Chương 4.2
-
Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt
- Chu Hạo Huy
- 5851 chữ
- 2020-05-09 03:57:29
Số từ: 5838
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
2
Thông cáo hợp tác hỗ trợ điều tra:
Gần đây, trong thành phố xảy ra một vụ bắt cóc giết người dã man. Nạn nhân là một người đàn ông trung niên cao một mét bảy mươi hai, nặng sáu mươi ba ki-lô-gam. Vào tối ngày 23 tháng 10, nạn nhân lái một chiếc Camry màu trắng (biển số AEK282), đến khu phong cảnh Sở Cương ngoại ô vào khoảng 20 giờ 15 phút, sau đó mất liên lạc với mọi người, chiếc xe bị bỏ mặc ở bên đường khu phong cảnh Sở Cương. Sáng ngày mùng 2 tháng 11, người dân phát hiện thấy đầu người bị hại ở bãi cỏ bên hồ Hoa Sen, phần còn lại của cơ thể nạn nhân hiện vẫn chưa tìm thấy.
Cảnh sát suy đoán, nạn nhân đã bị bắt cóc vào tối ngày 23 tháng 10, bị giết hại trong khoảng thời gian từ tối ngày 30 tháng 10 đến ngày 31 tháng 10.
Khi mất tích, nạn nhân mặc một chiếc áo jacket kiểu nam màu nâu đen và quần tây màu xanh đen, đi giày da màu đen. Ngoài ra, khi bị giết, nạn nhân đã bị mất ngón tay cái của bàn tay bên phải.
Đề nghị mọi người dân trong thành phố cung cấp manh mối phá án. Nếu manh mối trực tiếp giúp được cảnh sát phá án, sẽ được nhận ba hăm nghìn tệ tiền thưởng.
Bên dưới thông cáo hợp tác hỗ trợ phá án còn có ảnh cá nhân của Lý Tuấn Tùng và ảnh chụp miêu tả trang phục và giày dép giống như loại Lý Tuấn Tùng mặc trên người khi mất tích. Bản thông cáo đã được đưa tin đến toàn bộ người dân trong thành phố qua các kinh truyền thông lớn.
Cùng với đó, cảnh sát cũng triển khai toàn diện việc điều tra xét hỏi thông tin từng cá nhân. Tính chất vụ án đã được xác định là
Vụ bắt cóc giết người nhằm mục đích báo thù
, cho nên trọng điểm điều tra được khoanh vùng cụ thể hơn, đó là các mối quan hệ có mâu thuẫn của Lý Tuấn Tùng khi còn sống.
La Phi và Doãn Kiếm đến khoa Y vụ của bệnh viện Nhân Dân, họ cần tiến hành tổng kết tình hình các mối là quan hệ xã hội của Lý Tuấn Tùng trong thời gian công tác bao gồm các mối quan hệ với bệnh nhân và các mối quan hệ trong công việc.
Người đón tiếp La Phi vẫn là trưởng khoa Y vụ Tiêu Gia Lân. Trước những câu hỏi của cảnh sát, ông ta cảm thán:
Bây giờ quan hệ giữa bệnh viện, bác sĩ với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân đúng là rất căng thẳng. Chuyện bệnh nhân và người nhà bất mãn với cán bộ nhân viên của bệnh viện đã trở thành tình trạng bình thường. Những người văn minh một chút thì tố cáo, những kẻ vô lý thì động thủ luôn. Ngày nào khoa Y vụ chúng tôi cũng phải xử lý những chuyện như vậy, vô cùng đau đầu nhức óc. Công việc trưởng khoa của tôi có dễ làm đâu. Cụ thể về tình hình của Lý Tuấn Tùng ấy à, có thể kiểm tra nội dung ghi chép công việc ở khoa Y vụ lấy thông tin về những vụ mâu thuẫn và tố cáo liên quan đến anh ta.
La Phi gật đầu:
Thế thì phiền các anh nhanh chóng kiểm tra giúp.
Tiêu Gia Lân cử một nhân viên trong khoa tên là Đàm Tĩnh làm việc này, sau đó lại nói tiếp:
Thông thường sau khi xảy ra mâu thuẫn, đối phương đều yêu cầu bồi thường kinh tế, nhưng vì thế mà bắt cóc giết người thì cũng quá khoa trương. Thực ra, trong hầu hết các vụ mâu thuẫn, trách nhiệm hoàn toàn không thuộc về cán bộ nhân viên bệnh viện chúng tôi, tố chất của rất nhiều bệnh nhân rất kém, đã không hiểu kiến thức điều tra, lại còn rất vô lý. Có những người thậm chí còn cố ý gây sự để tống tiền. Trong ấn tượng của tôi, mâu thuẫn thực sự liên quan đến trách nhiệm của Lý Tuấn Tùng hình như có hai vụ. Một là vụ Vương Ngọc bị chết, còn một vụ nữa là do chẩn đoán sai.
La Phi nhạy cảm hỏi:
Vụ chẩn đoán sai đó là như thế nào?
Tiêu Gia Lân nói một câu:
Việc đó chắc chắn là không liên quan đến vụ án này...
Có liên quan đến vụ án hay không, nên để cảnh sát phán đoán.
La Phi nhắc nhở đối phương,
Anh chỉ cần nói cho chúng tôi biết diễn biến sự việc là được.
Được thôi.
Tiêu Gia Lân xòe tay, sau đó bắt đầu kể,
Người bị chẩn đoán nhầm là một người đàn ông tên Hứa Mình Phổ, khoảng 50 tuổi. Khi đó, kết luận chẩn đoán của Lý Tuấn Tùng là nhiễm trùng đường kết niệu, kê toa thuốc chống viêm đơn giản rồi cho bệnh nhân về. Sau đó triệu chứng của Hứa Minh Phổ ngày càng xấu đi, không lâu sau, ông ta lại đến bệnh viện Hồng Sơn làm kiểm tra, kết quả phát hiện bị ung thư thận, mà đã là giai đoạn cuối.
Cũng có nghĩa là: Trước đó, khi tiểu ra máu, thực ra đã bị ung thư, nhưng Lý Tuấn Tùng lại không kiểm tra ra. Cho nên bị kéo dài thêm mất nửa năm, bệnh tình đã trầm trọng đến mức không thể cứu vãn được.
Đúng là như vậy.
Thế thì trách nhiệm của Lý Tuấn Tùng rất nghiêm trọng nhỉ?
Đúng là nghiêm trọng, hơn nữa rất khó hiểu. Chẩn đoán ung thư thận chủ yếu dựa vào kiểm tra hình ảnh, tỉ lệ phù hợp đạt đến trên 90%. Trước đó, khi kiểm tra đã chụp X quang, bây giờ vẫn kiểm tra được phim gốc, hình ảnh của khối u vô cùng rõ. Đáng lý ra, chỉ cần bác sĩ nhìn thấy tấm phim chụp X quang này, thì sẽ không chẩn đoán nhầm mới phải, chứ đừng nói đến bác sĩ chuyên khoa như Lý Tuấn Tùng!
Nói đến đây, Tiêu Gia Lân dừng lại một lát, rồi thay đổi giọng điệu:
Tôi thậm chí nghi ngờ rằng lần đó Lý Tuấn Tùng đã cố tình chẩn đoán sai.
Cố tình chẩn đoán sai? Tại sao?
Lúc đó không phải là Vương Cảnh Thạc đang gây sự với bệnh viện sao? Khi đó bệnh viện đã ra quyết định, yêu cầu Lý Tuấn Tùng đứng ra gánh trách nhiệm, đáp ứng yêu cầu bồi thường của đối phương, nếu không sẽ đuổi việc anh ta. Chưa biết chừng, vì thế mà Lý Tuấn Tùng nảy sinh tâm lý oán hận, cho nên cố tình chẩn đoán sai để gây phiền phức cho bệnh viện.
Trả thù bệnh viện bằng cách chẩn đoán sai? Nhưng xảy ra sự việc như vậy, đối tượng mà bệnh nhân oán hận nhất vẫn là vị bác sĩ đưa ra chẩn đoán chứ. Với tính cách yếu đuối như Lý Tuấn Tùng, ông ta có gan sử dụng những thủ đoạn như vậy không? La Phi rất nghi ngờ về điều này. Nhưng theo lời của Tiêu Gia Lân, nếu không phải là cố ý thì cũng quá khó hiểu.
Liệu có phải là do phải chịu áp lực quá lớn về mặt tinh thần trong lúc không tập trung mới đưa ra chẩn đoán sai nghiêm trọng như vậy? Vì Lý Tuấn Tùng đã bị giết hại, những phỏng đoán này e là khó có thể xác thực được. Nhưng lúc này, điều La Phi quan tâm hơn lại là phản ứng của bệnh nhân.
Bệnh nhân đó - tên là Hứa Minh Phổ phải không? Ông ta có đến chỗ các anh để gây sự không?
Tất nhiên là có. Tâm trạng ông ta rất bức xúc, nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là việc liên quan đến mạng sống con người.
Thế ông ấy đưa ra yêu cầu gì?
Chắc chắn là yêu cầu bồi thường rồi, hơn nữa lập tức đòi tận những một triệu tệ.
Một triệu tệ? Số kim cương mà tên bắt cóc yêu cầu không phải cũng trị giá một triệu tệ sao? Nét mặt La Phi trở nên nghiêm nghị.
Sao anh có thể nói việc này chắc chắn không liên quan đến vụ án?
Anh nhìn Tiêu Gia Lân vẻ khó hiểu,
Theo tôi, tay Hứa Minh Phổ này rất khả nghi đấy!
Nhưng Hứa Minh Phổ hoàn toàn không có thời gian gây án.
Tiêu Gia Lân giải thích,
Thời gian này ông ta nằm ở phòng bệnh trong khoa Thận của bệnh viện chúng tôi suốt, làm sao mà đi bắt cóc giết người được chứ?
Ồ? Ông ta nằm ở viện các anh?
Đúng thế, để cho yên chuyện mà. Điều kiện chúng tôi đưa ra là lập tức bố trí cho ông ta nhập viện điều trị, miễn mọi chi phí. Có thể ông ta mới chịu để yên đấy.
Ông ta nhập viện cụ thể vào ngày nào?
Chắc là thứ sáu tuần trước thì phải?
Tiêu Gia Lân lấy điện thoại di động ra xem một lúc rồi khẳng định:
Đúng rồi, chính là thứ sáu tuần trước, ngày 23 tháng 10.
La Phi chau mày lại - ngày 23 tháng 10, không phải chính là ngày Lý Tuấn Tùng rời khỏi nhà và mất tích sao? Anh cảm thấy việc này càng lúc càng cần phải nghiên cứu kĩ, liền truy hỏi:
Ông ta đến gây sự như thế nào, nằm viện thế nào, anh kể lại chi tiết toàn bộ quá trình sự việc cho tôi biết.
Tiêu Gia Lân vừa nhớ lại vừa kể.
Chiều hôm đó, Hứa Minh Phổ đến bệnh viện để gây sự, đầu tiên đến phòng khám ở khoa Thận. Bác sĩ ở phòng khám thông báo cho khoa Y vụ chúng tôi, thế là chúng tôi liền mời ông ta đến văn phòng để giải quyết vấn đề. Ông ta kể lại chuyện chẩn đoán sai, chúng tôi kiểm tra bệnh án thời gian đó, bao gồm cả phim chụp X quang, tất cả đều được lấy ra. Kết quả đúng là Lý Tuấn Tùng đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng trong chẩn đoán và điều trị. Nếu như vậy, chúng tôi chỉ có thể chấp nhận sự thực, thương lượng điều kiện với đối phương. Hứa Minh Phổ đưa ra hai điều kiện, thứ nhất là bồi thường một triệu tệ, thứ hai là gọi Lý Tuấn Tùng ra. Nhưng cả hai điều kiện này chúng tôi đều không thể thực hiện được. Lúc đó, tâm trạng ông ta vô cùng bức xúc, tôi cũng không dám làm ông ta bức xúc thêm, chỉ còn cách xoa dịu ông ta, đồng thời tìm cách liên hệ với người nhà ông ta. Khoảng tầm 5 giờ, con trai ông ta là Hứa Cường đến. Thái độ ban đầu của Hứa Cường khá tốt, phối hợp với chúng tôi khuyên giải Hứa Minh Phổ. Sau khi khuyên giải một hồi, cuối cùng Hứa Minh Phổ cũng đồng ý theo con trai về nhà ăn tối trước đã. Sau khi hai bố con ông ta ra về, tôi cũng rời bệnh viện về nhà, nghĩ bụng cuối cùng cũng đối phó xong chuyện ngày hôm nay. Không ngờ đến khoảng 10 giờ tối hai bố con họ lại đến bệnh viện làm ầm ĩ lên. Tôi cũng vội quay lại bệnh viện để xử lý. Lần này thái độ của Hứa Cường cũng trở nên rất rắn. Hứa Minh Phổ một lần nữa đưa ra yêu cầu của ông ta, còn bắt tôi gọi điện thoại cho Lý Tuấn Từng. Lúc đó tôi đã gọi điện thoại ngay trước mặt ông ta, Lý Tuấn Tùng không bắt máy,thế nên ông ta mới thôi. Sau đó tôi đưa ra đảm bảo, có thể cho Hứa Minh Phổ được điều trị tiếp miễn phí. Thế là làm thủ tục nhập viện ngay lúc đấy, sau đó Hứa Minh Phổ nằm ở phòng bệnh khoa Thận của bệnh viện chúng tôi suốt.
Khi nãy anh mở điện thoại di động ra xem để kiểm tra lại cuộc gọi cho Lý Tuấn Tùng vào hôm đó đúng không?
Đúng thế.
Tiêu Gia Lân đưa điện thoại di động cho La Phi xem,
Thời gian gọi cụ thể là 22 giờ 47 phút ngày 23 tháng 10, khoảng nửa tiếng đồng hồ sau thì tôi làm thủ tục nhập viện cho Hứa Minh Phổ.
La Phi cũng vẫn nhớ: Trong chiếc điện thoại di động thường dùng của Lý Tuấn Tùng đúng là có lưu đại cuộc gọi nhỡ này - 22 giờ 47 phút, khi đó Lý Tuấn Tùng có lẽ đã bị bắt cóc. Nếu nói Hứa Minh Phổ bắt cóc Lý Tuấn Tùng trước, rồi mới đến bệnh viện gây sự, thì về mặt thời gian cũng là có khả năng. Mặc dù sau đó Hứa Minh phổ nằm viện suốt, nhưng cũng không thể loại trừ trường hợp có đồng phạm ở bên ngoài, mà quá trình đòi tiền chuộc và giết người là do tên đồng phạm thực hiện. Nếu nghĩ theo hướng này, Hứa Cường - con trai của Hứa Minh Phổ hiển nhiên là trọng điểm đáng chú ý. Có thể anh ta chỉ giả vờ khuyên bố về nhà, sau đó hai bố con cùng bắt cóc Lý Tuấn Tùng. Khi quay trở lại bệnh viện, Hứa Cường bắt bệnh viện phải gọi Lý Tuấn Tùng ra, thực ra chí là một thủ đoạn đánh lừa mà họ cố tình tạo ra.
Vì sai lầm nghiêm trọng trong chẩn đoán bệnh của Lý Tuấn Tùng đã trực tiếp đe dọa đến tính mạng của Hứa Minh Phổ, nên động cơ gây án của hai bố con họ là có tồn tại. Nhưng rất nhiều chi tiết trong quá trình gây án vẫn rất khó hiểu.
Đầu tiên, địa điểm Lý Tuấn Tùng mất tích là khu phong cảnh Sở Cương, bố con Hứa Minh Phổ làm thế nào tìm được đối phương, rồi thực hiện việc bắt cóc như thế nào? Cách giải thích hợp lý nhất là họ bám theo Lý Tuấn Tùng suốt dọc đường và tìm ra cơ hội ra tay ở nơi xa vắng là khu Sở Cương, nhưng trong camera giám sát trên đường không hề phát hiện thấy có chiếc xe khả nghi nào bám theo chiếc Camry cả.
Hay là bố con Hứa Minh Phổ đã hẹn Lý Tuấn Tùng đến Sở Cương? Như vậy có nghĩa là họ đã liên lạc với Lý Tuấn Tùng từ trước đó rồi? Ngày hôm đó họ hai lần đến bệnh viện gây sự đều là nhằm mục đích tung hỏa mù chuẩn bị cho vụ bắt cóc? Nhưng nếu tìm được ra Lý Tuấn Tùng trước khi tiếp xúc với phía bệnh viện thì rất phi logic, hơn nữa xét từ góc độ thực hiện cũng rất khó. Bởi vì muốn tìm ra vị bác sĩ đã chẩn đoán sai cho mình từ nửa năm trước mà không có sự phối hợp của bệnh viện thì làm sao mà làm được?
Ngoài ra hai bố con nhà họ Hứa liệu có khả năng hoạch định và thực hiện một vụ bắt cóc bằng những thủ đoạn tinh xảo như vậy không? Một chi tiết quan trọng là:
Kẻ bắt cóc sử dụng Vương Cảnh Thạc làm miếng mồi để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát, điều này cho thấy, hắn không chỉ biết mâu thuẫn giữa Vương Cảnh Thạc và Lý Tuấn Tùng, mà còn vô cùng hiểu thói nghiện chơi bạc của Vương Cảnh Thạc. Bố con nhà họ Hứa làm sao mà biết được nhiều chuyện như vậy? Không lẽ là tra hỏi Lý Tuấn Tùng sau khi bắt cóc nên biết?
Trong lúc La Phi đang chau mày suy nghĩ, nhân viên khoa Y vụ Đàm Tĩnh đã thanh lý xong tài liệu về những vụ tố cáo và mâu thuẫn liên quan đến Lý Tuấn Tùng. La Phi cầm lấy tài liệu xem qua một lượt, phát hiện thấy sự việc của Vương Cảnh Thạc và Hứa Minh Phổ đều có ghi trong tài liệu. Anh cầm một chiếc bút lên gạch tên Vương Cảnh Thạc đi, sau đó đưa tài liệu cho Doãn Kiếm, phân công:
Điều tra toàn bộ những người liên quan trong này, xem có đối tượng khả nghi không. Nhất là đối với Hứa Minh Phổ, và con trai của ông ta nữa, phải coi là đối tượng điều tra trọng điểm. Tôi muốn biết nghề nghiệp, tính cách của họ, đánh giá của những người xung quanh về họ và minh chứng về hoạt động của họ trong khoảng thời gian xảy ra vụ án.
Doãn Kiếm gật đầu, cầm tài liệu đi cử người tiến hành điều tra. Ở bên này, La Phi vẫn tiếp tục hỏi Tiêu Gia Lân:
Tình hình về mối quan hệ với bệnh nhân tạm thời thế đã. Chúng ta nói sang quan hệ với đồng nghiệp một chút, Lý Tuấn Tùng có mâu thuẫn kịch liệt với đồng nghiệp nào không?
Mâu thuẫn với đồng nghiệp?
Tiêu Gia Lân cười tự nhạo mình:
Thế thì phải nói đến tôi nhỉ? Chính tôi đã đập vỡ bát cơm của anh ta, chắc chắn anh ta rất hận tôi.
Nhưng anh không có lý do gì để trả thù anh ta. Tôi nói mâu thuẫn, có nghĩa là có ai oán hận Lý Tuấn Tùng không?
Nếu anh hỏi như vậy...
Tiêu Gia Lân trầm ngâm nói,
Đúng là tôi có nhớ ra một người, nhưng tôi không biết nói ra thì có nên không...
Có gì mà không nên, bây giờ là cảnh sát đang tìm hiểu về vụ án, anh nghĩ đến điều gì thì cứ nói.
Tiêu Gia Lân bèn bật ra tên một người:
Chủ nhiệm khoa Bệnh lý, Kha Thủ Cần.
Kha Thủ Cần? Ông ta có mâu thuẫn với Lý Tuấn Tùng à?
La Phi có ấn tượng rất sâu sắc về nhân vật này, Doãn Kiếm thậm chí còn đã từng nghi ngờ ông ta. Bây giờ đến Tiêu Gia Lân cũng nhắc tới người này, như vậy hiển nhiên là đáng chú ý.
Tiêu Gia Lân đáp lời:
Ông ta và Lý Tuấn Tùng là tình địch.
Ồ?
Kha Thủ Cần, Lý Tuấn Tùng và Trang Tiểu Khê nữa, ba người đó đều tốt nghiệp từ viện Y học.
Tiêu Gia Lân giải thích thêm,
Lý Tuấn Tùng và Trang Tiểu Khê là bạn học cùng khóa, còn Kha Thủ Cần là sư huynh của họ. Kha Thủ Cần ái mộ Trang Tiểu Khê, nhưng Trang Tiểu Khê lại thích Lý Tuấn Tùng, họ lấy nhau ngay sau khi tốt nghiệp. Nhưng Kha Thủ Cần không từ bỏ tình cảm của mình, ông ta vô cùng coi thường Lý Tuấn Tùng, ông ta nghĩ thế nào Trang Tiểu Khê cũng sẽ bỏ đối phương. Cho nên đến giờ ông ta vẫn độc thân, chờ đợi một ngày sẽ thay thế Lý Tuấn Tùng.
Đúng là Kha Thủ Cần dành cho Trang Tiểu Khê một sự quan tâm hơn mức bình thường, rất dễ nhận ra điểm này, nhưng - La Phi nói ra phán đoán của mình:
Hình như tình cảm của Trang Tiểu Khê không hề thay đổi đúng không?
Chuyện này thì tôi không biết.
Tiêu Gia Lân dừng lại một lát, lại nói:
Tôi chỉ nghe nói thời gian trước Trang Tiểu Khê muốn ly dị Lý Tuấn Tùng, nhưng Lý Tuấn Tùng nhất định không đồng ý.
Ánh mắt La Phi sắc lạnh, anh hiểu ngầm ý của đối phương.
Cho dù thế nào đi nữa, sự thù địch của Kha Thủ Cần đối với Lý Tuấn Tùng cũng rất sâu sắc. Sự việc Vương Ngọc tử vong lần trước, nếu không phải là Kha Thủ Cần bới ra, cũng sẽ không phiền toái như vậy.
Tiêu Gia Lân càng nói càng hăng, xem ra cái câu
nói ra thì có nên không
khi nãy của anh ta hoàn toàn chỉ là làm ra vẻ.
La Phi rất quan tâm đến chủ đề này:
Chuyện đó cũng liên quan đến Kha Thủ Cần sao?
Chính Kha Thủ Cần là người làm báo cáo phân tích tử vong.
Tiêu Gia Lân bắt đầu giảng giải chi tiết về việc đó,
Ông ta là chủ nhiệm khoa Bệnh lý, nếu bệnh nhân tử vong mà lại có nghi ngờ về nguyên nhân tử vong, thì sẽ đưa xác đến cho ông ta giải phẫu, tìm ra nguyên nhân. Đáng lý ra, đối với bệnh nhân như Vương Ngọc, đã trong trạng thái vật vờ nửa chết từ lâu, chết thì chết. Nhưng Vương Cảnh Thạc lại không để yên, nhất định bắt chúng tôi giải thích rõ ràng xem tại sao bệnh nhân lại chết. Thế là chỉ còn cách đưa đến khoa Bệnh lý làm giải phẫu. Vốn cứ nghĩ là làm cho có hình thức thế thôi, cứ tìm đại một nguyên nhân gây ra tử vong hợp lý để đối phó là được mà. Vốn là Vương Ngọc nhập viện để làm phẫu thuật bệnh thận, thì cứ nói là suy thoái chức năng thận, hoặc do một chứng bệnh phát sinh đồng thời dẫn đến tử vong, người nhà cũng không thể nói gì được. Nhưng trong báo cáo, Kha Thủ Cần lại đưa ra nguyên nhân dẫn đến tử vong là do hệ thống hô hấp suy kiệt, thế có phải là phiền không?
Tại sao lại phiền?
La Phi không hiểu lắm về kiến thức y học, cho nên phải hỏi tường tận một chút.
Vương Ngọc thở bằng máy hô hấp mà, mỗi ngày hơn hai nghìn tệ, chỉ để đề phòng suy kiệt hô hấp. Kết quả lại chết vì suy kiệt hô hấp, tất nhiên là có vấn đề trong chuyện này.
Ồ, cho nên Vương Cảnh Thạc nắm ngay lấy cơ hội để làm ầm ĩ lên?
Đúng thế.
Tiêu Gia Lân nói,
Anh ta làm ầm ĩ lên như thế, chúng tôi buộc phải triển khai điều tra sâu. Những bệnh nhân mắc bệnh nặng như Vương Ngọc, toàn bộ hệ thống chăm sóc đều có lắp kèm thiết bị theo dõi bằng máy tính. Thế là đầu tiên phải kiểm tra thông tin theo dõi buổi tối hôm xảy ra sự cố, kết quả phát hiện máy hô hấp đã ngừng làm việc khoảng gần nửa tiếng đồng hồ, chính nửa tiếng đồng hồ này đã gây ra cái chết của Vương Ngọc. Như vậy, tính chất của sự việc đã hoàn toàn thay đổi, thành ra sự cố điều trị do trục trặc máy hô hấp.
La Phi
ừm
một tiếng, anh đã hiểu được logic trong sự việc này, nhưng anh vẫn còn một nghi ngờ:
Nếu là máy hô hấp bị trục trặc, tại sao Lý Tuấn Tùng phải chịu trách nhiệm?
Bởi vì Lý Tuấn Tùng chính là bác sĩ trực buổi tối hôm đó.
Tiêu Gia Lân nói,
Những thiết bị như máy hô hấp thường bật suốt ngày đêm, thỉnh thoảng xảy ra trục trặc cũng là việc khó tránh khỏi. Chỉ cần bác sĩ trực kịp thời xử lý thì sẽ không xảy ra những hậu quả nghiêm trọng khiến bệnh nhân tử vong. Nhưng hôm đó, máy hô hấp ngừng hoạt động cả nửa tiếng đồng hồ, Lý Tuấn Tùng không những không xử lý kịp thời, mà thậm chí còn cố tình giấu giếm chuyện này. Trách nhiệm của anh ta làm sao mà không lớn được?
Sau đó anh ta giải thích thế nào?
Thì là vô trách nhiệm chứ sao, không theo dõi sát sao tình hình của bệnh nhân, đã làm việc riêng đi đâu đấy giữa chừng. Sau đó khi xảy ra chuyện còn muốn lấp liếm cho qua.
Tiêu Gia Lân khẽ chặc lưỡi,
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải là Kha Thủ Cần nhất định không cho qua, thì chuyện này vốn cứ thế là xong rồi.
Có nghĩa là chính tay Kha Thủ Cần đã đẩy Lý Tuấn Tùng xuống bùn?
Không chỉ riêng Lý Tuấn Tùng đâu, cả bệnh viện đều rất bị động. Không giấu gì anh, sau khi bản báo cáo đó được đưa ra, tôi còn gặp riêng Kha Thủ Cần, mong ông ta có thể điều chỉnh một chút. Nhưng Kha Thủ Cần kiên quyết lắm, không đồng ý sửa một chữ nào.
Cái gọi là
điều chỉnh
chính là làm ra báo cáo giả. Mặc dù chuyện này không hay ho gì cho lắm, nhưng trong tình hình đó, cũng không cần quá hà khắc đối với Tiêu Gia Lân. Nhưng Kha Thủ Cần thà đắc tội với đồng nghiệp giỏi chuyên môn trong bệnh viện, cũng không đồng ý sửa báo cáo, chuyện này đúng là hơi cạn tình, nói nghiêm trọng một chút thì thậm chí còn có phần
ăn cháo đá bát
.
Tại sao ông ta lại không đồng ý sửa?
La Phi nheo mắt hỏi,
Là nhằm vào Lý Tuấn Tùng à?
Tất nhiên là ông ta có đủ các lý lẽ đường hoàng bóng bẩy - nào là phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, phải thực sự cầu thị... Trên thực tế chẳng qua cũng chỉ là nhìn người chọn món.
Khóe miệng Tiêu Gia Lân hơi nhếch lên, khuôn mặt thoáng hiện một nụ cười nhạt,
Nếu ông ta thực sự có đạo đức nghề nghiệp như thế thì làm sao lại cấu kết với người khác để lừa tiền bảo hiểm chứ?
Lừa tiền bảo hiểm? Việc này được coi là án hình sự đấy...
Tính nhạy cảm nghề nghiệp khiến La Phi lập tức trở nên cảnh giác,
Việc xảy ra từ khi nào? Không báo án sao?
Sự việc xảy ra mấy hôm nay thôi, nhân viên điều tra của công ty bảo hiểm vừa đến hôm qua, bây giờ chắc là đang tiến hành điều tra nội bộ. Nếu khẳng định là lừa tiền bảo hiểm, chắc chắn sẽ báo cho cảnh sát các anh.
Đã nói đến chủ đề này, La Phi liền hỏi tường tận luôn:
Anh nói chi tiết hơn đi, về tình hình cụ thể của sự việc lừa tiền bảo hiểm.
Tiêu Gia Lân nói:
Chuyện này là thế này: Mấy hôm trước có một công nhân xây dựng bị ngã từ trên cao xuống khi đang làm việc, sau khi đưa đến bệnh viện, không cấp cứu được, đã chết. Lúc còn sống, công nhân này đã mua bảo hiểm tai nạn bất ngờ đối với công việc nguy hiểm, tiền bảo hiểm khoảng hơn ba trăm nghìn tệ. Người nhà anh ta căn cứ vào đó yêu cầu công ty bảo hiểm bồi thường. Công ty bảo hiểm điều tra phát hiện trước khi xảy ra sự việc, người chết có triệu chứng đau tim, đồng thời gia tộc của anh ta cũng có tiền sử bị bệnh tim.
Thế nên công ty bảo hiểm nghi ngờ rằng sự cố lần này thực ra là do bệnh tim của người chết phát tác gây nên. Theo hợp đồng bảo hiểm, tình trạng này thuộc phạm vi không bồi thường. Nhưng người nhà người chết phủ nhận suy đoán của công ty bảo hiểm, họ nói người chết chưa từng mắc bệnh tim, cái gọi là
đau tim
chẳng qua là triệu chứng xuất hiện, do quá mệt mỏi. Hai bên tranh cãi không đi đến đâu, đành để bệnh viện làm giám định. Nhiệm vụ này tất nhiên được giao cho Kha Thủ Cần. Kha Thủ Cần tiến hành giải phẫu cơ thể người chết, lấy tim ra để phân tích bệnh lý. Cuối cùng ông ta đưa ra kết luận, tim của người chết hoàn toàn bình thường, không phát hiện thấy bất cứ triệu chứng bệnh biến nào. Theo báo cáo của ông ta, người nhà của người chết cuối cùng đã nhận được khoản tiền bồi thường của công ty bảo hiểm.
Nghe xong, La Phi vặn hỏi:
Không lẽ Kha Thủ Cần làm báo cáo giả?
Tiêu Gia Lân dường như cố tình vòng vo tam quốc, anh ta cười thành tiếng, nói:
Báo cáo thật giả thế nào, công ty bảo hiểm sẽ nhanh chóng có kết luận thôi.
La Phi chau mày, dường như không hài lòng về thái độ cố tình làm ra vẻ huyền bí của anh ta. Tiêu Gia Lân nhận ra thái độ của đối phương, liền chủ động bổ sung nói rõ:
Bây giờ cũng không thể nói báo cáo chắc chắn giả, có điều sự việc này rất khả nghi. Sau khi làm xong báo cáo, phải bỏ tim của người hết vào trong lồng ngực như cũ để giữ cho cơ thể được nguyên vẹn. Nhưng tôi có thông tin đáng tin cậy chứng thực là: Quả tim mà Kha Thủ Cần bỏ vào trong lồng ngực người chết hoàn toàn không phải là quả tim hai hôm trước đã lấy ra. Cũng có nghĩa là, ông ta đã đánh tráo giữa chừng!
Ý của anh là: Tim của người chết có vấn đề, nhưng Kha Thủ Cần đã làm một bản báo cáo giả, sau đó lại tìm một quả tim bình thường thay cho quả tim bệnh biến của người chết?
Tiêu Gia Lân nói:
Nếu không phải là nguyên nhân đó, cớ gì mà phải đánh tráo quả tim chứ?
Nếu thực sự có tình tiết đánh tráo tim, thì đúng là không thể nghĩ ra cách giải thích nào khác. Nhưng - La Phi quyết định đã trót hỏi thì hỏi đến cùng:
Thứ
thông tin
đáng tin cậy của anh là ở đâu ra?
Tiêu Gia Lân im lặng không nói gì, chỉ nở một nụ cười bí hiểm khó đoán.
Thấy đối phương không muốn trả lời, La Phi bèn tung ra một câu hỏi khác:
Quả tim dùng để đánh tráo lấy ở đâu ra?
Trong khoa Bệnh lý có một phòng tiêu bản, có tất cả các loại tổ chức cơ thể người, có tiêu bản khỏe mạnh, cũng có cả tiêu bản của các loại bệnh. Muốn tìm một quả tim không phải là việc khó khăn gì.
La Phi cân nhắc một lúc rồi lại hỏi:
Bình thường mọi người nhận xét về con người Kha Thủ Cần thế nào?
Tiêu Gia Lân không trực tiếp trả lời, anh ta hỏi lại:
Anh có biết ông ta có một biệt danh không, gọi là
Kha Trấn Ác
.
Kha Trấn Ác? Là nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp phải không?
La Phi muốn nói đến tiểu thuyết
Thần điêu đại hiệp
của Kim Dung, cuốn tiểu thuyết này từng nổi như cồn ở mọi chốn có người Hoa, gần như không ai là không biết. Trong truyện, nhân vật Kha Trấn Ác là một ông già có tính khí kì quặc, vừa khó chịu lại dễ nổi nóng, tính cách cũng rất không được lòng người.
Đúng rồi, chính là nhân vật Kha Trấn Ác đó.
Tiêu Gia Lân vừa cười vừa nói,
Biệt hiệu này là sinh viên trong viện Y học đặt cho ông ta, đã lưu truyền rất nhiều khóa rồi.
Kha Thủ Cần cũng hướng dẫn sinh viên trong viện Y học à?
La Phi nhớ đến lần đầu tiên Kha Thủ Cần xuất hiện, chính là ở bên ngoài phòng họp của viện Y học, lúc đó nghe thấy có sinh viên chào ông ta là
thầy Kha
.
Ông ta không hướng dẫn sinh viên, nhưng Trang Tiểu Khê thường xuyên cử sinh viên của mình đến khoa Bệnh lý, đi theo Kha Thủ Cần làm thực tập.
Ồ.
La Phi tiếp tục hỏi,
Kha Thủ Cần đối xử với sinh viên không tốt lắm?
Nếu mà tốt, liệu có biệt danh như vậy không? Sinh viên mà vào tay ông ta, chẳng khác gì nhân công dọn dẹp. Việc bẩn việc nặng gì cũng đều phải làm hết, hơi một tí là bị mắng. Thậm chí đến cả việc thiêu hủy tiêu bản, ông ta cũng đổ lên đầu sinh viên.
Thiêu hủy tiêu bản? Chính là những tiêu bản cơ thể người ở phòng tiêu bản phải không?
Đúng, chủ yếu là tiêu bản bệnh lý. Thực ra toàn bộ tổ chức bệnh biến sau các ca phẫu thuật của cả bệnh viện đều phải đưa xuống khoa Bệnh lý. Đầu tiên là làm phân tích bệnh lý, sau đó còn phải bảo quản trong thời gian là hai tuần, đề phòng trường hợp cần kiểm tra lại. Sau hai tuần, sẽ tiến hành thiêu hủy xử lý tiêu bản. Đó là việc bẩn nhất, kinh khủng nhất rồi, anh thuê một lao công gì đó làm có phải là xong không? Hà cớ gì phải hành hạ sinh viên? Có những cô bé mới hơn 20 tuổi đầu, bắt họ làm những việc đó chẳng phải là hành hạ người ta sao?
Nói đến những đoạn bức xúc, Tiêu Gia Lân làm ra vẻ rất bất bình và thương xót sinh viên. Thực ra, trước đây Kha Thủ Cần cũng để lại cho La Phi ấn tượng rất không tốt, tự cao tự đại, nói chuyện và xử sự hoàn toàn không để ý đến cảm giác của người khác, đúng là rất đáng ghét. Biệt danh
Kha Trấn Ác
quả thực là hình tượng sinh động.
Lúc này Doãn Kiếm từ bên ngoài phòng bước vào, báo cáo với La Phi:
Đội trưởng La, công việc điều tra đã bố trí xong rồi. Đặc biệt chú ý đến bố con Hứa Minh Phổ, những thông tin liên quan chắc sẽ nhanh chóng được báo về.
La Phi đáp:
Tốt.
Sau đó lại quay lại hỏi Tiêu Gia Lân:
Bây giờ Hứa Minh Phổ đang nằm ở phòng bệnh nào?
Phòng bệnh của khoa Thận. Ừm, chắc là tầng 9 ở khu bệnh nhân nội trú.
Có thể phiền anh dẫn chúng tôi tới đó được không?
La Phi đưa ra yêu cầu,
Tôi muốn trực tiếp nói chuyện với người này.
Tiêu Gia Lân thoải mái nhận lời ngay, anh ta khoát tay nói:
Đi thôi.