21
-
Bản Đồ Mây
- David Mitchell
- 1240 chữ
- 2020-02-02 07:00:56
Nguyễn Thị Thanh Trúc dịch
Nhà xuất bản Trẻ in ấn và phát hành
❉❉❉
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Luisa Rey trở về văn phòng ở Spyglass
chưa được một phút thì đã nghe tiếng gào của Dom Grelsch, át hết mọi tiếng nói chuyện của tòa soạn,
Cô Rey!
Jerry Nussbaum và Roland Jakes ngước lên từ bàn làm việc, nhìn Luisa, nhìn nhau, rồi nhép miệng chữ
Chết rồi!
Luisa đặt những bức thư của Frobisher vào ngăn kéo, khóa lại, rồi bước vào phòng của Grelsch.
Dom, xin lỗi tôi không dự họp được, tôi...
Đừng viện cớ chuyện phụ nữ với tôi. Đóng cửa lại.
Tôi không có thói quen viện cớ.
Cô có thói quen đi họp không? Cô được trả lương để đi họp mà.
Tôi cũng được trả lương để đeo bám đề tài.
Vậy là cô bỏ chạy đến hiện trường. Có tìm thấy bằng chứng vững chắc nào bị cảnh sát bỏ lỡ không? Một lời nhắn, bằng máu, trên nền gạch? Kiểu như ghi rõ ‘Alberto Grimaldi làm chuyện này’?
Bằng chứng vững chắc không phải là bằng chứng vững chắc nếu ông không phải vất vả truy tìm ra nó. Một chủ bút tên là Dom Grelsch đã bảo với tôi như vậy.
Grelsch nhìn cô trừng trừng.
Tôi có manh mối, Dom ạ.
Cô có manh mối.
Tôi không thể vặc lại ông, tôi không thể lừa ông, tôi chỉ có thể khai thác sự tò mò của ông.
Tôi đã gọi điện đến khu vực nơi thụ lý vụ án Sixsmith.
Chẳng có vụ án nào cả! Đó là một vụ tự tử! Trừ phi chúng ta đang nói đến Marilyn Monroe, những vụ tự tử không giúp bán báo. Quá nặng nề.
Hãy nghe tôi. Tại sao Sixsmith lại mua vé máy bay nếu ông ta định bắn một viên đạn vào đầu mình tối hôm đó?
Grelsch đưa hai cánh tay ra để thể hiện chính ông cũng không tin nổi rằng bản thân chịu bỏ công đối đáp cho một chuyện như vậy.
Một quyết định đột ngột.
Vậy thì tại sao ông ấy lại để lại thư tuyệt mệnh đánh máy – dù hiện trường không có chiếc máy đánh chữ nào – nếu đó là quyết định đột ngột?
Tôi không biết! Tôi không quan tâm! Tôi có một hạn chót xuất bản vào tối thứ Năm, một cuộc tranh cãi với nhà in, một cuộc đình công của nhân viên giao báo sắp nổ ra, và hãng Ogilvy thì đang giơ Thanh gươm của thằng cha gì đó trên đầu tôi. Tổ chức một buổi gọi đồng rồi đi mà hỏi Sixsmith! Sixsmith là nhà khoa học. Nhà khoa học nào mà chả thất thường.
Chúng tôi bị kẹt trong thang máy chín mươi phút. Ông ấy là người hoàn toàn bình tĩnh. Thất thường không phải là từ để chỉ người này. Một chuyện nữa. Ông ấy tự bắn mình – cho là vậy – với một khẩu súng có âm thanh nhỏ nhất trên thị trường. Một khẩu Roachford.34 có nòng giảm thanh. Chỉ đặt hàng theo catalog. Tự sát mà sao phải cầu kỳ mất công thế?
Vậy. Cảnh sát đã sai, pháp y đã sai, mọi người đã sai ngoại trừ Luisa Rey, một phóng viên ngôi sao, bằng nhận định sắc sảo đã kết luận rằng chuyên gia tính toán nổi tiếng thế giới bị ám sát chỉ vì ông ta đã chỉ ra vài manh mối trong một báo cáo mà chẳng có ai thừa nhận là tồn tại. Tôi nói có đúng không?
Đúng một nửa. Nhiều khả năng hơn là cảnh sát đã được khuyến khích đi đến kết luận có lợi cho Seaboard.
Phải rồi, một công ty điện mua chuộc hệ thống hành pháp. Tôi thật ngốc quá.
Tính luôn các công ty con thì Seaboard là tập đoàn lớn thứ mười trong nước. Họ có thể mua cả Alaska nếu muốn. Hãy cho tôi thời gian đến thứ Hai.
Không! Cô phải viết bài điểm báo tuần này và, đúng rồi, bài giới thiệu món ăn.
Nếu Bob Woodward nói với ông rằng ông ta nghi ngờ tổng thống Nixon đã ra lệnh đột nhập vào văn phòng đối thủ chính trị và
ghi âm lời nói ông ta lúc đưa ra mệnh lệnh, thì ông có nói, ‘Quên đi, Bob thân mến, tôi cần một bài tám trăm chữ về món xốt trộn salad’ không?’
Đừng giở giọng Tôi-là-người-bênh-vực-quyền-phụ-nữ-đang-nổi- nóng ra đây.
Vậy thì đừng giở giọng Nghe-đây-tôi-đã-làm-trong-nghề-ba-mươi- năm-rồi với tôi
! Có một Jerry Nussbaum trong tòa nhà đã là quá lắm rồi.
Cô đang cố ép một thực tế size 18 chui lọt vào một giả thiết size 11 đấy. Một cách hủy hoại công lao của nhiều người làm báo tử tế. Nhiều người làm báo tử tế mới đúng.
Thứ Hai! Tôi sẽ có một bản Báo cáo Sixsmith.
Những lời hứa khó giữ không
phải là lý lẽ nặng đô đâu.
Ngoài cách quỳ xuống cầu xin ông, tôi không còn lý lẽ nào khác. Thôi mà. Dom Greslch đâu phải là người dập tắt nền báo chí điều tra lâu đời chỉ vì chưa có tin gì trong một buổi sáng đâu. Bố bảo với tôi ông là nhà báo liều lĩnh nhất từng tác nghiệp ở bất kì đâu
trong thập niên sáu mươi.
Grelsch xoay ghế lại để nhìn ra Đại lộ số 3.
Ông ta nói nhảm
.
Đúng là ông ấy nói nhảm! Bài phanh phui về tiền quỹ cho chiến dịch của Ross Zinn năm 1964. Ông đã tống cổ một kẻ đáng sợ ủng hộ thuyết thượng tôn người da trắng ra khỏi đời sống chính trị vĩnh viễn. Bố tôi nói ông là lì lợm, cứng đầu và không khoan nhượng. Vụ phanh phui Ross Zinn cần can đảm, mồ hôi và thời gian. Tôi sẽ có can đảm và mồ hôi, tất cả những gì tôi muốn từ ông là một ít thời gian.
Lôi bố của cô vào chuyện này là chơi bẩn đấy.
Báo chí cần những trò bẩn như thế.
Grelsch dụi tắt thuốc và châm một điếu khác.
Thứ Hai, với
bài điều tra Sixsmith, và đó phải là một bằng chứng hùng hồn nhé Luisa, có tên tuổi, nguồn, dữ kiện. Ai ém nhẹm báo cáo này, tại sao
, và Swannekke B sẽ biến Nam California thành Hiroshima như thế nào
. Còn nữa. Nếu cô có bằng chứng
Sixsmith bị mưu sát, chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát trước khi in báo. Tôi không muốn có thuốc nổ cài dưới yên xe mình.
‘Tất cả tin tức không hề sợ hãi hay vì ơn huệ nào.’
[29]
Biến đi.
Nancy O’Hagan làm nét mặt
khá lắm
khi Luisa ngồi xuống bàn và lấy những bức thư được cứu của Sixsmith ra. Trong phòng mình, Grelsch nện thình thịch vào chiếc túi đấm.
Lì lợm!
Thịch!
Cứng đầu!
Thịch!
Không khoan nhượng!
Ông chủ bút nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương, đang chế giễu chính mình.
= =
[29] Đây là một ý trong tuyên bố nguyên tắc làm báo của Adolph S. Ochs năm 1896 khi ông mua lại tờ The New York Times:
... đưa tin khách quan, không hề sợ hãi hay vì ơn huệ nào, bất luận đảng, phái hay lợi ích nào.