Chương 1.1
-
Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt
- Chu Hạo Huy
- 5162 chữ
- 2020-05-09 03:57:16
Số từ: 5149
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Chương 1: Bắt Cóc
Con dao không vừa tay lắm, đành cố dùng tạm. Thế là ấn mạnh tay phải của người đàn ông đó xuống nền nhà, cứa theo khớp ngón tay cái.
Sau đó bèn đưa ngón tay bị cắt lên ngắm nghía, vết dao cũng tương đối phẳng, xem chừng có vẻ rất dễ nối lại.
1.
Người báo án là Trang Tiểu Khê, nữ giới, 46 tuổi, giáo sư, bác sĩ chuyên khoa, kiêm nhiệm hai chức vụ: Viện phó viện Y học tỉnh và chủ nhiệm khoa Xương bệnh viện Nhân Dân tỉnh thành.
Trang Tiểu Khê hướng dẫn năm sinh viên khoa Sau đại học của viện Y học, hôm nay là ngày sinh viên báo cáo giữa kỳ, cho nên buổi chiều bà không đến bệnh viện, mà đến phòng họp của viện Y học.
Buổi báo cáo chính thức bắt đầu vào lúc 14 giờ. Khi sinh viên đầu tiên báo cáo, điện thoại di động của Trang Tiểu Khê nhận được một tin nhắn. Nội dung tin nhắn là:
Bưu phẩm chuyển phát nhanh của bạn để ở trạm chuyển nhận của viện Y học. Chuyển phát nhanh Phương Thông.
Thời gian tin nhắn được gửi đi là 14 giờ 7 phút, có điều Trang Tiểu Khê đợi đến khi cậu sinh viên tên là Dương Triết báo cáo xong mới đọc tin nhắn. Sau đó bà liền nhờ Dương Triết đi lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Khoảng 14 giờ 30 phút, Trang Tiểu Khê mở hộp bưu phẩm chuyển phát nhanh, bà phát hiện thấy một ngón tay cái được đựng trong túi đá lạnh. Ngoài ra, trong hộp còn có một văn bản in ra trên giấy A4, một tấm vé xem thi đấu bóng đá và một chiếc túi vải màu đỏ cỡ bằng tấm chứng minh thư.
Nội dung văn bản như sau:
Lý Tuấn Tùng đã bị tôi khống chế. Ông ta vẫn còn sống. Gửi kèm ngón tay cái làm bằng chứng.
Ngón tay này bị cắt vào 10 giờ 20 phút hôm nay, sau đó được cho ngay vào túi đá lạnh. Là chuyên gia phẫu thuật nối ghép của khoa Xương, bà chắc hẳn rất rõ: ngón tay bị cắt buộc phải tiến hành phẫu thuật ghép ngay trong vòng hai tư giờ đồng hồ, nếu không, Lý Tuấn Tùng sẽ vĩnh viễn mất ngón tay cái ở bàn tay phải của ông ta.
Bà có thể chuộc lại Lý Tuấn Tùng bằng kim cương. Tôi cần loại kim cương có giấy kiểm định đi kèm, tổng giá trị không được ít hơn một triệu nhân dân tệ. Cho số kim cương đó vào chiếc túi vải màu đỏ để trong cái hộp này, vào sân vận động Kim Sơn bằng vé xem thi đấu bóng đá và trao đổi ở đó.
Đừng có báo công an, nếu không, bà sẽ không bao giờ còn được gặp lại chồng mình.
Sau khi xem xong văn bản, Trang Tiểu Khê suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bà vẫn bấm máy gọi cho 110 (1). Thời gian báo công an theo như danh sách cuộc gọi hiển thị là l4 giờ 36 phút, bên công an lập tức lập hồ sơ điều tra vụ bắt cóc. Năm phút sau, Đồng Nghênh Tân, cảnh sát hình sự được cử đến từ đồn công an khu vực đã có mặt ở hiện trường tiến hành điều tra sơ bộ tình hình vụ án. Sau đó Trang Tiểu Khê đi ra ngoài chuẩn bị tiền. l5 giờ 9 phút, La Phi, đội trưởng đội Cảnh sát hình sự tỉnh thành có mặt, đồng thời tiếp nhận điều tra vụ án. Đây là một vụ bắt cóc mang tính chất nghiêm trọng, bên công an đã thành lập ban chuyên án, phòng họp hiện trường được cải tạo thành trung tâm chỉ huy, cuộc họp bàn luận phân tích tình hình vụ án đầu tiên đã diễn ra tại đây.
(1) 110 là số điện thoại dùng để báo công an ở Trung Quốc.
Đầu tiên, Đồng Nghênh Tân tiến hành báo cáo:
Nạn nhân Lý Tuấn Tùng và người báo án Trang Tiểu Khê có mối quan hệ vợ chồng. Lý Tuấn Tùng năm nay cũng 46 tuổi, từng là bác sĩ chuyên khoa của khoa Thận bệnh viện Nhân Dân tỉnh thành, cũng là chuyên gia hàng đầu của trung tâm cấy ghép thận. Người này đi khỏi nhà từ một tuần trước, sau đó không rõ tung tích, điện thoại di động cũng trong trạng thái không thể liên lạc được.
La Phi hỏi:
Một tuần trước đã mất tích hả? Trước đó có báo án không?
Không.
Không ư?
La Phi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Đồng Nghênh Tân giải thích:
Quan hệ giữa hai vợ chồng nhà này không hề tốt đẹp gì, đợt trước còn định ly dị. Thế nên sau khi Lý Tuấn Tùng đi khỏi nhà,Trang Tiểu Khê cũng không đi tìm.
Thế bên bệnh viện Nhân Dân thì sao?
La Phi tiếp tục hỏi:
Một bác sĩ chuyên khoa, một tuần liền không đi làm, cơ quan cũng không có ai quản lý à?
Đồng Nghênh Tân nói:
Lý Tuấn Tùng đã bị cho thôi việc, mấy tháng gần đây đang trong tình trạng thất nghiệp.
Anh dừng lại một lát rồi chủ động bổ sung:
Nguyên nhân bị thôi việc là do một tai nạn trong điều trị mà còn dẫn đến chết người.
Tai nạn điều trị - thôi việc - ly dị - bắt cóc, xem chừng cái ông Lý Tuấn Tùng này đúng là số mệnh lắm tai ương. Một loạt những sự kiện này liệu có liên quan đến nhau không? La Phi chau mày, rất khó có thể tìm ra manh mối gì ngay được, nên anh tập trung tư duy vào vụ án bắt cóc.
Chiếc hộp tên bắt cóc gửi tới đang để trước mặt La Phi. Chiếc hộp có chiều cao khoảng năm cen-ti-mét, cỡ bằng một cuốn sách. La Phi đeo găng tay vào, lấy túi đá trong hộp ra.
Trong túi đá chứa đầy đá và hỗn hợp nước. Một chiếc túi nilon nhỏ ngâm giữa chỗ đá và nước đó, ngón tay được bọc kín trong chiếc túi nilon đó.
Rất rõ ràng, đó là ngón tay cái của một người đàn ông trưởng thành. Ngón tay bị cắt rời ở đốt thứ hai, mặt cắt bằng phẳng trơn nhẵn, vết cắt có phản ứng co da của cơ thể sống, đồng thời cơ thể thấy vết máu mới đông không lâu.
Những đặc trưng này cho thấy ngón tay cái này bị cắt từ một người sống chứ không phải là từ một xác chết, cũng cho thấy ít nhất cho đến lúc đó, nạn nhân vẫn còn sống. Đối với một vụ bắt cóc, đây cũng có thể tạm coi là một tin tốt.
La Phi nhìn chăm chăm vào ngón tay bị cắt một lúc rồi hỏi:
Bây giờ có thể xác định ngón tay này là của Lý Tuấn Tùng không?
Đồng Nghênh Tân đáp:
Trang Tiểu Khê nói có thể khẳng định được.
La Phi
ừ
một tiếng. Mặc dù ngón tay cái này không hề có đặc điểm gì rõ rệt, nhưng Trang Tiểu Khê và Lý Tuấn Tùng là vợ chồng đã mười mấy năm, có thể nhận ra được cũng không có gì lạ. Thực ra La Phi rất muốn hỏi xem Trang Tiểu Khê làm thế nào mà nhận ra được, đáng tiếc là bà không có mặt ở hiện trường.
Người phụ nữ này... vội đi chuẩn bị tiền thế chứ, bây giờ việc quan trọng nhất phải là phối hợp với công an điều tra vụ án chứ.
La Phi vừa lẩm bẩm vừa bỏ chiếc túi đá vào lại trong chiếc hộp.
Là người nhà của người bị hại, đi chuẩn bị tiền cũng không có gì đáng nói. Nhưng cứ chuẩn bị tiền mà mặc kệ không để ý gì đến bên công an, điều này ít nhiều cũng khiến La Phi cảm thấy không thoải mái vì sự thiếu tin tưởng.
Tôi cũng nói rồi, bảo bà ấy chờ đã. Nhưng...
Đồng Nghênh Tân nhún vai nói vẻ bất lực,
bà này ngang lắm, tôi không thể ngăn được.
La Phi khẽ xua tay về phía Đồng Nghênh Tân, muốn nói mình không hề có ý trách đối phương. Cho dù Trang Tiểu Khê có mặt ở hiện trường hay không, công an vẫn phải nhanh chóng đưa ra một phương án tác chiến, đây là nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt.
Cho đến lúc này, manh mối tên bắt cóc để lại chỉ có chiếc hộp trước mặt này.
Đã là vật do tên bắt cóc chủ động gửi tới, thì thực sự không có hy vọng tìm được dấu vân tay. Hành động thực sự có ý nghĩa có lẽ là tìm ra thông tin về người gửi bằng cách điều tra chiếc hộp.
Hóa đơn chuyển phát nhanh được dán ngay ở mặt trên của chiếc hộp, trên hóa đơn có thông tin chuyển nhận do người viết ghi. Chữ nào cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, như chữ trẻ con. La Phi đoán chắc là kẻ khả nghi viết bằng tay trái, mục đích nhằm che giấu nét chữ thật.
Đọc kĩ tờ hóa đơn đó, không chỉ có đầy đủ họ tên, địa chỉ, số điện thoại của người nhận là Trang Tiểu Khê, mà còn có cả thông tin của người gửi, nội dung cụ thể như sau:
Địa chỉ: Phòng 803, tòa nhà số 5, thôn Thạch Tháp mới
Số điện thoại liên hệ: l58.
Có điều, La Phi lập tức ý thức được những thông tin này không chắc đã có nhiều giá trị. Vì anh biết thôn Thạch Tháp mới là một khu dân cư nhỏ kiểu cũ đã hơn mười năm, trong khu toàn là những tòa nhà thấp chỉ có sáu tầng, không hề có phòng 803 như vậy. Cho nên, có thể thấy ngay đây là địa chỉ giả.
Trương Vĩ
chắc chắn cũng là tên giả rồi. Tỉ lệ trùng của cái tên này vô cùng cao, trong hệ thống hộ khẩu toàn quốc, ít nhất cũng phải tìm thấy một trăm nghìn người mang cái tên này, kẻ khả nghi ghi cái tên này, hẳn là muốn bên công an lãng phí công sức đây.
La Phi cũng không có hy vọng gì về tính chân thực của số điện thoại liên lạc đó, nhưng anh vẫn cứ thử gọi xem. Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng vọng ra chuỗi âm thanh:
Xin lỗi, số máy bạn gọi đã tắt máy.
La Phi khẽ nhíu mày, rồi nói với một cậu thanh niên bên cạnh:
Cậu kiểm tra số điện thoại này xem có thể tìm được chủ máy không.
Vâng.
Cậu thanh niên chép số điện thoại rồi lập tức bắt đầu trao đổi về kênh tìm thông tin. Anh chàng trẻ tuổi này tên Doãn Kiếm, là trợ lý của La Phi. Năm ngoái họ quen nhau trong quá trình truy bắt tên sát thủ liên hoàn Eumenides, trở thành một cặp bài trùng. Mấy tháng trước, tên sát thủ đó cuối cùng cũng bị tống vào tù, còn vụ bắt cóc này xảy ra có thể coi một thử thách cam go nữa đối với hai người.
Lúc này La Phi lấy điện thoại di động của mình ra, bắt đầu gọi cho số máy dịch vụ khách hàng ghi trên hóa đơn chuyển phát nhanh. Mặc dù thông tin trên hóa đơn không hề đáng tin cậy, nhưng biết đâu có thể tìm ra được nhân viên chuyển phát nhanh đã nhận chiếc hộp này, hoặc là có thể lấy được một vài thông tin về người gửi từ đối phương.
Điện thoại nhanh chóng có tín hiệu.
Xin chào, đây là hãng chuyển phát nhanh Phương Thông.
Tôi là cảnh sát, tôi muốn gặp nhân viên chuyển phát nhanh của các bạn để tìm hiểu một sơ thông tin.
Ồ, vâng... Xin hỏi, anh muốn gặp nhân viên nào?
Tôi đang có mã số của một hóa đơn chuyển phát nhanh, tôi muốn gặp nhân viên đã nhận đơn hàng này.
Vâng, cho hỏi mã hóa đơn là?
La Phi đọc một dãy số, đầu điện thoại lên kia lập tức vọng ra tiếng gõ bàn phím, xem chừng nhân viên dịch vụ khách hàng đang tra tìm trong hệ thống. Một lát sau, đối phương trả lời:
Xin lỗi, không tìm thấy mã hóa đơn này trong hệ thống.
Cái gì?
La Phi ngớ ra,
Anh có chắc không?
Chắc chắn. Toàn bộ đơn hàng của công ty chúng tôi đều phải nhập vào hệ thống mạng, tôi có thể khẳng định là: Chúng tôi chưa bao giờ nhận gói chuyển phát nhanh nào có mã số hóa đơn như vậy.
Vâng... vâng... Tôi hiểu rồi.
La Phi cúp điện thoại vẻ mặt trầm ngâm, sau đó anh nhìn về phía Đồng Nghênh Tân,
Vừa nãy anh nói gói bưu phẩm chuyển phát nhanh này là do một sinh viên đi lấy về à?
Đúng thế, Dương Triết.
La Phi đưa ra chỉ thị:
Tôi muốn gặp cậu ta.
Là một trong những nhân chứng khi xảy ra vụ án, Dương Triết vẫn đang chờ ở gần đó. Đồng Nghênh Tân nhanh chóng dẫn cậu ta đến chỗ La Phi.
La Phi hất hàm về phía cái hộp, hỏi:
Cậu là người đi lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh về hả?
À... Vâng.
Bị công an hỏi, Dương Triết ít nhiều cũng cảm thấy hơi căng thẳng.
Người đưa bưu phẩm là ai?
Em không gặp được.
Không gặp được?
Em lấy ở phòng chuyển nhận, lúc em đến đó, nhân viên đưa bưu phẩm đã đi mất rồi.
La Phi đã hiểu, anh lập tức gật đầu bảo:
Bây giờ dẫn tôi đến phòng chuyển nhận.
Anh vừa nói vừa lấy vật liên quan đến vụ án trong chiếc hộp ra, đưa cho nhân viên phụ trách cất giữ, còn mình thì cầm chiếc hộp không đi ra ngoài cửa cùng Dương Triết.
Trên đường đến phòng chuyển nhận, La Phi đã tìm hiểu được sơ bộ về tình hình chuyển nhận bưu phẩm chuyển phát nhanh ở viện Y học.
Kí túc xá và văn phòng trong học viện không được tùy tiện đi vào, nhân viên chuyển phát nhanh không thể thực sự hoàn thành được nhiệm vụ
đưa hàng đến tận nơi
, vì vậy đã hình thành mô hình phòng chuyển nhận là
trạm trung chuyển
. Nói một cách cụ thể, có nghĩa là nhân viên chuyển phát nhanh gửi toàn bộ bưu phẩm chuyển phát nhanh ở phòng chuyển nhận cố định, sau đó gửi tin nhắn thông báo cho người nhận. Sau khi đọc được tin nhắn, người nhận sẽ đến phòng chuyển nhận để lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh của mình.
Phòng chuyển nhận nằm ở tầng 1 của trung tâm phục vụ tổng hợp trong học viện. Chủ thể của trung tâm phục vụ là nhà ăn, đồng thời ở phía đông của tòa nhà còn có vài cửa hàng nhỏ. Một người tên là Trương Đằng đã thuê một gian trong số những cửa hàng đó để bán sách. Mấy năm nay, việc kinh doanh của các cửa hàng sách giấy càng ngày càng khó khăn, thời gian trước, cửa hàng này cũng rất vắng khách. Sau đó, ông chủ họ Trương liền nảy ra ý tưởng hợp tác với những công ty chuyển phát nhanh, cải tạo cửa hàng thành phòng chuyển nhận chuyển phát nhanh trong trường. Công ty chuyển phát nhanh có thể để bưu phẩm chuyển phát nhanh cần chuyển đi ở đây, giáo viên và sinh viên cần gửi chuyển phát nhanh cũng có thể điền hóa đơn gửi bưu phẩm ở đây, lợi nhuận mà ông chủ Trương kiếm được từ việc này lớn hơn rất nhiều so với thu nhập từ việc kinh doanh cửa hàng sách.
Sau khi đến phòng chuyển nhận, đầu tiên La Phi giới thiệu về mình trước. Sau đó anh lấy ra một chiếc hộp hỏi ông Trương:
Anh có ấn tượng về cái hộp này không?
Ông Trương lắc đầu rồi hỏi:
Cái hộp này là bưu phẩm lấy từ chỗ tôi à?
Đúng thế, là cậu ấy đến lấy.
La Phi chỉ vào Dương Triết ở bên cạnh,
Anh có ấn tượng về cậu ấy không?
Ông Trương nhìn Dương Triết, dường như nhớ ra điều gì đó:
Ờ, tôi nhớ cậu ta, lúc chiều đã đến lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh, ờ...
Ông ta lại liếc nhìn về phía tay La Phi, nói:
Đúng rồi, chính là cái hộp này.
La Phi tiếp tục hỏi:
Cái hộp này đến chỗ anh như thế nào, anh còn nhớ không?
Ông Trương nhìn hóa đơn chuyển phát nhanh trên chiếc hộp:
Đây chẳng phải là của hãng chuyển phát nhanh Phương Thông chuyển đến đó sao?
Anh có chắc chắn không?
La Phi nhấn giọng hỏi tiếp,
Anh có tận mắt nhìn thấy nhân viên Phương Thông mang đến không?
Cái này thì tôi không nhìn thấy.
Ông Trương vội xua tay, rồi lại giải thích:
Mấy hôm nay chỗ tôi nhận được cả nghìn gói bưu phẩm chuyển phát nhanh, Phương Thông là hãng lớn nhất, ngày nào cũng mấy trăm gói. Tôi làm sao mà nhìn rõ như thế được? Hơn nữa cái hộp này cũng rất bình thường. Các bưu phẩm kiểu tương tự như thế nhiều lắm.
La Phi đảo mắt khắp một lượt. Đây là một gian phòng khoảng hai mươi mét vuông, rất nhiều bưu phẩm chuyển phát nhanh chất đống trên sàn nhà, nhìn sơ qua, quả nhiên có nhiều hộp đều rất giống nhau.
Hàng ngày cứ có bưu phẩm chuyển đến là đổ xuống sàn thế này, tôi hầu như cũng không nhìn kĩ.
Ông Trương đưa tay chỉ và nói,
Đây, cái đống to này là của Phương Thông, đống này là của Nguyên Thông, đống này là của Thiên Thiên, đống này là Thuận Đạt... Cái hộp anh cầm có dán hóa đơn của Phương Thông, chắc chắn là nhân viên của Phương Thông chuyển đến chứ còn gì nữa.
Đúng lúc đó có một sinh viên ra cửa phòng chuyển nhận sau khi tìm thấy bưu phẩm chuyển phát nhanh. Ông Trương kiểm tra thông tin cá nhân của đối phương, sinh viên đó liền mang bưu phẩm của mình về.
Cứ thế là mang đi á?
La Phi thấy hơi kì quặc,
Không cần kí nhận à?
Nhân viên chuyển phát nhanh đã mang toàn bộ hóa đơn kí nhận về rồi.
Ông Trương dừng lại một chút, rồi lại giải thích chi tiết:
Thực ra, theo đúng quy trình chuẩn thì tôi phải kí nhận số bưu phẩm này, đồng thời ghi lại toàn bộ danh sách nhận bưu phẩm vào số, khi người nhận đến nhận bưu phẩm cũng phải kí vào cuốn sổ ghi chép của tôi, như vậy trách nhiệm của mỗi một bước đều rất rõ ràng. Nhưng mỗi ngày tôi đều phải nhận quá nhiều bưu phẩm chuyển phát nhanh, không thể nào có đủ thời gian để ghi chép lại toàn bộ được. Cho nên đơn giản hóa thôi, có nghĩa là nhân viên chuyển phát nhanh chuyển bưu phẩm đến chỗ tôi, hóa đơn kí nhận thì họ trực hiếp mang đi, khi người nhận đến lấy bưu phẩm thì tôi đối chiếu thông tin cá nhân là được.
Như thế thì có khác nào không kí nhận đâu? Nếu bị mất bưu phẩm thì ai bồi thường?
Công ty chuyển phát nhanh bồi thường chứ ai nữa, đằng nào thì cũng có gì nghiêm trọng đâu. Mức bồi thường khi làm mất bưu phẩm chuyển phát nhanh thông thường là ba lần cước phí vận chuyển, cũng chỉ hai ba mươi tệ, thi thoảng mất một gói bưu phẩm, họ cũng không mấy quan tâm.
Ông Trương giải thích thêm, sau đó lại tổng kết:
Nói trắng ra là làm qua chỗ tôi đúng là bên công ty chuyển phát nhanh có rủi ro, nhưng so với số tiền tiết kiệm được về nhân lực thì sự rủi ro đó không đáng bàn.
La Phi chăm chú nhìn dáng vẻ mấy sinh viên đó, không biết đang suy nghĩ điều gì, một lát sau, anh lại hỏi ông Trương:
Ba lô cũng được mang vào phòng chuyển nhận thoải mái à?
Tất nhiên là được, chỗ tôi có phải là siêu thị đâu.
Ông Trương nhìn La Phi ánh mắt có vẻ suy nghĩ,
Anh lo là có người lấy trộm bưu phẩm phải không? Không đến mức ấy đâu, họ có biết bưu phẩm của người khác là thứ gì đâu, lấy có tác dụng gì? Hơn nữa, gian phòng này rộng có ngần này, lại trống huếch không có đồ đạc gì, muốn lấy trộm cũng rất khó.
À, tôi không nói là có người lấy trộm đồ.
La Phi giải thích,
Tôi muốn nói là: Liệu có người nào lén lút mang đồ gì vào không?
Mang đồ vào?
Ông Trương mở to mắt ngơ ngác, có vẻ không hiểu.
La Phi cũng không giải thích thêm, anh chỉ hỏi đối phương theo mạch suy nghĩ của mình:
Hôm nay hàng chuyển phát nhanh Phương Thông đưa bưu phẩm đến lúc nào?
Ông Trương nhớ lại một lát rồi đáp:
Ngay trước bữa trưa, khoảng 11 giờ.
Mười một giờ, La Phi tính toán thời gian ở trung tâm, càng thêm khẳng định một phán đoán. Để cho chắc chắn, anh lại hỏi tiếp:
Có nghĩa là trước 11 giờ, đống bưu phẩm chuyển phát nhanh này của Phương Thông còn chưa có, đúng không?
Ông Trương gật đầu đáp:
Đúng.
Có điều, bưu phẩm chuyển phát nhanh không nhất định được lấy hết trong ngày đúng không? Liệu có bưu phẩm từ hôm qua xếp trong đó không?
Tối nào lúc hết giờ làm việc, chúng tôi cũng đều cất hết số bưu phẩm còn lại đi. Đến ngày hôm sau, khi bưu phẩm mới chuyển đến xong mới lấy ra xếp vào cùng.
La Phi
ồ
một tiếng, chủ đề này coi như kết thúc. Sau đó anh bắt đầu nhìn lên trần nhà tìm kiếm:
Chỗ anh có lắp camera không?
Trong phòng này của tôi không lắp camera.
Ông Trương đưa tay chỉ ra chỗ lối vào trung tâm phục vụ,
Chỗ cửa lớn đằng kia có lắp đấy.
La Phi quay đầu nói với một cảnh sát đi cùng ở phía sau:
Cậu liên hệ với phòng bảo vệ, tôi muốn lấy đoạn ghi hình giám sát ở đầu camera kia trong khoảng từ giờ trưa ngày hôm nay đến 2 giờ chiều.
Họ rời khỏi trung tâm phục vụ đúng lúc Doãn Kiếm từ phía trước mặt đi tới, cậu báo cáo với La Phi:
Đội trưởng La, đã kiểm tra ra số điện thoại đó rồi, chủ máy chính là Lý Tuấn Tùng.
La Phi
ồ
một tiếng, kết quả này cũng không bất ngờ. Trong các vụ bắt cóc, bọn bắt cóc thường sử dụng điện thoại di động của người bị hại làm phương tiện liên lạc. Tên đó lưu số điện thoại di động của Lý Tuấn Tùng trên hóa đơn chuyển phát nhanh là có ý ngầm báo có thể liên hệ với hắn qua số điện thoại di động này chăng?
Doãn Kiếm tất nhiên cũng hiểu những chi tiết quan trọng trong đó, nên có những việc không cần La Phi phân công cũng đã triển khai:
Tôi đã nói với phòng kĩ thuật rồi, hễ số này bật máy thì thông báo cho chúng ta ngay, chắc sẽ nhanh chóng xác định được vị trí của chiếc điện thoại di động thôi.
La Phi khen:
Rất tốt.
Sau đó anh giao chiếc hộp chuyển phát nhanh cho Doãn Kiếm rồi nói:
Giúp tôi làm một phép thử.
Phép thử gì?
Trong tòa nhà này có một phòng chuyển nhận, cậu đi thử xem có thể để cái hộp này vào trong đống bưu phẩm chuyển phát nhanh không - lúc đặt vào đừng để người khác phát hiện thấy.
Doãn Kiếm gật đầu, quay người đi vào trong tòa nhà. Khoảng năm sáu phút sau, cậu lại cầm chiếc hộp đi ra.
La Phi bước tới hỏi:
Thế nào?
Rất đơn giản.
Doãn Kiếm thuật lại quá trình thử,
Tôi cứ kẹp chiếc hộp dưới nách thế này, trực tiếp đi vào trong phòng. Sau đó cúi xuống giả vờ tìm chọn bưu phẩm chuyển phát nhanh, rồi nhân thể vứt luôn cái hộp vào. Có điều lúc ra khỏi cửa, bị ông chủ chặn lại, ông ta tưởng là tôi đến lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh.
La Phi mỉm cười nói:
Giống như tôi nghĩ, ông chủ này quả nhiên là chỉ quản lý đầu ra, không quản lý đầu vào.
Đội trưởng La này.
Doãn Kiếm đại khái cũng đoán ra dụng ý của La Phi,
Có phải anh nghi ngờ có người lén lút bỏ chiếc hộp này vào trong phòng chuyển nhận không?
Đúng thế.
La Phi vẫy tay, dẫn Doãn Kiếm đi về phía phòng bảo vệ, vừa đi vừa nói,
Bên chuyển phát nhanh Phương Thông không tìm thấy mã số hóa đơn này trong hệ thống phục vụ khách hàng, điều này cho thấy, người mang chiếc hộp đến không phải là nhân viên chuyển phát nhanh, mà là một kẻ khác.
Nhưng...
Doãn Kiếm khẽ gãi đầu,
Hệ thống nội bộ của Phương Thông có chắc chắn là đáng tin cậy không?
Thường là đáng tin cậy. Tất nhiên rồi, tôi đưa ra phán đoán cũng không phải chỉ dựa vào lời của mỗi bên dịch vụ khách hàng, thực ra xét từ góc độ thời gian cũng có thể thấy là cái hộp này không thể đi theo con đường vận chuyển hàng thông thường.
Góc độ thời gian?
Doãn Kiếm cố gắng suy nghĩ để theo được tư duy của La Phi.
La Phi gợi ý:
Tên bắt cóc nói là đã cắt ngón tay cái của Lý Tuấn Tùng vào 10 giờ 20 phút, mà nhân viên chuyển phát nhanh của Phương Thông chuyển bưu phẩm của ngày hôm nay đến phòng chuyển nhận vào khoảng 11 giờ.
Doãn Kiếm lập tức hiểu ra:
Đúng rồi! Nếu đi theo con đường vận chuyển hàng thông thường thì từ lúc nhận hàng đến lúc chuyển hàng, không thể kịp trong một khoảng thời gian ngắn như vậy!
Đúng thế. Mặc dù lời của tên bắt cóc không chắc đã đáng tin, nhưng cái ngón tay bị cắt thì không biết nói dối. Căn cứ vào độ tươi của ngón tay, chắc chắn là mới bị cắt trong hôm nay. Bưu phẩm được giao hôm nay, cho dù là gửi đến một điểm trong thành phố, cũng không thể xử lý xong vào 11 giờ được.
Doãn Kiếm gật đầu tổng kết:
Cho nên chiếc hộp này chắc chắn không phải là do nhân viên chuyển phát nhanh mang đến, mà là chính người gửi đã để vào phòng chuyển nhận. Người gửi này rất có khả năng chính là tội phạm. Hắn sử dụng thủ đoạn này, vừa đạt được mục đích là chuyển cái hộp, đồng thời lại giấu được tung tích của mình.
Trong khi nói chuyện, hai người đã đến cửa phòng bảo vệ. Trưởng phòng bảo vệ Cao Tiểu Bảo đích thân đưa La Phi đến phòng giám sát, toàn bộ dữ liệu ghi hình có liên quan đã được chuẩn bị sẵn sàng để tiến hành điều tra.
Nhân viên chuyển phát nhanh của Phương Thông đến phòng chuyển nhận vào 11 giờ, còn Trang Tiểu Khê nhận được tin nhắn thông báo nhận bưu phẩm chuyển phát nhanh vào 2 giờ 7 phút chiều. Tên đó chắc đã vào phòng chuyển nhận trong khoảng giữa hai mốc thời gian này.
La Phi nói với Doãn Kiếm,
Chúng ta chia dữ liệu ghi hình ra làm hai đoạn, tôi xem đoạn phía trước, cậu xem đoạn phía sau, nhanh chóng lướt qua một lượt, xem có phát hiện được đối tượng khả nghi không?
Cao Tiểu Bảo mạnh dạn chủ động đề nghị:
Chúng tôi cũng giúp một tay cùng xem, mọi người phân công tỉ mỉ một chút, hiệu suất sẽ cao hơn!
Đối phương có ý tốt, song La Phi không thể tin tưởng vào năng lực nghiệp vụ của những nhân viên bảo vệ này. Vì kẻ khả nghi chưa để lộ bất cứ đặc điểm ngoại hình nào, phân tích hình ảnh camera ghi lại chỉ có thể dựa vào trực giác. Loại trực giác này được tôi luyện qua nhiều năm làm việc điều tra hình sự, nhân viên bảo vệ hiển nhiên không có khả năng này. La Phi cũng không tiện từ chối thẳng thừng, liền cười nhẹ nhàng bảo:
Cũng không cần chia nhỏ quá. Các anh cứ ngồi cạnh hai chúng tôi, mọi người cùng xem.
May là đoạn băng ghì hình cũng không dài, chia thành hai đoạn, rồi xem bằng cách tua nhanh, chưa đến một tiếng đồng hồ đã xem xong.
Có điều việc phân biệt để tìm ra mục tiêu trong đoạn băng ghi hình khó hơn rất nhiều so với suy nghĩ của La Phi, vì số người ra vào trung tâm phục vụ thực sự quá lớn. Nhất là khoảng thời gian từ 11 giờ đến 12 giờ, giáo viên và sinh viên nườm nượp đến nhà ăn ăn cơm. Hơn nữa, hầu hết sinh viên đều đeo ba lô, nếu chỉ nói về tính khả năng, tất cả bọn họ đều có khả năng là
người gửi bưu phẩm
.
Xem một lượt hoa cả mắt mà không phát hiện ra điều gì. Đúng lúc La Phi đang cảm thấy thất vọng, bỗng chuông điện thoại di động reo lên. Bắt máy thì là Đồng Nghênh Tân gọi đến:
Đội trưởng La, tôi vừa liên hệ với Trang Tiểu Khê, chị ấy đã chuẩn bị đủ tiền chuộc, đang trên đường trở về viện Y học.
Được.
La Phi cúp máy. Anh xoa xoa đôi mắt đã mỏi nhức, gọi Doãn Kiếm:
Đi thôi, về trung tâm chỉ huy!