Chương 88: Cùng nhau về nhà ăn tết


Sau đêm mưa sa gió giật kia, mèo Kha biến lại thành người, Lý Khoa vẫn thầm ngóng trông đêm mưa gió đến.

Ôn Cẩm dù bận bị8u nhưng vẫn gửi những kết quả nghiên cứu về chuyện mèo Kha biến thân. Sau các ví dụ chứng minh trong các tiểu thuyết thần quái3, đêm mưa gió sấm sét đúng là một cơ hội.

Lý Khoa thầm ngóng chờ ngày mà mèo Kha lại biến thân làm người.
Mèo Kha xòe bốn chân, nằm ngửa trên ghế sô pha mềm mại, cô học theo dáng vẻ của Lý Khoa mà nhắm mắt lại.
Không khí trong phòng được làm ấm đảo quanh cô, mới nửa phút mà mèo Kha đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, cô lăn trên ghế sô pha một vòng rồi sà vào trong lòng Lý Khoa, phát ra âm thanh grừ grừ thoải mái.

Không được, anh phải gọi điện thoại cho anh trai em mới được.

Đầu bên kia, mẹ Ôn mở ra loa ngoài, ba Ôn ghé sát bên cạnh di động nghe.
Sau khi hai bên thân thiện hỏi thăm, mẹ Ôn đề cập tới chủ đề chính trước,
Tiểu Lý à, cháu và Kha Kha định ăn Tết như thế nào?


Ăn Tết thì nên náo nhiệt, cháu và Tiểu Kha đã đăng ký một tour du lịch, định ra nước ngoài chơi Tết ạ.


...

Mèo Kha tỉnh táo lại, cô lắc đầu đứng dậy, một móng vuốt vẫn giẫm lên di động đang vang không ngừng, đưa mắt ra hiệu Lý Khoa mau nghe máy.
Thò đầu ra thì mẹ vợ cho một nhát dao, rụt đầu vào thì mèo Kha cho một nhát dao, Lý Khoa khẽ cắn môi nghe điện thoại, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi giọng điệu, lễ phép thân thiết chào hỏi:
Bác gái, chào buổi sáng ạ, bác và bác trai gần đây thế nào rồi ạ?

Kết qu9ả đợi nửa tháng, lại thêm nửa tháng, đợi đến tận đến Tết Âm lịch, dù trải qua bao nhiêu đêm mưa gió, một người một mèo cũng đã n6ếm thử vô số
tư thế
, nhưng vẫn không hề biến thành người lần nào.
Nếu không phải đêm đó, phản ứng của quý của Lý Khoa5 quá chân thật, anh gần như đã cho rằng đó chỉ là một cảnh trong giấc mơ ngọt ngào tuyệt đẹp.
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã sắp đến Tết Âm lịch, không biết ba mẹ Lý Khoa đang dạo chơi góc nào ở quốc gia nào, nếu không nhờ thư báo bình an được gửi đến Thượng Hải và ảnh chụp mùa đông được thay mới trên trang chủ mạng xã hội của bọn họ thì Lý Khoa gần như đã cho rằng bọn họ mất tích.
Bây giờ thoạt nhìn bọn họ vẫn khỏe, chỉ là không cần đứa con trai này mà thôi.
Vừa tự châm chọc mình xong, di động bên cạnh liền vang lên. Nhìn màn hình hiển thị, cả người Lý Khoa cứng đờ, xoay điện thoại di động về phía mèo Kha, nhỏ giọng nghiêm nghiêm nói:
Mẹ em gọi điện thoại tới, khẳng định sẽ bảo chúng ta về nhà ăn Tết.

Tới mùa đông, trong phòng được mở hệ thống sưởi, ngay cả mèo Kha cũng trở nên lười biếng. Cô trở mình, nâng mí mắt buồn ngủ đang híp lại, giọng nói cũng mềm nhũn:
Anh cứ nói với ba mẹ em rằng anh dẫn em về nhà gặp ba mẹ anh không được sao?

Đến thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào Đại Ma Vương, Lý Khoa vừa gọi thì bên kia lập tức tắt máy.
Gọi liên tục năm, sáu lần, điện thoại đều bị tắt máy, Lý Khoa ném điện thoại di động xuống ghế sô pha, rút lấy điện thoại di động đang sạc bên cạnh TV của mèo Kha.
Lần này vừa mới gọi một cú điện thoại, người bên kia đã lập tức nghe máy, hơn nữa, tiếng hỏi thăm còn vô cùng dịu dàng,
Kha Kha à, chào buổi sáng.

Ba Ôn cướp lấy điện thoại, tiếp tục nói:
Hai đứa ở bên ngoài phải chăm sóc mình cho tốt, ra nước ngoài chơi thì chú ý an toàn, nhớ mang tiền mặt trên người đấy.


Vâng, bác và bác gái cũng đừng lo lắng, khi nào cháu và Tiểu Kha cùng rảnh, không phải chen chúc đi lại thì lúc nào trở về thăm bác cũng được.

Hàn huyên thêm vài câu, hai bên cúp điện thoại, Lý Khoa cầm điện thoại di động, dựa vào ghế sô pha nhắm mắt trầm tư.

... Thật sự không được đâu.
Lý Khoa đá rơi dép lê, ôm đầu gối ngồi ở bên cạnh mèo Kha, uể oải nói:
Em quên anh từng nói với mẹ em rằng ba mẹ anh ra nước ngoài du lịch, đến bây giờ vẫn chưa trở về sao?


... Thế đột nhiên trở lại, không được sao?


Ba mẹ em và ba mẹ anh đã thêm bạn rồi, bọn họ nói chuyện vui vẻ lắm, ba mẹ anh có chuyện gì mới mẻ cũng đều muốn chia sẻ với bọn họ. Nếu về nước ăn Tết chắc chắn sẽ nói cho bọn họ trước tiên.

Đầu bên kia, mẹ Ôn chần chừ một chút,
... Ra nước ngoài à, vậy hai đứa không về đây sao?


Bây giờ không dễ mua vé, Tiểu Kha lái xe lại không thuần thục, một mình cháu lái sợ mệt nhọc, khi nào bớt đông người thì bọn cháu sẽ cùng lái xe về ạ!


Cẩm Cẩm cũng không về, không lẽ hai đứa đã hẹn trước với nhau...

Mèo Kha buồn ngủ mông lung mà ngáp một cái, mơ màng đáp lại một câu chào buổi sáng.

Lý Khoa vừa mới há miệng định nói gì thì đầu bên kia, giọng điệu của Ôn Cẩm lập tức biến đổi, châm chọc nói:
Nói đi, cậu lại có chuyện gì không giải quyết được mà phải tìm tôi?



...
Đây là đãi ngộ khác biệt giữa em gái và em rể sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bạn Gái Tôi Là Mèo.