Chương 3


Số từ: 1507
Dịch Giả: Thục Nhi, Song Thu
NXB Trẻ
Nguồn: Sưu Tầm
Ngày 4 tháng 2
Tôi để Kaoru ở nhà với Yasue rồi lên tàu tuyến Sobu đến Kichijoji, sau đó đổi tuyến ở Inokashira. Đây chính là con đường tôi đã đi bộ hôm qua, nhưng tôi của ngày hôm nay đã khác hẳn. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, như thể vừa được tái sinh. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Nhưng khi đến gần căn hộ của mình, tim tôi bắt đầu đập mạnh. Hình ảnh cảnh sát đang vây quanh tòa nhà vụt qua tâm trí. Lúc ở nhà Yasue sáng nay, tôi đã đọc kỹ mọi trang báo nhưng không thấy thông tin gì về chuyện xảy ra hôm trước. Như vậy mọi chuyện vẫn ổn, tôi tự nhủ, cố xua đi những hình ảnh đáng sợ đang lởn vởn trong đầu. Ngày hôm qua chẳng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Chẳng có chuyện gì nghiêm trọng đến mức báo chí phải đưa tin, tôi tự nhủ khi vội vã tiến về căn hộ.
Căn hộ một phòng tôi vừa thuê bốn tháng trước giờ đây trông hoàn toàn xa lạ. Tôi lấy ra một tập giấy tờ cất ở ngăn trống trong tủ đựng giày gắn tường, lục tìm bì thư từ công ty bất động sản, sau đó bước vào phòng. Tôi nhấc ống nghe điện thoại dưới sàn nhà lên, kêu
A
để thử giọng. Nhận thấy giọng mình không hề run rẩy, tôi yên tâm bấm số.
- Tôi là Kiwako Nonomiya ở hộ 102 tòa nhà Sky Heights đây. - Giọng tôi vẫn ổn, hoàn toàn tự nhiên, không một chút lo lắng.
Phía bên kia đầu dây, một người đàn ông cất giọng tử tế một cách chuyên nghiệp:
- À, vâng. Cô Nonomiya ở Sky Heights. Tôi có thể giúp gì cho cô?
- Tôi xin lỗi làm phiền anh, nhưng bố tôi vừa lâm bệnh đột ngột và tôi phải về quê ngay...
Cách đây một năm tôi cũng từng nói với anh ta như vậy. Lúc đó tôi không nói dối, nhưng giọng lại run vì lo lắng, giận dữ và tuyệt vọng.
- Ngay cả khi cô trả nhà ngay, tôi e rằng cô vẫn phải đóng tiền thuê của tháng tới bởi vì hôm nay cô mới liên lạc với chúng tôi. Cô có đồng ý không?
- Được thôi, không sao đâu.
- Vậy thì khi nào quyết định xong thời gian chuyển đi, mời cô ghé qua văn phòng chúng tôi. Cô cần điền vài tờ đơn. Và đừng quên mang theo chìa khóa nhà.
- Tôi không thể gửi e-mail cho anh được sao? Thật sự tôi phải đi rất vội...
- Chúng tôi mong cô đến trực tiếp. Nhưng tình huống của cô quả là khẩn cấp. Chắc cô không phải chuyển đi ngay hôm nay hoặc ngày mai chứ? Tôi sẽ gửi cô các mẫu đơn, cô xem qua nhé?
Rắc rối quá, chỉ là căn hộ một phòng ngủ, lúc thuê họ thậm chí còn không yêu cầu mình đóng tiền đặt cọc hay phí đặc biệt cho chủ sở hữu, tôi nghĩ bụng, cảm thấy khó chịu.
- Thôi được. Tôi sẽ ghé qua văn phòng trước khi chuyển đi. - Tôi đáp, dù chẳng hề có ý định như thế, rồi cúp máy.
Tôi bỏ vào túi đựng rác tất cả những gì mình tìm thấy: khăn tắm, chậu rửa, xà phòng, dép lê, nồi cơm điện, máy cassette. May thay, tôi không sắm sửa món nào cồng kềnh cả. Nhưng tấm futon lại không nhét vừa túi nên tôi cột nó lại bằng dây thừng, rồi rút ổ cắm tủ lạnh - đằng nào thì tủ lạnh cũng trống trơn. Mình sẽ bỏ tấm futon và tủ lạnh ở đâu đây? Những người cố tình lờ đi quy định về những loại rác quá khổ luôn vứt rác ở điểm tập kết rác phía trước tòa nhà. Sao mình không làm như vậy? Chỉ cần đừng để ai nhìn thấy là được.
Tất cả
bằng chứng
về cuộc sống của tôi tại chốn này trong vòng bốn tháng qua đựng vừa khít năm chiếc túi. Ghé mắt qua chiếc lỗ nhỏ trên cửa để biết chắc không có ai bên ngoài, tôi mở cửa rồi lần lượt ném từng chiếc túi ra xa. Nghe tiếng chân đi xuống cầu thang của người đàn ông sống ở căn hộ tầng trên, tôi bỏ chạy vào nhà, hồi hộp đến độ không dám thở. Dù chẳng có gì nguy hiểm nhưng tôi vẫn nín thở chờ ông ta đi khuất.
Tôi ghé vào khu bán đồ trẻ em trong một cửa hàng ở Kichijoji nhưng chẳng biết mua gì. Tã và sữa đều có rồi, có lẽ cần thêm nhiệt kế và mấy cái tăm bông.
Rồi tôi dừng bước trước một gian quần áo trẻ em toàn những kiểu gam màu lam nhạt. Tôi lấy ra hai bộ áo liền quần, một cặp quần jeans bé xíu và ngắm nghía một chiếc áo len dài tay kiểu dáng thanh nhã - áo dành cho trẻ con nhưng giá thì đắt ngang áo người lớn. Tôi bỗng nhớ ra hai năm trước, mình cũng đứng ngay tại tầng này. Vì tránh gian hàng quần áo phụ nữ (nơi lần nào đến tôi cũng ghé vào) nên tôi đã lạc đến đây, để rồi mê mẩn trước những bộ đồ trông chẳng khác gì đồ búp bê. Tôi đã thỏa thích cầm mớ đồ bé xíu trong tay, đưa ra sáng ngắm nghía, vui sướng vô ngần.
Chì khi mắt rươm rướm và gần như ngồi bệt xuống mớ quần áo tí hon, tôi mới tự an ủi bản thân rằng người đàn bà tội nghiệp lúc trước đã không còn nữa. Giờ mình chẳng có lý do gì để khóc, mình đã có Kaoru rồi.
Cuối cùng, tôi mua một bộ áo liền quần viền lông, một chiếc yếm, vài áo lót, thức ăn em bé đóng hộp thủy tinh, túi đựng đồ loại mỏng, và một con vịt bằng vải bông xù. Tất cả hết 16 ngàn yên. Ghé qua khu bán đồ ăn ở tầng hầm, tôi mua một bánh kem cho Yasue hết 2.500 yên nữa.
Tôi có tài khoản gần 40 triệu yên trong ngân hàng. Đó là khoản tiền bảo hiềm bố tôi để lại khi ông qua đời, cộng với số tiền đặt cọc, tiền tiết kiệm tôi tích lũy được, và khoảng 800 ngàn yên tôi dành dụm khi còn đi làm. Với một phụ nữ đơn thân, đây quả là số tiền khổng lồ, nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì với tôi cho đến tận hôm qua. Bây giờ mọi chuyện đã khác trước. Kaoru và tôi sẽ sống nhờ vào số tiền này. Chắc hẳn đây là lý do bố đã để lại tiền cho mình, tôi nghĩ. Nhưng bất kể bây giờ tôi có bao nhiêu tiền chăng nữa, tiền cũng đâu thể còn mãi. Tôi phải tằn tiện. Sau khi cẩn thận gấp tờ hóa đơn mua hàng lại và cho vào ví, tôi rời cửa hàng.
Tối đó, lần đầu tiên tôi tắm cho Kaoru. Yasue đề nghị giúp một tay. Cô bước vào phòng tắm, người vẫn mặc nguyên quần áo. Tôi không thể bảo với cô tôi chưa tắm cho em bé bao giờ. Tôi sợ mình làm rơi Kaoru vào nước nóng, hoặc xà phòng khiến tôi trượt tay, vậy nên tôi cứ lóng ngóng mãi cho tới khi Yasue hét lên:
Lần nào cậu cũng tắm con bé cẩn thận vậy hả? Mùa hè thì được, nhưng lúc này đang giữa đông - cậu phải nhanh lên không thì nó cảm lạnh mất
. Cô nói với vẻ một bà mẹ đầy kinh nghiệm, rồi nhanh nhẹn gội đầu cho Kaoru mặc kệ nó đang khóc òa. Người cô cũng thấm ướt. Khi tắm con bé xong, tôi ôm lấy nó rồi chầm chậm nhúng người sâu xuống bồn.
Gọi mình khi cậu xong nhé. Mình đợi ngoài bồn rửa
, Yasue nói rồi để cả hai ở lại.
Tôi quan sát tấm thân nhỏ xíu, trắng ngần của Kaoru. Đôi tay, bàn chân và cái bụng của con bé trắng như thể đang tan ra trong làn nước ấm vậy. Nó đã thôi khóc; tôi nhìn thấy nụ cười chực nhoẻn ra trên khuôn mặt đáng yêu đó.
Bé con thấy nước ấm có vừa không? Con thích không nào?
Con bé nhìn tôi thích thú, miệng há nhỏ, trông vô cùng đáng yêu.
Tôi bế Kaoru trao cho Yasue đã đợi sẵn ở bồn rửa, rồi gội đầu. Yasue thầm thì với con bé. Lúc tôi ra khỏi phòng tắm, Kaoru đã mặc bộ áo liền quần và đang cười nắc nẻ trong vòng tay Yasue. Tiếng cười của nó làm bừng sáng mọi vật xung quanh. Nụ cười của Kaoru thật quá đỗi ngọt ngào.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Năng.