39
-
Bản Đồ Mây
- David Mitchell
- 621 chữ
- 2020-02-02 07:00:59
Nguyễn Thị Thanh Trúc dịch
Nhà xuất bản Trẻ in ấn và phát hành
❉❉❉
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Chiếc Chevy đen bụi bặm của Bill Smoke thắng két lại trước chốt kiểm soát đảo trên Cầu Swannekke. Một dãy ánh sáng lốm đốm trên đất liền đối diện eo biển. Bảo vệ nhận ra chiếc xe và đã kịp ra đứng ở cửa xe bên phía người lái.
Chào buổi sáng!
Nhìn theo hướng đó. Anh là Richter, phải không?
Vâng, thưa ông Smoke.
Tôi đoán là Joe Napier mới gọi cho anh và ra lệnh không để một chiếc VW màu cam chạy qua khỏi chốt kiểm soát.
Đúng thế, thưa ông Smoke.
Tôi đến đây để đổi ngược lệnh đó, trên thẩm quyền cá nhân của ông Grimaldi. Anh sẽ
nhấc thanh chắn lên cho chiếc VW và để tôi đi theo. Anh sẽ gọi cho đồng nghiệp ở chốt kiểm soát trong đất liền bây giờ, và bảo anh ta không cho bất kỳ cái gì lọt qua cho đến khi nhìn thấy xe tôi. Khi ông Napier đến đây, khoảng mười lăm phút nữa, anh sẽ nói với ông ta rằng Alberto Grimaldi nhắn, ‘Đi về ngủ tiếp đi.’ Hiểu chưa, Richter?
‘Hiểu rồi, thưa ông Smoke.
Anh mới cưới hồi mùa xuân này, nếu tôi nhớ không nhầm?
Ông có trí nhớ rất tuyệt, thưa ông.
Đúng thế. Đang hi vọng xây dựng một gia đình nhỉ?
Vợ tôi đang có mang bốn tháng, thưa ông Smoke.
Một lời khuyên dành cho anh, Richter, về cách thành công trong ngành an ninh. Anh có muốn nghe lời khuyên này không, con trai?
Có, thưa ông.
Con chó ngốc nhất cũng biết ngồi canh. Cần đến não là để biết khi nào nên lờ đi. Tôi nói thế có dễ hiểu không, Richter?
Ông nói rất dễ hiểu, thưa ông Smoke.
Vậy thì tương lai gia đình trẻ của anh được đảm bảo, con trai à.
Smoke quay đầu xe nép bên cạnh phòng gác rồi tắt máy. Sáu mươi giây sau, một chiếc VW giật cục chạy về hướng mũi biển. Luisa dừng lại, hạ kính xe, Richter xuất hiện, và Smoke nghe thấy được
gia đình có chuyện gấp
. Richter chúc cô thượng lộ bình an. Và thanh chắn được nâng lên.
Bill Smoke cho xe vào số một, hai. Tiếng xiết bánh lên mặt đường thay đổi khi chiếc Chevy chạy đến cầu. Số ba, bốn, bàn đạp nhấn xuống. Ánh đèn đuôi chiếc Beetle kêu lóc cóc hiện ra ngày một gần, năm mươi dặm, ba mươi dặm, mười... Smoke chưa mở đèn xe. Hắn bẻ lái qua làn đường vắng, chuyển sang số năm rồi chạy song song. Smoke mỉm cười. Cô ả nghĩ mình là Joe Napier
. Hắn bẻ ngoặt bánh xe và tiếng kim loại rít lên khi chiếc Beetle bị kẹp chặt giữa xe của hắn với thành cầu cho đến khi thành cầu bung ra khỏi cột bê tông và chiếc Beetle rơi ra ngoài không trung.
Smoke đạp thắng. Hắn bước ra ngoài không khí mát rượi và hít mùi cao su nóng. Ở phía sau, cách mặt cầu mười tám, hai mươi mét, đầu một chiếc VW biến mất dưới những trũng nước hình oval giữa lòng biển. Nếu không gãy lưng thì cô ả cũng sẽ chết chìm trong ba phút.
Bill Smoke xem xét thiệt hại trên thân xe của hắn và cảm thấy nhẹ nhõm. Những vụ giết người giấu mặt, ẩn danh luôn thiếu sự kích thích hơn là ra tay trực tiếp, hắn nhận định.
Mặt trời nước Mỹ, lừ lừ mọc lên căng tròn, xác lập một bình minh mới.