Chương 3.3


Số từ: 7701
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
3.
Gã đầu trọc đưa La Phi và Doãn Kiếm quay lại Đậu Trang Tân Thôn, sau đó thông báo mệnh lệnh của Vu Tường, bảo đám lâu la đang rình rập ở ngoài cửa đều rút hết. Còn La Phi gọi cảnh sát mặc thường phục đến mai phục ở hiện trường, sau khi đã bố trí ổn thỏa, anh và Doãn Kiếm lên xe, chuẩn bị đến khách sạn Minh Nguyệt Lâu dò tìm tung tích của Vương Cảnh Thạc trước.

Cái tay Vương Cảnh Thạc này chắc chắn là tên bắn cóc rồi!
Trên đường đi, Doãn Kiếm vừa lái xe vừa đưa ra phán đoán. Giọng cậu thể hiện sự hồi hộp và phấn chấn khi sắp bước vào một trận đánh lớn.
Đúng vậy, rất nhiều biểu hiện đều cho thấy: Vương Cảnh Thạc đúng là kẻ hả nghi nhất trong vụ bắt cóc này.
- Hắn đang gánh một món nợ khổng lồ, vô cùng cần tiền;
- Hắn từng xuất hiện ở hiện trường trao đổi tiền chuộc;
- Hắn và Lý Tuấn Tùng từng có mâu thuẫn sâu sắc.
- Sau khi diễn ra cuộc trao đổi lấy tiền chuộc, hắn lập tức gọi điện thoại cho vợ cũ, nói là
kiếm được một khoản tiền
.
Tổng hợp mấy điểm ở trên, ai còn dám nói Vương Cảnh Thạc không phải là tên bắt cóc?
Nhưng trong lòng La Phi vẫn còn một nghi hoặc. Sau khi Doãn Kiếm đưa ra kết luận, anh im lặng mấy phút, rồi đột nhiên hỏi:
Tại sao hắn phải trốn đi?


Hắn gây ra một vụ án lớn như vậy, tất nhiên là phải trốn đi chứ.
Nghe giọng của Doãn Kiếm, dường như hoàn toàn không cần thiết phải đặt ra câu hỏi này.

Ý tôi là tại sao hắn phải trốn Vu Tường? Nếu đã lấy được tiền chuộc, không phải là cần tích cực trả sạch nợ sao? Sao phải để vợ con bị liên lụy?
La Phi trầm ngâm nói, cho nên, nếu chúng ta coi chuyện nợ nần là động cơ khiến hắn gây ra vụ bắt cóc, thì logic giữa những việc này lại bất hợp lý. Rất khó giải thích tại sao sau nửa năm Vương Cảnh Thạc lại gây ra một sự việc nghiêm trang như vậy đối với Lý Tuấn Tùng.

Doãn Kiếm vừa lái xe vừa ngẫm nghĩ, một lát sau cậu lại đưa ra một hướng nghĩ mới:
Liệu có phải là Vương Cảnh Thạc và Vu Tường cùng cấu kết gây ra vụ án? Bởi vì Vương Cảnh Thạc không có khả năng trả khoản nợ lớn, Vu Tường liền ép hắn bắt cóc Lý Tuấn Tùng. Sau khi xong việc, Vương Cảnh Thạc muốn nuốt trọn toàn bộ số kim cương đó một mình, cho nên mới chơi trò mất tích?

La Phi lắc đầu:
Không giống. Nếu Vu Tường và Vương Cảnh Thạc cấu kết gây án, thì khi chúng ta đến chỗ Từ Tiểu Duyên, Vu Tường sẽ lập tức nghĩ ngay ra là cảnh sát đã tìm đến nơi. Bọn chúng trốn còn chẳng xong, sao lại chủ động gây sự với chúng ta?

Doãn Kiếm nghĩ lại tình hình lúc tiếp xúc với Vu Tường và đám tay chân, biểu hiện của đối phương không giống như là giả vờ. Nếu như vậy, khả năng Vu Tường tham dự vào vụ án đúng là rất thấp. Vì không có cách giải thích nào hợp lý hơn, Doãn Kiếm đành nói qua quýt:
Có thể là có một động cơ khác khiến hắn lẩn trốn.

La Phi cũng không nói gì thêm. Phỏng đoán không có căn cứ, cũng vô ích, việc khẩn cấp trước mắt vẫn là phải nhanh chóng tìm ra tung tích của Vương Cảnh Thạc. 23 giờ 36 phút, La Phi và Doãn Kiếm đến đích của chặng đường đi - khách sạn Minh Nguyệt Lâu. Khách sạn Minh Nguyệt Lâu nằm ở đặc khu kinh tế thuộc phía tây thành phố, xung quanh là một khu vực thương mại và trung tâm giải trí mới phát triển. Vương Cảnh Thạc đến đây chủ yếu là để ăn chơi hưởng lạc, khách sạn Minh Nguyệt Lâu được hắn chọn làm điểm dừng chân. Trên hệ thống mạng nội bộ của công an, cảnh sát không hề tìm ra thông tin thuê phòng của Vương Cảnh Thạc. Có điều loại người như hắn rất có khả năng đã dùng chứng minh thư giả để đăng ký, cho nên La Phi đến thẳng phòng bảo vệ của khách sạn Minh Nguyệt Lâu, nhờ họ phối hợp điều tra.
Trưởng phòng bảo vệ Lý Húc kiểm tra danh sách thuê phòng từ tối ngày 30 tháng 10 đến sáng sớm ngày 31 tháng 10, tất cả thấy có thông tin thuê phòng của mười bảy người đàn ông độc thân. Tiếp đó La Phi liền căn cứ vào thời gian đăng ký trong danh sách, kiểm tra camera giám sát ở quầy lễ tân, nhìn một lượt tất cả mười bảy người đàn ông này, tiếc là không phát hiện thấy bóng dáng của Vương Cảnh Thạc. Xem ra gã này đã không thuê phòng trong khách sạn.
Doãn Kiếm đoán:
Có thể nơi hắn muốn đến không phải là khách sạn Minh Nguyệt Lâu, hắn chỉ gọi taxi đến chỗ này, sau đó đi chỗ khác giải trí?

Khi gọi xe taxi không nói ra chỗ cần đến thực sự, mà nói tên một công trình kiến trúc nổi tiếng hơn ở gần đó khả năng này cũng có thể xảy ra. Có điều thói quen của đại đa số mọi người vẫn là nói ra nơi cần đến chứ, nếu lái xe taxi không biết, thì mới nói tiếp một công trình kiến trúc nổi bật ở gần đó. Nhưng theo như lời kể của Từ Tiểu Duyên, sau khi lên taxi, Vương Cảnh Thạc nói luôn:
Đến khách sạn Minh Nguyệt Lâu.
Cho nên La Phi vẫn không muốn bỏ qua ngay mục tiêu này, sau khi trầm ngâm một lúc, anh hỏi Lý Húc:
Ngoài phòng cho khách thuê ra, khách sạn của các anh còn những chỗ dịch vụ nào nữa?

Lý Húc trả lời:
Tầng 3 tầng 4 có mấy tiệm ăn, tầng 7 có khu vực tắm xông hơi, tầng mười có phòng tập gym và phòng mát xa, tầng 11 có quán rượu và KTV ngoài ra dưới tầng hầm còn có một phòng chơi game.

Doãn Kiếm nghe xong liền lập tức đề nghị:
Phòng tắm, phòng mát xa, quán rượu, KTV, những chỗ này đều là khu vực trọng điểm, cần điều tra cẩn thận. Những chỗ anh nói đều có khả năng có dịch vụ mại dâm, rất dễ hấp dẫn loại người như Vương Cảnh Thạc.

Nhưng La Phi lại xua tay, nói một cách cả quyết:
Xuống phòng chơi game xem trước đi.

Thế là Lý Húc dẫn đường, ba người xuống tầng hầm trước. Cửa phòng chơi game nhấp nháy ánh đèn màu, tạo ra cảm giác chói lóa huyễn hoặc.
Đi qua cửa lớn thì thấy phòng game rất rộng, trong phòng lố nhố đầu người, vô cùng sôi động. Âm thanh phát ra tìm các loại máy chơi game và tiếng người ầm ĩ hòa trộn với nhau thành một mớ hỗn tạp, dậy lên ở hết chỗ nọ lại sang chỗ kia.

Tình hình kinh doanh ở đây tốt thật đấy.
La Phi cố gắng nói thật to.
Lý Húc đáp lời:
Máy móc thiết bị chơi game ở đây tốt nhất thành phố, có rất nhiều người đến đây chỉ để chơi game. Giờ đang là thời gian cao điểm, nếu vào cuối tuần thì còn kinh khủng nữa.

La Phi đưa mắt nhìn xung quanh, lại hỏi:
Không có đánh bạc chứ?
Có một khoảng thời gian, tình hình đánh bạc ở các phòng chơi game trong thành phố rất nghiêm trọng, đầu năm nay cảnh sát đã tổ chức một đợt hành động càn quét. La Phi thấy ở đây cũng có không ít loại máy kiểu chơi xổ số, nên hỏi như vậy.
Lý Húc vội bày tỏ thái độ, nói:
Tuyệt đối không có. Chỗ chúng tôi toàn bộ đều sử dụng loại tiền xu chơi game phổ thông nhất, một tệ một đồng, không thu nhận quy đổi lại thành tiền được.
Anh vừa nói vừa dẫn La Phi đến quầy phục vụ, nói với cô gái trực ban bên trong:
Lấy mấy đồng xu chơi game ra đây.

Cô gái đưa ra mấy đồng xu dùng để chơi game, tròn tròn, thể tích nhỏ hơn đồng xu một tệ một chút. La Phi giơ lên trước mặt xem, quả nhiên là loại tiền xu chơi game phổ thông loại thông dụng.
Thông thường, các phòng chơi game có đánh bạc đều sử dụng tiền xu chơi game được chế tạo riêng. Khách đánh bạc bỏ tiền ra mua tiền xu, nếu thắng bạc trên máy game, có thể mang số tiền xu chơi game được thêm đến cho quầy phục vụ mua lại, nhờ đó kiếm được tiền đánh bạc. Còn loại tiền xu chơi game thông dụng này thì nơi kinh doanh dịch vụ chơi game không thể mua lại được, bởi vì loại tiền xu này ai cũng có thể đến mua ở nhà máy, giá khoảng hai hào, nếu có người đến nhà máy mua tiền xu rồi bán lại cho nơi kinh doanh dịch vụ chơi game thì có thể dễ dàng kiếm được tiền chênh lệch.
Cho nên vào đầu năm, sau đợt hành động càn quét đó, cảnh sát đã đưa ra quy định riêng: Trong phòng chơi game chỉ được phép sử dụng loại tiền xu chơi game phổ thông không được phép đặt chế tạo riêng, chặn đứng khả năng đánh bạc ở các phòng chơi game bằng cách đó. Bây giờ xem ra phòng chơi game trong khách sạn Minh Nguyệt Lâu tuân thủ rất nghiêm quy định của cảnh sát.
Doãn Kiếm lấy ra một tấm ảnh của Vương Cảnh Thạc đưa cho cô gái bán tiền xu nhận dạng. Trong lúc cô gái ngắm bức ảnh, La Phi bỗng đưa tay vỗ vào vai Doãn Kiếm, nói:
Ra đây.

Doãn Kiếm nghe giọng của La Phi không bình thường, tinh thần lập tức trở nên hồi hộp. Cậu bước theo La Phi bảy tám bước về phía bên phải quầy phục vụ, hai người đến một góc khuất ánh sáng. Ở chỗ này có thể dễ dàng quan sát được tình hình trong phòng chơi game, nhưng những người khác lại rất khó nhìn thấy họ.
La Phi đưa tay chỉ về một phía:
Bên cạnh cái cột đối diện với cửa lớn, chiếc máy xổ số thứ ba - nhìn thấy gã đó chưa?

Doãn Kiếm định thần nhìn theo. Thì thấy một người đàn ông đang đứng trước chiếc máy đó, dáng người trung bình, rất gầy, mặt trắng bệch một cách đáng sợ, tóc vừa bù xù vừa dài, trông hệt như một con ma mắc bệnh lao bị suy dinh dưỡng.

A!
Doãn Kiếm đã nhận ra người đó, cậu khe kêu lên một cách kinh ngạc,
Là Vương Cảnh Thạc?!

La Phi gật đầu, tiếp tục quan sát gì đó.

Bây giờ làm thế nào? Bắt không?
Doãn Kiếm có vẻ nôn nóng. Cậu không ngờ rằng có thể phát hiện ra mục tiêu nhanh chóng như vậy, cho nên chưa kịp chuẩn bị.

Không, đừng có hấp tấp.
La Phi đưa tay lên lắc lắc, sau đó anh nhắc trợ lý của mình,
Cậu có nhìn thấy người bên cạnh Vương Cảnh Thạc không?

Doãn Kiếm cũng đã để ý thấy, còn có một thanh niên trẻ đứng bên cạnh Vương Cảnh Thạc, người đó thân hình cao lớn vạm vỡ, nét mặt dữ tợn. Vương Cảnh Thạc say sưa tập trung chơi cái máy xổ số, người thanh niên thì đứng bên cạnh chăm chú xem, anh ta còn cầm một cuốn sổ nhỏ trong tay.
Đúng lúc đó thì ván game kết thúc, Vương Cảnh Thạc giơ nắm đấm giáng một nhát xuống cái máy, xem ra không hài lòng lắm về kết quả ván chơi. Cậu thanh niên thì cúi đầu, viết gì đó vào trong cuốn sổ.

Đó là bạn của hắn?
Doãn Kiếm lẩm bẩm phỏng đoán còn La Phi thì chau mày lại, tiếp tục chăm chú quan sát hai mục tiêu đó. Lúc này Lý Húc cũng đi đến, thấy nét mặt hai cảnh sát nghiêm nghị, anh ta cũng không dám làm phiền, chỉ đứng bên cạnh căng thẳng chờ đợi.
Lại một ván game nữa kết thúc, lần này chiếc máy xổ số liền một lúc nhả ra mấy đồng xu chơi game. Vương Cảnh Thạc hớn hở cầm số tiền xu thắng được trong tay. Người thanh niên bên cạnh anh ta lại bắt đầu cắm cúi ghi chép, đồng thời há miệng ngáp một cái rõ to.
La Phi khẽ gật đầu, dường như trong đầu đã có kết luận gì đó. Sau đó anh khẽ kéo Doãn Kiếm, bảo:
Ra ngoài nói chuyện.

Doãn Kiếm liền đi cùng La Phi ra khỏi phòng chơi game, Lý Húc theo sát phía sau họ. Sau khi đứng lại, Doãn Kiếm và Lý Húc đều nhìn La Phi, đợi anh giảng giải và đưa ra chỉ thị.
Thì La Phi lên tiếng:
Ở chỗ này có sòng bạc ngầm.


Sòng bạc ngầm?
Lý Húc lộ vẻ kinh ngạc, anh ta vô thức nhìn về phía phòng chơi game,
Thế... thế là thế nào?


Có người lợi dụng loại máy game xổ số của các anh để mở sòng đánh bạc.
La Phi giải thích,
Cụ thể là, có người bán tiền xu chơi game cho con bạc theo cách riêng, con bạc cầm tiền xu đến chơi, nếu thua, người mở sòng bạc sẽ được số tiền đó; nếu con bạc thắng, cũng có thể cầm số tiền xu thắng được đến chỗ chủ sòng bạc để đổi thành tiền mặt. Bởi vì mọi người đều sử dụng loại tiền xu chơi game phổ thông, để phòng trừ trường hợp có người nhân cơ hội mua bán tiền xu kiếm lời, chủ sòng bạc sẽ cử tay sai đi theo con bạc, ghi chép lại tình hình thắng thua của con bạc, cuối cùng khi đổi tiền thì căn cứ vào số liệu ghi chép của tay sai.

Doãn Kiếm đã hiểu ra:
Hóa ra Vương Cảnh Thạc đến đây để đánh bạc, người bên cạnh hắn chính là tay sai của chủ sòng bạc.

Lý Húc vội thanh minh:
Việc mở sòng bạc ngầm này không liên quan gì tới khách sạn của chúng tôi đâu.

La Phi nói:
Tôi tin là khách sạn các anh không biết sự việc này, có điều chắc chắn có nhân viên của phòng chơi game cấu kết với chủ sòng bạc.

Lý Húc bày tỏ thái độ:
Tôi gọi giám đốc của chúng tôi đến luôn đây, kiểm tra cẩn thận xem thế nào.


Việc này tạm thời không cần vội.
La Phi ngăn lại,
Chúng tôi đến đây là để tìm người, không phải để xử lý chuyện đánh bạc!


Hai việc này dính vào nhau đúng là hơi phiền hà đấy.
Lúc này Doãn Kiếm cũng đã hiểu ra ngọn ngành sự việc,
Nếu chúng ta hành động đối với Vương Cảnh Thạc chưa biết chừng sẽ xảy ra xung đột với chủ sòng bạc, tình hình mà mất kiểm soát thì sẽ rất khó xử lý.

La Phi cũng nghĩ như vậy:
Cho nên đừng ra tay ở đây, ở đây quá hỗn loạn.

Doãn Kiếm hỏi:
Thế phải làm thế nào?

La Phi sờ tay lên cằm trầm ngâm đáp:
Phải tóm được chủ sòng bạc ngầm đó ra mới được.


Tóm bằng cách nào?


Nếu tôi là chủ sòng bạc, khả năng lớn là tôi sẽ bao một phòng trong khách sạn để tiện cho việc trao đổi và giao dịch tiền xu chơi game với con bạc.


Vâng.
Doãn Kiếm gật đầu nói,
Cho nên phải kiểm tra danh sách thuê phòng của khách sạn, xem có đối tượng khả nghi nào bao phòng một thời gian dài không.


Đúng thế. Cậu ở lại đây, canh chặt Vương Cảnh Thạc.
La Phi mệnh lệnh cho Doãn Kiếm trước, sau đó quay đầu nhìn Lý Húc,
Anh đưa tôi đi kiểm tra danh sách thuê phòng.

Thế là Doãn Kiếm ở lại cửa phòng chơi game canh chừng. Còn Lý Húc thì dẫn La Phi đến quầy lễ tân của khách sạn, họ kiểm tra toàn bộ tình hình đăng ký của khách trọ ở thời điểm hiện tại, nhanh chóng xác định được một mục tiêu trọng điểm:
Có một người đàn ông tên là Vĩ Tiến Trang ở phòng 1536, người này đã ở đây thường xuyên hơn một tháng. Mà theo nhân viên phục vụ phòng phản ánh, thường xuyên có người lạ mặt ra vào căn phòng này.
La Phi quyết định:
Tôi lên xem sao.

Lý Húc chủ động đề nghị giúp đỡ:
Tôi đi cùng anh nhé?

Nhưng La Phi xua tay:
Không cần. Nhiều người lạ đâm ra lại dễ bứt dây động rừng. Anh cứ xuống chỗ phòng game trợ giúp cho Doãn Kiếm đi.
Dứt lời, anh liền đi một mình về phía cầu thang máy.
Đi thang máy đến tầng 15, đi theo biển chỉ dẫn trên tường tìm hướng đến phòng 1536 - hóa ra ở tận cùng hành lang bên tay phải. Thế là đi theo hướng đó, khi đi ngang qua phòng vệ sinh công cộng thì thấy một người đàn ông trông lôi thôi lếch thếch đang dựa vào cửa nhà vệ sinh hút thuốc. La Phi vờ như không để ý, chỉ vô tình nhìn một cái, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Người đàn ông vứt điếu thuốc xuống dưới chân giậm tắt, sau đó bước từng bước theo La Phi. Hai người cứ một trước một sau đi như vậy một lúc, thấy sắp đến phòng 1536 ở tận cùng, người đàn ông đó liền tăng tốc vượt lên phía trước La Phi anh lại hỏi:
Này, anh làm gì đấy?

La Phi cười xã giao đáp:
Có người bạn giới thiệu tôi đến chơi, cậu ấy nói là đến phòng 1536 để mua tiền xu đánh bạc.


Bạn nào?
Người đàn ông quan sát La Phi từ trên xuống dưới,
Anh bảo cậu ta cùng đến đây.
Xem ra gã cũng rất cảnh giác.

Vương Cảnh Thạc mà.
La Phi nhe răng cười nói:
Cậu ấy đang chơi rất hào hứng ở bên dưới, làm gì có chuyện đồng ý đi lên?


Nói thế cũng vô ích.
Thái độ của người đàn ông vẫn rất cứng rắn,
Quy tắc ở chỗ chúng tôi, lần đầu tiên đến, bắt buộc phải có người quen dẫn đến.


Ồ, vâng vâng.
La Phi khách khí đáp lời, đột ngột đưa tay tóm chặt cánh tay đối phương, vừa kéo đồng thời vặn một nhát, gã liền mất thăng bằng. Đợi đến khi gã định thần lại được thì đã nằm sấp xuống mặt thảm trên nền hành lang, một tay bị bẻ quặt ra đằng sau, lưng thì bị ấn mạnh xuống, không sao động đậy được.
La Phi vòng tay trái ra quai hàm gã, cánh tay siết chặt cổ gã, khiến gã không sao kêu hét lên được. Đồng thời tay phải của anh ấn mạnh bàn tay bị bẻ quặt của gã theo chiều ngược với khớp tay. Gã đau không chịu nổi, mặt mũi méo xẹo.
La Phi ghé sát vào tai gã hỏi:
Có đau không?

Người đàn ông lấy hết sức lực cố gắng gật đầu trong mức độ cho phép.
La Phi lại nói:
Nói cho anh biết: Tôi là cảnh sát. Lát nữa tôi hỏi cái gì, anh trả lời cái đó, không được hét. Hiểu chưa?

Biến cố này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đối phương, gã ngớ ra, không biết đầu cua tai nheo ra làm sao.
La Phi cũng không phí lời, tiếp tức ấn ngược thật mạnh vào khớp bàn tay gã. Đợi đến khi đối phương rên lên
hư hư
, anh lại hỏi:
Nghe rõ chưa?

Gã liên tục gật cằm xuống thảm mấy nhát liền, hệt như gà mổ thóc. Cho đến khi cả hai tay La Phi đồng thời lỏng ra, gã mới thở phào như trút được gánh nặng.
Thấy đối phương đã biết điều, La Phi liền bắt đầu tra hỏi.

Anh tên là gì?


Tôn... Tôn Càn.


Trong phòng có mấy người?


Chỉ có một người.


Là Vĩ Tiến Chương phải không?


Vâng, anh Chương...


Trên người anh có thẻ mở cửa phòng không?


Có ở trong tôi quần bên phải.

La Phi sờ túi quần đối phương, nhanh chóng tìm thấy thẻ mở cửa phòng. Sau đó anh cởi thắt lưng của đối phương, rút ra, thắt nút một cách thành thục, buộc hai tay đối phương ngược ra sau lưng. Anh cầm thắt lưng khẽ ra lệnh:
Đứng lên!

Tôn Càn quay người gắng gượng đứng dậy. Vì thắt lưng đã bị rút mất, gã buộc phải dùng hai tay túm chặt lấy cạp quần ở sau mông thì chiếc quần dài mới không tụt xuống.
La Phi dắt Tôn Càn đến trước cửa phòng 1536, tay phải đưa thể phòng cắm vào khe nhét thẻ, cửa phòng liền mở ra. Ti vi trong phòng đang chiếu một bộ phim hài, bật tiếng rất to, không khí sặc sụa mùi thuốc lá.
Bước mấy bước vào trong phòng, vòng qua nhà vệ sinh ở cửa thì thấy một người đàn ông đang nằm uể oải phía đầu giường, tay kẹp một điếu thuốc lá đã hút được một nửa. La Phi nhận ra người này chính là vị khách đăng ký thuê phòng tên là Vĩ Tiến Chương.
Vĩ Tiến Chương cũng đã nhìn thấy Tôn Càn và La Phi, hắn ngồi dậy, mặt đầy nghi ngờ, quay về phía Tôn Càn hỏi:
Có chuyện gì thế?

Tôn Càn mặt mũi phiền não nhìn về phía La Phi, sợ sệt nói:
Anh... anh Chương, anh ta là cảnh sát.


Mẹ kiếp!
Vĩ Tiến Chương lập tức nhảy bật dậy, hắn vứt điếu thuốc lá trên tay xuống đất, cúi đầu định xông luôn ra khỏi không. Tiếc là hắn vừa chạy ra ngoài mấy bước, đã bị La Phi đạp một nhát vào ngực, người hắn như thể một bao cát nặng, lại đổ nhào xuống giường như cũ.

Vĩ Tiến Chương!
La Phi nghiêm giọng quát,
Cảnh sát đã nắm được toàn bộ hồ sơ cá nhân của anh, anh còn định chạy đi đâu?!

Vĩ Tiến Chương lập tức nhũn như con chi chi, hắn ngồi ủ rũ ở đầu giường, làm ra vẻ đáng thương, phân bua:
Đồng chí cảnh sát, chúng tôi cũng chỉ là mấy người bạn tụ tập chơi tí thôi... Thực sự không vi phạm gì nghiêm trọng.

Đầu tiên La Phi trịnh trọng cảnh báo:
Rốt cuộc là phạm tội ở mức nào thì còn phải xem kết quả điều tra của cảnh sát.
Sau đó anh lại dịu giọng, thay đổi giọng điệu:
Có điều hôm nay tôi đến đây không phải là vì việc của anh, tôi đang điều tra một vụ án. Nếu anh tích cực phối hợp, cũng có thể coi là một biểu hiện lập công.

Vĩ Tiến Chương vội bày tỏ thái độ:
Phối hợp! Tôi nhất định phối hợp!

La Phi chỉ về phía dưới cửa sổ:
Anh ngồi qua phía bên kia.
Ở đó kê một cái bàn nước và hai chiếc ghế sofa đơn.
Vĩ Tiến Chương ngoan ngoãn ngồi vào một chiếc ghế. La Phi đẩy luôn Tôn Càn vào góc trong, ra lệnh:
Anh ở yên chỗ này, đừng có động đậy.
Sau đó anh cũng đi đến bên cửa sổ, ngồi vào chiếc ghế còn lại. Anh lấy tấm ảnh của Vương Cảnh Thạc, đưa ra trước mặt Vĩ Tiến Chương, hỏi:
Người này chắc anh biết chứ?

Vĩ Tiến Chương nhìn một cái nói luôn:
Biết - Vương Cảnh Thạc mà, bình thường chúng tôi đều gọi hắn là Vương Ngu Xuẩn, hắn lại gây án gì à?

La Phi không đáp lời đối phương, anh tiếp tục hỏi:
Anh ta là khách thường xuyên của anh phải không?

Vĩ Tiến Chương nhướng mắt lên, như thể đang nhẩm tính, sau đó hắn trả lời:
Tính cả lần này là ba lần nha? Hắn thích đánh bạc, nhưng không có tiền, cho nên cũng không hay đến.


Lần này thì sao?
La Phi nheo mắt lại,
Có phải trong tay hắn có khá nhiều tiền không?


Hai hôm nay đã chơi tất cả hơn bốn nghìn tệ.
Vĩ Tiến Chương nhận xét,
Đối với hắn thì không ít đâu. Hai lần trước hắn đến cũng chỉ chơi ba đến năm trăm tệ thôi.


Anh có biết trên người hắn có tất cả bao nhiêu tiền không?

Vĩ Tiến Chương đáp rất chắc chắn:
Tất cả cũng chỉ có hơn bốn nghìn tệ thôi, đã thua sạch rồi.

La Phi

một tiếng.
Vĩ Tiến Chương nói chi tiết:
Hắn đến vào tối hôm kia, chơi suốt, chơi liền hai ngày rồi. Thực ra đến lúc chiều nay, hắn đã thua sạch toàn bộ tiền trong tay rồi, tất cả là bốn nghìn sáu trăm tệ. Sau đó hắn sống chết chèo kéo để tôi cho nợ trước một nghìn tệ, tôi đoán chắc là cũng chơi gần hết rồi?


Ở chỗ các anh thắng thua nhiều thế à?
La Phi tỏ vẻ nghi ngờ,
Một tệ một quân bạc, hai ngày mà thua được tận hơn bốn nghìn tệ?


Cái này...
Vĩ Tiến Chương do dự một lúc, cuối cùng thành thật nói:
Quân bạc mà, không nhất định là một tệ một xu, cụ thể bao nhiêu tiền được giao hẹn vào lúc mua. Hai hôm nay Vương Cảnh Thạc chơi loại mười tệ một xu.

Đúng thế, đằng nào cũng có tay sai đi theo để ghi sổ cho nên giá trị của quân bạc chỉ cần hai bên giao hẹn trước với nhau là được. Nếu vậy, Vĩ Tiến Chương cũng không có vẻ là nói dối. Có điều, không lẽ trên người Vương Cảnh Thạc thật sự chỉ có hơn bốn nghìn tệ? Điều này không khớp với tình hình vụ án.
La Phi suy nghĩ một lúc, lại nói với Vĩ Tiến Chương:
Một lát nữa anh làm theo lời tôi. Nếu làm tốt, lần này tôi tạm thời sẽ không truy cứu chuyện của anh.


Phải làm thế nào? Anh cứ phân công.
Vĩ Tiến Chương vừa nói vừa xắn tay áolên, dáng vẻ hết sức sẵn sàng.
La Phi nói ra chi tiết kế hoạch của mình. Vĩ Tiến Chương nghe xong liền đưa tay vỗ ngực:
Anh cứ yên tâm, việc này đảm bảo xong.

La Phi lại lấy điện thoại di động bấm số gọi cho Doãn Kiếm, dặn dò:
Lát nữa thằng tay sai sẽ dẫn Vương Cảnh Thạc lên, cậu cứ mặc kệ, lặng lẽ bám theo. Sau khi Vương Cảnh Thạc vào phòng, cậu hãy canh chừng bên ngoài.

Khi La Phi gọi điện thoại, Vĩ Tiến Chương đứng dậy cởi trói cho Tôn Càn, sau đó hắn ra lệnh
Mày đi gọi thằng Vương Ngu Xuẩn lên đây. Cứ nói là bây giờ tao không vui, không muốn cho nợ. Bảo nó trả số tiền còn nợ trước đã rồi tính.

Tôn Càn vâng vâng dạ dạ đi ra ngoài. Vĩ Tiến Chương lại chạy đến cạnh La Phi, hai người cùng chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, Tôn Càn dẫn Vương Cảnh Thạc vào trong phòng. Hai mắt Vương Cảnh Thạc đỏ quạch, dáng đi liêu xiêu, người đã vô cùng mệt mỏi. Nhưng mắt hắn lại ánh lên một sự phấn khích rạng rỡ khác thường.
Nhìn mặt hắn, La Phi đã biết ngay: Nhân vật trước mặt đúng là loại vô tích sự nghiện cờ bạc nặng. Vì sao hắn lại bị mọi người khinh thường, vì sao từ con em của một cán bộ cao cấp lại trở thành một tên vô lại thành phố, vì sao lại nợ một khoản tiền không lo như vậy... Những câu hỏi đó đều lập tức có ngay câu trả lời sau cái nhìn đầu tiên.
Đầu tiên Vĩ Tiến Chương hỏi Tôn Càn:
Chúng ta cho hắn nợ một nghìn tệ, còn lại bao nhiêu?


Chả còn bao nhiêu.
Tôn Càn cầm cuốn sổ ghi chép trong tay lên xem,
Anh ta lại thua bảy trăm hai mươi tệ, bây giờ số tiền vay còn lại hai trăm tám mươi tệ.

Vĩ Tiến Chương trợn mắt nhìn Vương Cảnh Thạc:
Thôi được rồi, cứ trả trước bảy trăm hai mươi tệ này đi đã.


Anh Chương, em có tiền đâu.
Vương Cảnh Thạc nhích lên phía trước một bước, cười nhăn nhở,
Anh cho em chơi thêm một lúc nữa, đến lúc thắng là em có thể trả được.


Cút con mẹ mày đi. Ông mày hết kiên nhẫn rồi, bây giờ ông mày muốn về nhà đi ngủ.
Vĩ Tiến Chương vừa chửi vừa đưa mắt ra hiệu cho Tôn Càn. Tôn Càn lập tức bạt một nhát vào sau gáy Vương Cảnh Thạc:
Con mẹ mày, có trả tiền không thì bảo?

Thể chất Vương Cảnh Thạc vốn đã yếu, lại không hề phòng bị, bị cú bạt làm cho chao đảo. Tôn Càn được thể đạp thêm một cú vào khuỵu chân hắn, Vương Cảnh Thạc khuỵu gối, quỳ luôn xuống trước mặt Vĩ Tiến Chương và La Phi.
Tôn Càn tiếp tục tiến lên, đưa tay tóm chặt cổ Vương Cảnh Thạc từ phía sau, ấn đầu đối phương ra đằng sau.
Vĩ Tiến Chương vắt chân lên đùi, hất mũi chân vào cằm Vương Cảnh Thạc, cười một cách dữ tợn, hỏi:
Nói xem, bao giờ trả tiền?

Vương Cảnh Thạc dường như đã quen với chuyện bị làm nhục như vậy, hắn cụp mắt nói:
Anh Chương, em đúng là không có tiền. Hay là anh lôi em ra chợ xẻ lấy thịt bán? Biết đâu lại bán được một vài nghìn tệ?


Đã bảo mày là Vương Ngu Xuẩn, mày đúng là thằng ngu xuẩn thật hả? Đến giờ này rồi còn bẻm mép với tao hả?
Vĩ Tiến Chương thọc mũi chân vào mồm Vương Cảnh Thạc, dằn giọng chửi:
Con mẹ mày, tao cho mày bẻm mép! Tao cho mày bẻm mép!

Mũi chân Vĩ Tiến Chương thọc một hồi, Vương Cảnh Thạc lại bị Tôn Càn tóm chặt sau gáy, hắn không dám phản kháng, cũng không thể né tránh được, đành nhắm mắt chịu đựng, trông bộ dạng vô cùng thảm hại.
La Phi thấy không thể để thế được nữa. Thực ra chính La Phi đã đưa ra kế hoạch ép Vương Cảnh Thạc trả nợ, nhưng anh không ngờ thủ đoạn của Vĩ Tiến Chương lại dã man như vậy. Thế nên lúc này anh khẽ ho một tiếng, ngầm ý bảo vừa thôi.
Vĩ Tiến Chương liền co chân lại, Tôn Càn cũng buông tay ra. Vương Cảnh Thạc vừa xoa gáy vừa bò dậy há miệng nhe răng, mặt mũi méo mó thảm hại.

Mẹ kiếp, tao không có thời gian để lôi thôi với mày.
Vĩ Tiến Chương nói theo lời móm sẵn từ trước của La Phi,
Tao hỏi mày, cứ cho là mày không có tiền đi, trên người mày có thứ gì có thể cầm cố được không?


Mấy bộ áo rách, một đôi giày rách. Anh có lấy không?
Người Vương Cảnh Thạc run lên lẩy bẩy, đúng bộ dạng của một tên vô lại.

Ai lấy những thứ đồng nát ấy của mày hả? Ý tao muốn nói là những thứ đáng tiền.


Em làm gì có cái gì đáng tiền? Đã đổi thành tiền hết từ lâu rồi, không đem đi đánh bạc, thì cũng mua rượu uống hết rồi.


Mày nghĩ kĩ xem.
Vĩ Tiến Chương nói bằng giọng dụ dỗ,
Chỉ cần mày đem ra được đồ tốt, không những có thể trả được nợ, tao còn cho mày thêm hai ba nghìn tệ nữa, cho mày chơi thật đã.

Vương Cảnh Thạc xòe hai tay:
Em thật sự không có.

Vĩ Tiến Chương đưa mắt nhìn La Phi ngồi bên cạnh, ý muốn hỏi: Làm thế nào?
La Phi trầm ngâm một lát, bỗng anh ngước mắt lên, ánh mắt sắc như dao chiếu thẳng vào mắt Vương Cảnh Thạc, đồng thời anh lạnh lùng hỏi:
Không phải là trong tay anh có kim cương à?

Vương Cảnh Thạc ngớ ra, sau đó, hắn từ từ há mồm ra, vẻ mặt như thể vừa nghe thấy chuyện hoang đường nực cười nhất trên thế giới.
Trong tay tôi có kim cương?
Hắn cười đến suýt ho,
Nếu tôi có kim cương trong tay, thì trong hố cứt cũng đào ra được vàng!

La Phi nhìn Vương Cảnh Thạc, quan sát từng nét mặt cử chỉ nhỏ nhất của đối phương. Đợi đến lúc Vương Cảnh Thạc dứt cơn cười, La Phi quay đầu nói với Vĩ Tiến Chương:
Hai anh đi trước đi.


Được thôi.
Vĩ Tiến Chương vui vẻ đáp lời, đứng lên đi luôn ra ngoài. Tôn Càn càng như vừa được đại xá, vội vàng chuồn ra trước, còn nhanh hơn cả thỏ.
Vương Cảnh Thạc nhìn theo bóng dáng Vĩ Tiến Chương, lại nhìn La Phi, nét mặt có vẻ ngạc nhiên. Hắn dường như không hiểu được: Cái tay khiến cho
anh Chương
khép nép sợ sệt này rốt cuộc là ở đâu ra?
La Phi chỉ vào chiếc ghế sofa còn trống, nói:
Ngồi đi, Vương Cảnh Thạc thấy bảo ngồi liền ngồi, vẻ rất thoải mái bất cần. Lúc này, La Phi lại gọi điện thoại cho Doãn Kiếm đang canh chừng ở bên ngoài, bảo:
Cậu vào đi.

Một lát sau, Doãn Kiếm đẩy cửa bước vào phòng, cậu kéo chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc ra ngồi xuống, ánh mắt lướt qua lướt lại về phía hai người ở phía đối diện, sốt ruột muốn biết điều gì đó.
La Phi lên tiếng trước, anh nói rõ thông tin về mình cho Vương Cảnh Thạc biết:
Chúng tôi là cảnh sát.


Cảnh sát?
Đầu tiên Vương Cảnh Thạc ngớ ra, tiếp đó liền kêu lên,
Tay vừa nãy là chủ sòng bạc, tôi đã thua hắn hơn bốn nghìn tệ cho hắn, tại sao các anh không bắt hắn?

La Phi biết đối phương muốn gì, bèn nói:
Nếu bắt hắn thì tiền đánh bạc cũng phải tịch thu. Sau đó cả anh lẫn hắn còn phải nộp phạt.

Vương Cảnh Thạc thất vọng thở dài, sau đó hắn lại lắc lắc cái đầu hỏi:
Thế các anh còn việc gì nữa? Không có việc gì thì tôi đi đây.

La Phi đáp:
Tất nhiên là có việc, tôi muốn hỏi anh mấy câu.


Hỏi nhanh lên.
Vương Cảnh Thạc sốt ruột ngáp dài một cái,
Tôi đang buồn ngủ đây, hai hôm không ngủ rồi.

La Phi liền đi thẳng vào trọng tâm tình hình vụ án:
Anh biết Lý Tuấn Tùng đúng không?

Vương Cảnh Thạc dụi dụi cặp mắt sưng vù, hỏi lại:
Ai cơ?


Nửa năm trước, bố anh mất ở bệnh viện Nhân Dân, vị bác sĩ gây ra sự cố lúc đó.


Ồ?
Vương Cảnh Thạc hình như đã nhớ ra, hắn chặc lưỡi hỏi:
Nhắc đến anh ta làm gì?


Anh rất không hài lòng đối với anh ta đúng không?


Tất nhiên là không hài lòng - anh ta đã làm cho bố tôi chết. Mặc dù tôi với ông già không có tình cảm, nhưng mỗi tháng hơn mười nghìn tệ tiền lương hưu đấy. Tôi có thể không có tình cảm với tiền được không?


Thế bây giờ anh còn tiếp xúc với anh ta không?


Có gì mà tiếp xúc chứ? Tôi và anh ta nước sông không phạm nước giếng.
Không ngờ Vương Cảnh Thạc lại nói một câu thành ngữ rất văn vẻ, sau đó lại bổ sung thêm:
Tôi không có tiền, anh ta cũng không có tiền, hai thằng khố rách áo ôm tiếp xúc cái chết tiệt gì!

La Phi chăm chú nhìn Vương Cảnh Thạc một lúc rồi nói:
Một thời gian trước, Lý Tuấn Tùng đã mất tích.

Vương Cảnh Thạc chớp chớp mắt, vẻ mặt tỉnh bơ, bật ra mấy chữ:
Liên quan đếch gì đến tôi.

La Phi lại tiếp tự hỏi:
Anh ta đã bị bắt cóc. Tối hôm kia tên bắt cóc đã tiến hành trao đổi với người nhà của Lý Tuấn Tùng. Địa điểm trao đổi ở ngay khu vực khán đài K trong sân vận động Kim Sơn. Khi đó trong sân vận động đang diễn ra một trận bóng quan trọng. Lợi dụng thời điểm lộn xộn khi trận đấu kết thúc, tên bắt cóc đã lấy được thành công số kim cương trị giá một triệu tệ.

Vương Cảnh Thạc quay đầu lại, hắn nhìn La Phi, như thể đang suy ngẫm về ẩn ý trong lời nói của đối phương.

Có bằng chứng cho thấy, lúc đó anh cũng đang ở trên khu vực khán đài K, mặc áo cầu thủ màu đỏ lẫn trong những người hâm mộ của đội khách. Hơn nữa, không lâu sau khi trận đấu kết thúc, anh còn gọi điện thoại cho vợ cũ của anh, nói là kiếm được một khoản tiền, đúng không?

Vương Cảnh Thạc có ngơ ngẩn đến mấy, lúc này cũng đã bắt đầu hiểu ra.
Ồ, anh cho rằng tôi là tên bắt cóc đó,
Mắt anh ta đảo như rang lạc, không biết đang nghĩ gì.

Anh không muốn giải thích sao?


Tất nhiên phải giải thích chứ...
, Vương Cảnh Thạc dừng lại một lát, đột nhiên cười tinh quái và hỏi ngược lại
Đây là một vụ án lớn đấy nhỉ, đúng không?


Bắt cóc, tất nhiên là vụ án lớn.


Thế thì lời giải thích của tôi chắc rất có giá trị nhỉ?

La Phi gật đầu. Vương Cảnh Thạc liền giơ năm ngón tay lên:
Tôi cũng không đòi nhiều, tiền cung cấp thông tin, năm trăm tệ.

Lần này đến lượt La Phi ngớ ra. Anh chưa từng gặp người nào đòi cảnh sát trả tiền cung cấp thông tin trong quá trình trả lời câu hỏi. Doãn Kiếm ở bên cạnh cũng mắt chữ A miệng chữ I, cậu không kìm được, nhắc nhở đối phương:
Này, anh có mê ngủ không đấy hả? Bây giờ là chúng tôi cho anh một cơ hội giải thích. Nếu anh không cần cơ hội này, thì chúng tôi sẽ đưa anh về đồn công an, tạm giữ hình sự luôn.


Bắt thì bắt.
Vương Cảnh Thạc xòe tay vẻ bất cần,
Thế giới bên ngoài hiểm ác như thế, tôi kiếm một chỗ có ăn có mặc, nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt.

La Phi và Doãn Kiếm nhìn nhau, cùng chung cảm giác dở khóc dở cười. Với một vụ án lớn như thế này, cứ cho là chi ra năm trăm tệ từ kinh phí phá án thì cũng không có gì. Chỉ là khoản tiền này thanh toán cho một đối tượng khả nghi, thực sự có cảm giác như thể bị lừa đảo.

Đưa cho anh tiền thì có tác dụng gì?
Doãn Kiếm nói bằng giọng giễu cợt,
Rồi lại chả thua bạc sạch?

Không ngờ Vương Cảnh Thạc lẩm bẩm nói:
Lần này không đánh bạc nữa... Ngày mai là sinh nhật con gái tôi, tôi đã hứa rồi, sẽ mua cho nó một món quà.

La Phi có chút cảm động. Xem ra mặc dù gã này là một tên lưu manh vô lại, nhưng vẫn khá quan tâm đến con gái. Thảo nào Vương San Y lại bênh vực hắn trước mặt mẹ.
Coi như tìm ra được một lý do có thể chấp nhận chuyện đòi tiền của đối phương, La Phi bèn gật đầu bảo:
Thôi được, chỉ cần anh nói rõ ràng, năm trăm tệ thì năm trăm tệ.

Vương Cảnh Thạc tựa người vào ghế, lấy làm hài lòng. Sau đó hắn bắt đầu thủng thẳng kể.
Chuyện này à, là như thế này. Tuần trước có người gửi đến nhà tôi một bức thư, thông tin người nhận viết tên tôi. Con gái tôi đã nhận giúp, sau đó đưa cho tôi. Trong thư có một tấm vé xem thi đấu bóng đá và một tờ vé xổ số. Tấm vé xem thi đấu bóng đá chính là trận tối hôm kia, tờ vé xổ số cũng liên quan đến trận đấu đó, so giải kiểu kép, trị giá hai nghìn tệ, đặt cược kết quả là hai đội hòa.

La Phi chau mày:
Cho nên anh mới xuất hiện ở hiện trường diễn ra trận đấu? Anh có được hơn bốn nghìn tệ là do trúng xổ số?


Đúng thế. Tôi không hứng thú với bóng đá lắm, nhưng có tờ vé số trị giá lớn như vậy trong tay, thế nào cũng phải đến hiện trường nhòm ngó tí chứ.
Vương Cảnh Thạc đắc ý nói,
Hơn nữa, tôi đến nhòm một cái, đúng là trúng thưởng luôn.


Thế tại sao anh lại có áo cầu thủ màu đỏ?
Nếu không phải là fan hâm mộ bóng đá, chắc chắn không chuẩn bị trước áo cầu thủ chứ.

Cái áo đó được phát khi vào sân vận động. Có người đứng ở cửa vào khan đài, thấy tôi không mặc áo cầu thủ liền phát cho tôi một cái, không mất tiền.

Chuyện này cũng hợp lý, người phát áo chắc là người của câu lạc bộ fan hâm mộ của đội khách. La Phi lại hỏi:
Người viết thư cho anh là ai, anh có biết không?


Không biết, đó là một bức thư nặc danh. Vương Cảnh Thạc chớp chớp mắt, tôi đã nói rồi mà, ai rỗi việc đi gửi mấy thứ này cho tôi? Không có món hời nào tự dưng từ trên trời rơi xuống cả! Quả nhiên, không biết có ai cố tình muốn hãm hại tôi đây?


La Phi đưa mắt ra hiệu cho Doãn Kiếm, Doãn Kiếm hiểu ý, đi ra ngoài gọi hai cú điện thoại rồi quay lại báo cáo: Đã đối chiếu thông tin với câu lạc bộ fan hâm mộ của đội khách, hôm đó đúng là có người phát áo đội khách miễn phí cho người hâm mộ. Ngoài ra, Vương San Y cũng đã xác nhận chuyện bức thư nặc danh.


Tôi không nói dối, thấy chưa?
Vương Cảnh Thạc đưa tay ra,
Có thể đưa tiền được chưa?


Cái phong bì thư đó còn không?
Cho dù biết là trên chiếc phong bì cũng sẽ không để lại manh mối gì, nhưng La Phi vẫn không kìm được hỏi một câu.

Không, vứt luôn vào thùng rác ngay lúc đó rồi.

Vương Cảnh Thạc khều khều ngón tay, tỏ ý giục.
La Phi rút ví tiền ra, đếm lấy năm tờ một trăm tệ đưa cho đối phương.
Vương Cảnh Thạc cầm tiền nhét vào trong túi áo, vươn vai hỏi:
Giờ thì hết việc rồi chứ? Tôi không chịu được nữa đâu, buồn ngủ quá.


Anh cứ ngủ luôn ở đây đi.
La Phi ném chiếc thẻ mở cửa phòng lên mặt bàn uống nước,
Căn phòng này chắc là ở được đến trưa mai.

Vương Cảnh Thạc cũng không khách sáo, hớn hở cầm lấy chiếc thẻ phòng. Còn La Phi thì dẫn Doãn Kiếm rời khỏi căn phòng.
Vừa ra đến ngoài hành lang, Doãn Kiếm liền thở dài đánh sượt:
Lại đứt manh mối rồi!


Càng hy vọng thì càng thất vọng.
La Phi nói với Doãn Kiếm bằng giọng nửa an ủi nửa dạy bảo,
Sau này thì nhớ nhé, bất cứ lúc nào cũng không được quá lạc quan.

Đội trưởng La, lần này anh bắt đầu nhận thấy đối phương không khớp từ khi nào? Tôi nghĩ chắc chắn anh phát hiện ra trước tôi, đúng không?


Khi nhìn thấy Vương Cảnh Thạc là một con bạc, tôi đã biết vụ án này rất có khả năng không phải do hắn gây ra.


Tại sao?


Bởi vì vụ bắt cóc này được vạch định vô cùng kín kẽ. Trong quá trình lấy tiền chuộc, tên bắt cóc còn loại trừ mọi rủi ro tiềm ẩn. Một người có ý thức khống chế rủi ro cao như vậy, làm sao có thể trở thành con bạc được? Cậu nhìn Vương Cảnh Thạc xem, trong hai ngày hắn thua mất hơn bốn nghìn tệ, điểm này rõ ràng không phù hợp với phong cách hành động của tên bắt cóc.

Doãn Kiếm vừa lắng nghe vừa gật đầu, nhưng cậu nhanh chóng nảy ra một câu hỏi mới:
Nếu anh đã sớm biết tên bắt cóc không thể là một con bạc, thế thì tại sao lúc điều tra ở khách sạn, anh lại muốn đến phòng chơi game trước?


Cậu đã phức tạp hóa sự việc rồi.
La Phi khẽ mỉm cười, đưa ra một câu trả lời đơn giản,
Bởi vì phòng chơi game nằm dưới tầng ngầm, lúc đó ở gần chúng ta nhất.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt.