Chương 6


Số từ: 2262
Dịch Giả: Thục Nhi, Song Thu
NXB Trẻ
Nguồn: Sưu Tầm
Ngày 7 tháng 2
Chiều hôm đó tôi để Kaoru ở nhà với Yasue rồi đi đến văn phòng công ty bất động sản để gửi lại chìa khóa nhà. Một cô gái giải quyết thủ tục cho tôi. Tôi tưởng cô sẽ nói gì đó về các túi rác ở ngoài căn hộ, nhưng dường như việc tôi trả nhà chỉ là chuyện thường tình.
Xong việc, tôi ghé một hiệu cắt tóc ở Kichijoji. Thợ cắt tóc luôn miệng huyên thuyên, nhưng tôi chẳng buồn góp chuyện, chỉ chúi mũi vào mấy tờ tạp chí phụ nữ.
Tôi thấy gượng gạo khi lướt qua những trang tràn ngập các bộ sưu tập mới nhất của các nhà thiết kế hàng đầu. Mấy năm trước, chắc hẳn tôi đã mải mê với những hình ảnh này, do giá, hoặc đắn đo bộ váy này đi cùng đôi giày hay chiếc túi nào thì hợp, rồi đếm từng ngày cho đến kỳ lương. Giờ đây, mọi thứ dường như trở nên lạ lẫm với tôi.
Tất cả những bộ váy trước mắt tôi bây giờ chỉ là thứ phù phiếm, tựa như bản Cindy Lauper mà cửa hiệu này đang mở.
Tôi vứt tờ tạp chí phụ nữ sang một bên rồi cầm lên tờ tin vắn hàng tuần. Mắt tôi dừng lại giữa trang. Dòng tít tô đậm vắt ngang trang
Lật lại những vụ chấn động năm xưa
. Bài báo viết về hậu quả để lại sau vụ chiếc xe buýt bốc cháy ở Shinjuku cách đây năm năm, hay vụ nhiễm độc của hãng bánh kẹo Glico-Morinaga hồi năm ngoái nhưng đến bây giờ vẫn thu hút sự chú ý của công chúng, và nhiều vụ việc khác.
Mất tích một tháng: Bắt cóc bé trai ở Osaka
. Dòng chữ tức thì đập vào mắt tôi. Cách đây hai năm, một bé sơ sinh bị bắt cóc từ một bệnh viện tư ở Osaka. Thủ phạm là cặp vợ chồng hiếm muộn; họ lẩn trốn và nuôi nấng đứa bé cho đến ngày bị bắt một tháng sau đó. Tôi sợ bị nghi ngờ nếu quá chăm chú vào bài báo, nên vờ đọc mẩu tin phía trên về một vụ giết người trả thù, chỉ có mắt là vẫn dán vào vụ bắt cóc. Bố mẹ cậu bé từ chối trả lời, chỉ xin được để yên, còn cậu bé giờ đã lớn lên bình thường; những người hàng xóm được phỏng vấn cho biết, họ thấy đôi vợ chồng thường đi dạo cùng con trai vào các ngày cuối tuần và ngày nghỉ. Người thợ chuẩn bị tháo khăn choàng ra, nên tôi gấp tờ báo lại.
Tôi cố bình tĩnh rút ví trả tiền, nhưng tay cứ run cầm cập làm đánh rơi hết mớ tiền xu xuống chân.
Tôi vội rời khỏi hiệu làm đầu và lên tàu, thậm chí không nhìn đến kiểu tóc mới trong gương. Cảm thấy ớn lạnh sau gáy, tôi sờ tay lên và nhận ra tóc đã được cắt cao. Đó là kiểu tóc thịnh hành bấy giờ.
Khi về đến căn hộ, Yasue cười rũ khi trông thấy kiểu tóc mới của tôi, rồi cứ đưa tay vuốt phần gáy trống hoác. Kaoru rõ ràng không nhận ra tôi với mái tóc ngắn củn, con bé la hét điên cuồng khi tôi bế nó lên.
Mình đã phạm tội giống như đôi vợ chồng trên báo hai năm trước, tôi vừa vỗ về Kaoru vừa nghĩ. Không, chuyện của mình hoàn toàn khác, tôi tự nhủ. Chắc sẽ có người nào đó, Chúa chẳng hạn, thông cảm cho mình. Tôi cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng một phần khác trong tôi vẫn không ngừng chất vấn: vậy thì chuyện của mi khác ở chỗ nào? Chẳng phải hành động của mi cũng sai trái đó sao? Đó không phải là tội ác sao?
Ngày 8 tháng 2
Kaoru được hưởng kha khá đồ cũ của Miki. Chiếc túi Boston của tôi giờ chất đầy tã giấy, sữa bột và bình sữa của Kaoru, cùng đống quần áo trẻ con.
Tôi sẽ đi hôm nay, sau khi Yasue, Mi ki, Kaoru và tôi dùng xong bữa trưa.
- Các cậu đã thu xếp ổn thỏa rồi đó. Mình tin chắc mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Đàn ông luôn biết dừng lại một khi đã lập gia đình. Mau kết hôn nhé, Kiwa.
Hồi sáng Yasue cũng khuyên tôi như vậy, mà không mảy may ngờ vực việc tôi trở về với bố của Kaoru.
- Mình rất vui vì cậu giải quyết chuyện theo hướng này. - Cô đứng kề bên lúc tôi đang rửa chén bát sau bữa trưa. - Năm ngoái hẳn là một năm khó khăn khi bố cậu qua đời, mẹ cậu cũng bỏ đi để lại một mình cậu. Cậu biết không, Kiwa, mình đã lo lắng cho cậu suốt mấy năm qua, kề từ lần mình bảo cậu đừng kể chuyện về gã đó nữa. Nhưng giờ cậu đã gặp một người mới, và cậu đã có Kaoru, cậu không còn đơn độc nữa. Cậu hãy sớm kết hôn nhé, rồi cậu sẽ có thêm mấy nhóc nữa.
Yasue, không hề có người mới nào. Và mình không thể có con. Kaoru là tất cả những gì mình đang có. Ước gì mình kể với cậu toàn bộ sự thật. Nhưng mình chỉ có thể im lặng. Cậu thật tốt, Yasue, cậu thật tốt vì đã quá tử tế với mình.
Yasue hỏi cách liên lạc với tôi lúc cả hai chào từ biệt nhau. Tôi viết cho cô địa chỉ của căn hộ cũ ở Eifuku mà tôi vừa hủy hợp đồng, cùng một số điện thoại không có thật. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi.
Yasue và Miki tiễn tôi đến trạm tàu điện ngầm. Hai mẹ con dừng lại ở cửa soát vé, vẫy vẫy tay. Tôi cũng ngoái lại vài lần, vẫy chào từ biệt người bạn mà có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại.
Vừa lên tàu, chuyến đến Tokyo, tôi bật khóc, mặc cho nước mắt lăn dài trên má. Hai lòng bàn tay ấm nóng và nhớp nháp của Kaoru vỗ vỗ lên ngực tôi. Con bé nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe, trong vắt. Dường như nó thực sự hiểu cảm giác của tôi lúc này. Dường như nó đang cố gắng an ủi tôi.
Tối hôm trước, tôi định chuyển tàu ở ga Mitaka, rồi đến khu nhà của anh và ghé vào sở cảnh sát đầu tiên gặp được. Không phải vì tôi sợ hãi, mà tôi hiểu mức độ nghiêm trọng của việc mình làm. Tôi thậm chí đã tin rằng mình có thể cao chạy xa bay. Nhưng sau khi trăn trở suốt đêm, tôi bắt đầu ngờ vực chính mình. Tôi làm được gì cho Kaoru? Nếu con bé ốm, nếu nó nôn ọe, hoặc khi nó đến tuổi đi học... Tôi không thể giúp gì cho nó. Nếu con bé ở với tôi, nó sẽ không có bố, không có gia đình.
- Bé cưng đang cười phải không nè? Đúng rồi. Ngoan quá.
Nghe giọng nói, tôi lập tức gạt nước mắt rồi ngẩng nhìn lên. Một bà lớn tuổi ngồi cạnh đang ngắm Kaoru, con bé lúc này cố nhoài người khỏi chiếc địu, mặt nghếch về phía người phụ nữ và luôn miệng o e. - Cô có đứa con xinh quá. Cô bé cười thật đáng yêu. - Bà ta tiếp tục nói, mắt không rời Kaoru. Đúng vậy. Con bé rất ngoan và luôn miệng cười. Nụ cười con bé làm bừng sáng tất cả và ấm ấp vô cùng, có phải không? Tôi thầm đáp trong đầu.
- Bé có đôi mắt sáng giống mẹ. Bà chạm vào má Kaoru. Con bé há miệng cười khanh khách, mặt áp vào ngón tay bà.
- Nó không sợ người lạ nhỉ. Thật là một con bé lanh lợi.
Bé có đôi mắt giống mẹ. Tôi lập lại trong đầu. Giống mẹ. Con bé có đôi mắt giống tôi.
Thấy tôi một mực im lặng bà ta lờ tôi đi rồi tiếp tục tỉ tê với tận Kaoru đến tận lúc xuống ga Asakusabashi. Tôi xuống ở ga kế tiếp, ga Akihabara.
Một tháng đôi vợ chồng ở Osaka đã giữ đứa bé trong một tháng. Như vậy là vừa đủ. Nếu tôi cũng như họ, vậy sao tôi không giữ Kaoru trong một tháng như họ đã giữ cậu bé kia? Kaoru cười thật tươi. Tôi cởi mũ len cho con bé, rồi ngẩng cao đầu tiến về khu vực sân ga tuyến Yamanote.
Ở ga Tokyo, tôi mua vé đi Nagoya của tàu Bullet, dù chẳng biết nó sẽ trú ngụ ở đâu. Qua khung cửa sổ của toa tàu, bầu trời Tokyo dần mất hút.
Mình sẽ không bao giờ trở lại Tokyo. Đây không hẳn là quyết định, nhưng tôi cảm giác mình sẽ xa Tokyo mãi mãi. Ôm chặt Kaoru tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Con bé đang quan sát cảnh vật bên ngoài với vẻ tư lự trông chẳng khác gì người lớn. Tôi chuyển đến Tokyo năm 18 tuổi và gặp anh năm 26 tuổi. Tôi từng nghĩ mình sẽ sống ở Tokyo đến cuối đời. Nhưng giờ đây tôi sẽ ra đi và không quay lại nữa. Mặt trời đang lặn khuất sau một tòa nhà cao tầng. Ánh đèn nê-ông sáng rực khắp thành phố tỏa ánh vàng trong đêm. Sàn nhảy, hộp đêm, quán cà phê, viện bảo tàng nghệ thuật, các trung tâm mua sắm Parco và Laforet xa dần. Buổi hẹn hò đầu tiên, những buổi tranh luận linh tinh cùng bạn bè, cô gái thành thị, giày cao gót, những nỗ lực không ngừng... giờ cũng xa rồi. Tất cả đã là quá khứ. Những phút giây ngọt ngào, những ký ức về tình yêu với người đàn ông đó cũng đã trôi vào dĩ vãng.
Như vậy tốt cho mình, tôi nghĩ trong thinh lặng. Mình không ngại đánh mất tất cả những điều đó. Mình không còn là cô gái khi xưa nữa. Bây giờ mình là mẹ của một đứa trẻ.
Vừa rời cửa soát vé ở ga Nagoya, tôi tìm ngay một khách sạn tình yêu[5]. Chắc chắn sẽ có chỗ không đặt quầy đón khách ở trước.
Vài năm trước, tôi vẫn thường đến khách sạn cùng anh. Anh luôn muốn đến chỗ tôi, nhưng tôi thích ở khách sạn hơn. Ở căn hộ của mình, tôi sợ sẽ mong đợi nhiều hơn thế. Tôi mong anh vẫn ở bên tôi cho tới tận sáng hôm sau.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đến những nơi như vậy đến khi anh dẫn tôi đến đó lần đầu tiên. Nhưng hãy nhìn tôi lúc này xem: thậm chí không có một người đàn ông nào dẫn tôi đi cùng.
Rồi tôi cũng tìm thấy một chỗ tên
San hô ngầm
ở một ngõ nhỏ khuất sau con đường chính đầy khách sạn cho khách du lịch thuê. Tôi rón rén đi vào, định bụng nếu thấy có người đứng ở quầy đón khách thì sẽ quay đi ngay tức thì. May thay, không có ai. Tôi vội mở cửa và đút tờ 10 ngàn yên vào máy thu tiền để nhận chìa khóa phòng. Lấy xong chìa khóa cùng tiền thối, tôi tiến nhanh về phía thang máy.
Đừng khóc, làm ơn đừng khóc, tôi gần như phải tự van mình như vậy lúc bước vào phòng và đặt Kaoru xuống giường. Kaoru không hề thấy lạ lẫm với chiếc giường khổng lồ ở giữa phòng, hay ánh sáng hắt ra từ chùm đèn trần và thứ không khí nồng nặc mùi hẹn hò lén lút. Con bé chỉ mút ngón tay cái và o e luôn miệng. Có một chiếc bếp nhỏ đặt ở góc phòng, trông như đồ chơi trẻ con. Trên bếp có phích điện, lò vi sóng và máy pha cà phê. Tôi đun một ít nước sôi, rửa tách, hâm nóng hộp thức ăn em bé, rồi đút Kaoru ăn trên giường.
Dù đã quen với việc đến khách sạn cùng anh nhưng tôi vẫn chưa bao giờ tưởng tượng có ngày mình lại ở nơi này với một đứa trẻ và đút cho nó ăn. Tôi phì cười trước ý nghĩ đó, nhưng liền nhận ra chẳng có gì đáng cười hết.
Tôi cọ sạch bồn, vặn nước ấm, rồi ngâm mình cùng Kaoru. Mặt con bé giãn ra thư thái, trông người lớn hẳn. Nó nheo mắt, há miệng thở ra một cách cực kỳ sảng khoái. Quả thật, tôi mới biết trên đời có những niềm hạnh phúc như vậy.
Tắm xong, tôi định nghĩ xem bước kế tiếp mình sẽ làm gì, nhưng vừa ngả lưng cạnh Kaoru, mắt tôi díp lại. Suốt đêm, tôi nhiều lần mở mắt ngắm nhìn khuôn mặt Kaoru đang chìm sâu trong giấc ngủ. Đôi môi tí hon khẽ chóp chép, dãi nhớt chảy xuống má. Tôi cảm nhận được hơi thở ấm nóng của con bé. Ngây ngất lạ kỳ. Ngay cả những phút giây mặn nồng nhất, anh cũng chưa bao giờ mang lại cho tôi cảm giác này. Tôi chạm vào đôi má mềm mại của Kaoru và thanh thản nhắm mắt lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Năng.