45
-
Bản Đồ Mây
- David Mitchell
- 367 chữ
- 2020-02-02 07:01:02
Nguyễn Thị Thanh Trúc dịch
Nhà xuất bản Trẻ in ấn và phát hành
❉❉❉
Luisa mở cửa trước, nghe thấy tiếng trận bóng ngày Chủ nhật và ngửi thấy mùi bắp rang.
Cô cho phép cháu được chiên dầu từ khi nào ấy nhỉ?
cô gọi vọng vào Javier.
Sao cháu kéo rèm xuống hết thế?
Javier nhảy phốc ra hành lang, cười toe toét.
Chào cô Luisa! Bác Joe của cô làm bắp rang đấy. Hai bác cháu đang xem đội Giants đấu với Dodgers. Sao cô mặc đồ như bà già vậy?
Luisa cảm thấy ruột gan quặn thắt.
Lại đây. Ông ta đâu?
Javier cười.
Trên ghế sofa của cô ấy! Có chuyện gì vậy cô?
Lại đây! Mẹ cháu tìm cháu kìa.
Mẹ cháu đang làm tăng ca ở khách sạn mà.
Luisa, không phải bác, ở trên cầu, không phải là bác!
Joe Napier hiện ra sau lưng thằng bé, giơ hai bàn tay ra như để trấn an một con vật đang hoảng sợ.
Nghe này...
Giọng Luisa run rẩy.
Javi! Ra ngoài! Đứng sau lưng cô!
Napier nói to hơn.
Hãy nghe bác...
Đúng, ta đang nói chuyện với chính kẻ đã sát hại mình.
Tại sao tôi phải nghe bất cứ lời nào ông nói?
Bác là người duy nhất trong Seaboard không muốn cháu chết!
Sự điềm tĩnh của Napier đã bỏ rơi ông.
Trong bãi đỗ xe, bác đã tìm cách cảnh báo cháu! Cháu nghĩ xem! Nếu bác là tên sát thủ thì chúng ta có còn nói chuyện với nhau thế này không? Có nhân chứng khắp nơi? Đừng đi mà, làm ơn đi cháu! Không an toàn đâu! Căn hộ của cháu có thể vẫn còn bị theo dõi đấy. Vì vậy bác mới hạ rèm xuống.
Javier trông có vẻ kinh hãi. Luisa ôm thằng bé nhưng không biết cách nào để quay lưng lại mà ít nguy hiểm nhất.
Tại sao ông ở đây?
Napier lại im lặng, nhưng mệt mỏi và bất an.
Bác biết bố của cháu, khi ông ấy còn làm cảnh sát. Ngày ăn mừng chiến thắng Nhật, ở Bến tàu Silvaplana. Lại đây, Luisa. Ngồi xuống đi.