mặt trắng, nâu, thổ dân kanaka, Trung Hoa, da trắng lai da đen hiện ra trong một thế giới trên cây. Vài đứa bằng tuổi Rafael & khi tôi nhớ đến cậu ta, một nỗi buồn trào dâng trong cuống họng, nhưng những đứa trẻ mồ côi nhìn xuống tôi, nhoẻn cười, làm trò khỉ, thè lưỡi, hoặc tìm cách thả hạt kukui
vào miệng những người dưỡng bệnh đang ngáy & không để tôi buồn rầu quá lâu. Chúng xin tôi ít tiền lẻ. Tôi ném lên một xu để những ngón tay khéo léo bắt lấy, không chệch một ly, từ không trung.
Những chuyến mạo hiểm gần đây của tôi đã biến tôi thành một nhà triết học, đặc biệt là về đêm, khi tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng suối mài đá mòn thành sỏi qua suốt một khoảng thời gian vĩnh cửu tiêu dao. Suy nghĩ của tôi cũng tuôn chảy như thế. Các học giả nhận thức những chuyển động trong lịch sử & công thức hóa những chuyển động này thành các quy luật thống trị sự thịnh & suy của những nền văn minh. Tuy nhiên, niềm tin của tôi chảy theo hướng ngược lại. Biết rằng: lịch sử không thừa nhận một quy luật nào; chỉ có kết quả.
Cái gì tạo ra kết quả? Những hành động ác & những hành động thiện.
Cái gì tạo ra hành động? Niềm tin.
Niềm tin vừa là phần thưởng & chiến địa, bên trong tâm trí & trong tấm gương của tâm trí, thế giới. Nếu chúng ta tin
nhân loại là chiếc thang của các bộ lạc, một đại hí trường những cuộc đối đầu, bóc lột & thú tính, một nhân loại như thế chắc chắn sẽ thành hiện thực, & những Horrox, Boerhaave & Goose của lịch sử sẽ thống trị. Bạn & tôi, những kẻ có tiền, có quyền, những kẻ may mắn, sẽ sống không đến nỗi tệ trong thế giới này, nếu vận may của chúng ta vẫn còn. Nếu lương tâm cắn rứt thì sao? Tại sao lại đánh giá thấp sự thống trị của chủng tộc chúng ta, họng súng chúng ta, di sản & tài sản của chúng ta? Tại sao lại chống lại trật tự
tự nhiên
(ôi, một từ khôn khéo!) của vạn vật?
Tại sao? Vì điều này: – đến một ngày đẹp trời, một thế giới săn mồi thuần túy sẽ tự ăn thịt chính nó. Đúng, cái ác sẽ chiếm đến thứ cuối cùng cho đến khi thứ đầu tiên chính là
thứ cuối cùng. Trong một cá nhân, sự ích kỷ làm tâm hồn xấu xa; đối với nhân loại, sự ích kỷ đồng nghĩa với tuyệt chủng.
Đây có phải là cơn nội chuyển đã định trong bản chất của chúng ta không?
Nếu chúng ta tin
rằng nhân loại có thể vượt lên trên răng & móng vuốt, nếu chúng ta tin
những chủng tộc & tín điều khác nhau có thể chia sẻ thế giới này một cách hòa bình như những trẻ mồ côi chia sẻ cây thầu dầu, nếu chúng ta tin
các nhà lãnh đạo phải công bằng, không bạo lực, chịu trách nhiệm về quyền lực & sự giàu có của Trái đất & Đại dương được chia sẻ đồng đều, thì một thế giới như thế sẽ thành hiện thực. Tôi không ảo tưởng. Đó là thế giới khó biến thành hiện thực nhất. Những tiến bộ chật vật giành được sau nhiều thế hệ có thể mất đi chỉ với một nét bút của ngài tổng thống cận thị hay thanh kiếm của một tướng quân ngạo mạn.
Một cuộc đời dành ra để định hình một thế giới mà tôi muốn
Jackson thừa hưởng, không phải một thế giới mà tôi sợ
Jackson sẽ phải thừa hưởng, đây mới chính là cuộc đời đáng sống đối với tôi. Khi trở về San Francisco, tôi sẽ cam kết hết mình với sự nghiệp bãi nô, vì tôi nợ mạng sống của mình với một người nô lệ tự giải phóng & vì tôi phải bắt đầu từ một việc cụ thể nào đó.
Tôi nghe câu trả lời của nhạc phụ.
Ô hô, được thôi, những cảm xúc rất chi là Whig[73], Adam ạ. Nhưng đừng nói với ta
về công lý! Hãy cưỡi lừa đến Tennessee & thuyết phục những kẻ lỗ mãng rằng họ chỉ là bọn mọi được tẩy trắng & bọn mọi của họ là người da trắng bị tắm đen xem! Hãy giong thuyền đến Cựu Thế giới, nói với họ rằng những nô lệ hống hách của họ có quyền không thể chuyển nhượng như Hoàng hậu nước Bỉ mà xem! Ô, anh sẽ tha hồ mà khản cả giọng, nghèo mạt rệp & bạc đầu ở những cuộc họp kín! Anh sẽ bị nhổ vào mặt, bị bắn, bị hành hình, bị nhét huy chương vào mồm, bị hắt hủi như người rừng! Bị đóng đinh thập giá! Adam ngây thơ, mơ mộng. Kẻ nào muốn đấu lại với con rắn nhiều đầu của bản chất con người phải trả giá một trời thương đau & gia đình hắn cũng phải trả giá cùng hắn! & chỉ đến khi trút hơi thở cuối cùng anh mới hiểu ra, cuộc đời anh tóm lại cũng chẳng hơn một giọt nước trong đại dương bao la vô tận!

Nhưng chẳng phải đại dương hình thành từ muôn vàn giọt nước đó sao?
= =
[73] Whiggish: từ để chỉ những người Mỹ ủng hộ nền độc lập của Mỹ khỏi Anh trong cuộc Cách mạng Mỹ.
✬✬✬ Hoàn Thành ✬✬✬
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Đồ Mây.