Chương 6.1
-
Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt
- Chu Hạo Huy
- 4236 chữ
- 2020-05-09 03:57:29
Số từ: 4223
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Chương 6: Hung Thủ
Bất luận dùng phương thức nào cũng đều đừng có mong thoát khỏi sự trừng phạt, cho dù là cái chết cũng không được.
1
Ngày 31 tháng 12.
Vương Cảnh Thạc tỉnh giấc, cũng không biết là đã mấy giờ, chỉ cảm thấy đầu đau đớn như muốn nổ tung, họng khô khốc khó chịu. Anh ta lảo đảo bước xuống giường, cầm lấy bình nước để trên bàn, nhưng bình nước nhẹ tênh, bên trong không có lấy một giọt nước. Thế nên anh ta bèn đi ra khỏi phòng, đến phòng nước công cộng ở bên cạnh, ghé miệng vào vòi nước, uống
ừng ực
hồi lâu.
Dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng, hóa giải được cơn khát nhưng không khiến cho anh ta đỡ đau nhức, nhưng Vương Cảnh Thạc không buồn để tâm, anh ta lại thò cả đầu xuống dưới vòi nước, dùng nước lạnh đánh thức tư duy đang tê dại của mình.
Thứ rượu trắng rởm năm tệ nửa lít, lần nào uống xong ngày hôm sau cũng gây ra loại phản ứng tồi tệ này, nhưng lại không thể kìm lòng không uống được.
Sau khi đầu óc dần tỉnh táo, Vương Cảnh Thạc trở lại phòng mình. Anh ta lôi di động ra xem giờ: 11 giờ 40 phút. Vương Cảnh Thạc đi đến trước tủ quần áo, muốn chọn một bộ nghiêm chỉnh ra dáng một chút, nhưng tất cả quần áo đều nhăn nhúm, cuối cùng anh ta chỉ có thể chọn một bộ tương đối sạch sẽ mặc vào người. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, anh ta cầm điện thoại bước ra khỏi cửa. Trước tiên, anh ta đi dọc hành lang tối om, rồi đi lên một tầng cầu thang bộ, cuối cùng lên được mặt đất. Ánh nắng bên ngoài rất rực rỡ, là một ngày đẹp trời hiếm hoi.
Còn chưa kịp hít thở bầu không khí trong lành, chuông điện thoại đã vang lên. Vương Cảnh Thạc không cần nhìn đã biết đó là tin nhắn của vợ cũ gửi tới, nên anh ta trực tiếp gọi lại luôn cho đối phương.
Giây lát sau, trong ống nghe vang lên giọng nói chất vấn của Từ Tiểu Duyên:
Anh làm gì vậy? Điện thoại gọi không được, nhắn tin cũng không trả lời lại!
Vương Cảnh Thạc uể oải trả lời một câu:
Dưới tầng ngầm không có sóng.
Từ Tiểu Duyên bực bội
hừ
một tiếng, lại hỏi:
Buổi biểu diễn của con gái, rốt cuộc anh có đi không?
Chắc chắn đi mà...
Vương Cảnh Thạc làu bàu:
Bây giờ chẳng phải vẫn còn chưa đến giờ mà.
Sau khi nghe được câu trả lời này, tâm trạng của Từ Tiểu Duyên dễ chịu hơn chút, cô lại nhắc nhở:
Một rưỡi đến đón con gái, đừng có đến muộn đấy!
Biết rồi! Nói nhiều quá!
Vương Cảnh Thạc tắt luôn điện thoại.
Một rưỡi, vẫn còn sớm. Anh ta đi đến quán mì gần đó, gọi một bát lớn. Sau khi ăn xong bát mì nóng hổi, cảm giác cơ thể khoan khoái dễ chịu hơn nhiều, bèn ngồi bên chiếc xe điện cũ mèm, đi đến Đậu Trang Tân Thôn.
Đi đến trước chỗ ở của vợ cũ, Từ Tiểu Duyên đang bận rộn may quần áo trong phòng khách. Cửa phòng ngủ khép hờ, trong phòng truyền ra tiếng đàn piano du dương. Vương Cảnh Thạc nhìn vợ cũ, hai người đều chẳng buồn nói chuyện với nhau, Từ Tiểu Duyên tiếp tục bận rộn làm việc, Vương Cảnh Thạc tự ngồi ghế sofa chờ đợi.
Cho đến khi bản nhạc kết thúc, Từ Tiểu Duyên mới ngẩng đầu lên, cô hướng về phía phòng ngủ gọi to:
San San, bố con đến rồi!
Ôi!
Trong phòng vang lên tiếng đáp lại mừng rỡ, giây lát sau, Vương San Y xuất hiện ở phòng khách.
Vương Cảnh Thạc đứng dậy nói:
Đi thôi!
Cô con gái nhìn Vương Cảnh Thạc một lúc, nói vẻ trách móc:
Bố, sao bố không cạo râu?!
Máy cạo râu hết pin rồi.
Vương Cảnh Thạc giơ tay lên xoa cằm,
Ôi dào, kệ thôi, con biểu diễn chứ có phải bố biểu diễn đâu.
Từ Tiểu Duyên
hứ
một tiếng, thể hiện sự bất mãn và khinh thường đối với người chồng cũ. Vương Cảnh Thạc chả buồn để tâm đến điều đó, chỉ giục con gái:
Đi nào!
Mẹ, hai bố con con đi đây!
Vương San Y chào tạm biệt mẹ, sau đó bèn đi theo Vương Cảnh Thạc ra khỏi nhà. Hai bố con ngồi trên chiếc xe điện, đi đến Cung văn hóa tỉnh thành.
Hôm nay là buổi biểu diễn của Trung tâm Nghệ thuật thiếu niên tỉnh thành, Vương San Y sẽ biểu diễn một bản độc tấu. Cô bé đã chuẩn bị rất lâu cho buổi biểu diễn hôm nay. Sau khi đến nơi, Vương San Y vào hậu trường để chuẩn bị, Vương Cảnh Thạc thì ngồi chờ đợi ở ghế khán giả.
Buổi biểu diễn được mở màn bằng tiết mục vũ đạo tập thể, sau đó là mấy bài hát đơn. Đến khoảng 3 giờ 30 phút, cuối cùng cũng đến lượt Vương San Y ra sân khấu. Cô bé ở hậu trường đã cởi áo khoác ngoài, lộ ra chiếc áo len màu đỏ rực mặc bên trong. Chiếc áo len đó màu sắc tươi tắn, làm ánh lên khuôn mặt tuổi trẻ của cô bé, trông thật xinh đẹp cuốn hút.
Vương Cảnh Thạc nhận ra đó chính là món quà sinh nhật mình mua tặng cho con gái. Anh ta giơ tay lên gãi đầu, gãi được ra gàu dính ở móng tay, sau đó tỉnh bơ búng gàu đi.
Tiếng dương cầm vang lên, đẹp đẽ, du dương, tĩnh lặng, giống như nguồn suối mát trong từ từ ngấm vào tâm khảm Vương Cảnh Thạc. Không biết tại sao, thứ âm nhạc đó lại khiến anh ta bất giác bắt đầu hồi tưởng lại cuộc đời mình.
Anh ta đã từng là con cái nhà quan chức được mọi người ngưỡng mộ, nhưng anh ta không hề vui vẻ chút nào, bởi vì anh ta cảm thấy mình trong giống như một con rối gỗ.
Cuộc đời của anh ta đã bị lên kế hoạch sẵn từ trước, từ nhỏ đến lớn, từng bước từng bước, từ khi đi học đến lúc đi làm, tất cả mọi việc đều do bố anh ta sắp xếp, anh ta chưa bao giờ có cơ hội được đưa ra sự lựa chọn của mình.
Anh ta căm ghét cuộc sống như vậy, anh ta muốn phản kháng, nhưng bố anh ta quá hùng mạnh, đè nén đến độ anh ta vốn không thể nào thở được.
Đến năm anh ta 22 tuổi, sự mâu thuẫn này cuối cùng đã lên đến đỉnh điểm, bởi vì năm đó anh ta đã yêu một cô gái.
Cô gái này người miền Nam, nhiệt tình, xinh đẹp, tràn đầy nhựa sống. Cô ấy kinh doanh một cửa hàng bán quần áo thời trang nho nhỏ ở tỉnh thành, dựa vào khả năng của mình để kiếm tiền, gây dựng tương lai.
Vương Cảnh Thạc cảm thấy đây mới là cuộc sống thực sự, anh ta bị cuốn hút vào cuộc sống như vậy, rồi sau đó anh ta say mê cô gái đó, anh ta muốn được ở bên cạnh cô gái, anh ta hy vọng đối phương có thể giúp mình vùng thoát khỏi cái lồng giam hãm.
Nhưng suy nghĩ của anh ta đã bị bố anh ta lạnh lùng đàn áp. Bố anh ta đã sắp xếp sẵn công việc cho anh ta, bây giờ lại muốn sắp xếp cả hôn nhân cho anh ta nữa.
Từ Tiểu Duyên chính là người vợ mà bố anh ta đã lựa chọn cho anh ta. Lúc đó cô là một cô giáo dạy tiểu học, mọi người đều công nhận đó là một công việc tốt.
Vương Cảnh Thạc không dám công khai phản kháng, anh ta chỉ có thể dùng cách của mình để đấu tranh. Ông sắp xếp công việc cho tôi, vậy thì tôi sẽ không làm việc tử tế, cả ngày nhởn nhơ, ăn chơi lêu lổng; Ông sắp xếp cuộc hôn nhân cho tôi, vậy thì tôi sẽ không chịu sống tử tế, cả ngày nhậu nhẹt chơi bời gái gú, thứ nào cũng nếm đủ cả.
Lúc bố anh ta vẫn còn đương chức, cục diện vẫn coi như có thể duy trì được. Khi bố anh ta nghỉ hưu, tất cả đều thay đổi.
Vương Cảnh Thạc bắt đầu triệt để sống buông thả, anh ta không chỉ bị mất việc, còn lấy tiền học phí của vợ để đánh bạc, khiến cho Từ Tiểu Duyên bị nhà trường đuổi việc. Tiếp đến là cuộc chiến tranh gia đình không ngừng nghỉ, cho đến khi hai người ly hôn.
Cuộc đời của Vương Cảnh Thạc đã trở thành đống hoang phế, nhưng anh ta chẳng tiếc nuối chút nào, bởi vì cuộc sống như vậy chưa bao giờ là cuộc sống anh ta mong muốn.
Ông không cho tôi thứ tôi mong muốn, thì tôi cũng sẽ hủy hoại những gì ông mong muốn - đây chính là sự báo thù của Vương Cảnh Thạc đối với bố đẻ anh ta.
Nhưng, cho dù là cuộc đời ảm đạm hoang tàn như vậy, nhưng cũng vẫn có một đốm sáng. Đốm sáng đó chính là Vương San Y.
Vương Cảnh Thạc rất yêu thương cô con gái, ngoài tình cảm cha con xuất phát từ bản năng, còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng - cô con gái không phải là do Vương Ngọc sắp xếp.
Vương Ngọc muốn có một đứa cháu trai, nhưng Từ Tiểu Duyên lại sinh ra một cô con gái. Vương Cảnh Thạc cho rằng đứa con gái này chính là bạn chiến hữu thân thiết mà ông trời đã ban tặng cho anh ta, đáng để anh ta dùng cả tính mệnh để quan tâm và cưng chiều, yêu thương.
Cho nên, Vương Cảnh Thạc mặc dù là một tên khốn, nhưng tình cảm giữa anh ta và con gái vẫn luôn rất tốt đẹp. Cho dù lúc anh ta nghèo kiết xác, anh ta cũng vẫn nhớ đến món quà sinh nhật của cô con gái. Còn cô con gái, khi có lịch buổi biểu diễn, mời người đầu tiên chính là anh ta.
Bản nhạc kết thúc, Vương Cảnh Thạc đứng dậy, vỗ tay lớn tiếng khen ngợi như thể không có ai xung quanh. Vương San Y đứng trên sân khấu liếc nhìn bố một cái, sắc mặt có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên nét vui mừng và cảm giác ấm áp ngọt ngào.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, hai bố con lại ngồi lên chiếc xe điện đó. Vương San Y ngồi ở yên sau ôm chặt lấy eo bố cô bé, trời khá lạnh, người đàn ông ngồi trước mặc dù không cao lớn, nhưng dù sao cũng có thể che chắn được cơn gió lạnh thổi tới.
Chiếc xe điện đi ra khỏi Cung văn hóa, khi vừa mới rẽ ra đường cái, chợt phanh gấp. Vương San Y khẽ kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy phía đầu xe có một người đàn ông trọc đầu thân hình cao lớn, nét mặt hung dữ đứng chặn lại.
Gã đầu trọc túm lấy cổ áo Vương Cảnh Thạc:
Đi nào, anh Tường tìm mày mấy ngày liền rồi.
Tôi đi cùng các anh!
Vương Cảnh Thạc quay lại nhìn cô con gái, nói:
Nhưng để tôi đưa con gái về nhà trước đã.
Gã đầu trọc lại nói:
Đưa cả hai đi!
Khi gã nói câu này, một chiếc xe con đi đến đỗ ngay bên cạnh hai bố con Vương Cảnh Thạc, cánh cửa sau xe mở ra, người trong đó lôi Vương San Y lên xe.
Anh làm gì vậy chứ?
Cô bé sợ quá khóc toáng lên, hét gọi:
Bố ơi, bố ơi!
Gã đầu trọc cười khẩy nhìn Vương Cảnh Thạc:
Mày có đi không?
Vương Cảnh Thạc đã không còn sự lựa cho nào khác, anh ta sau khi đỗ chiếc xe điện cẩn thận, chủ động chui vào trong xe ô tô. Gã đầu trọc ở phía sau đóng sầm cửa lại, sau đó bước lên vị trí ghế phụ ở buồng lái.
Vương San Y co người vào lòng bố, toàn thân run rẩy. Vương Cảnh Thạc khẽ vỗ về con gái, luôn miệng an ủi:
Đừng sợ, đừng sợ!
Nhưng chính sắc mặt của anh ta đã trở nên vô cùng nhơt nhạt.
Chiếc xe đưa hai bố con họ đến một căn nhà hai tầng. Trong phòng làm việc ở tầng 2, một người đàn ông trung niên đi giày da mặc comple đang uống trà. Vương Cảnh Thạc nhận ra kẻ dung tục học đòi làm sang này chính là chủ nợ của mình - Vu Tường.
Vu Tường ngẩng đầu liếc nhóm người, sau đó xua tay về phía gã đầu trọc, nói:
Đưa con bé ra ngoài trước.
Gã đầu trọc lôi Vương San Y ra khỏi căn phòng, hai tên đàn em khác thì giữ chặt lấy Vương Cảnh Thạc.
Vu Tường cầm cốc trà lên, khẽ nhấp một ngụm trà thơm, đồng thời hắn đưa mắt hướng về chiếc ghế gỗ ở bên bàn làm việc. Hai tên đàn em chiều ý, liền ấn Vương Cảnh Thạc ngồi vào chiếc ghế đó.
Tiếng khóc của cô con gái truyền từ bên ngoài vào phòng, khiến Vương Cảnh Thạc bồn chồn lo lắng. Anh ta cố gắng ép ra nụ cười, nhìn Vu Tường, nói:
Anh Tường, anh là một người hảo hán chính trực. Nhưng việc hôm nay, anh xử lý có chút không đúng quy tắc lắm nhỉ.
Vu Tường đặt cốc trà trong tay xuống, chậm rãi nói:
Đúng vậy. Oan có đầu, nợ có chủ. Mày và vợ cũ đã ly hôn rồi, theo lý mà nói, hai mẹ con họ không liên quan gì đến món nợ của mày. Bọn tao có thể đến nhà họ để tìm người, nhưng quyết không thể nào ép đòi nợ họ được. Đây là quy tắc chốn giang hồ rồi, không ai có thể phá vỡ quy tắc được.
Đúng vậy mà.
Vương Cảnh Thạc tươi cười phụ họa,
Anh hãy để tôi đưa con gái về, sau đó tôi sẽ quay lại đây. Món nợ giữa chúng ta, cần làm thế nào thì làm thế ấy.
Vu Tường sa sầm mặt không nói. Hắn rót cốc trà mới, sau khi từ tốn thưởng thức xong mới lên tiếng:
Nhưng người phá vỡ quy tắc trước, hình như là mày đấy.
Vương Cảnh Thạc ngẩn người:
Anh Tường, câu nói này của anh là ý gì vậy? Tôi... tôi không hiểu.
Vu Tường lạnh lùng nói:
Mày nợ tiền của tao, có tiền nhưng lại không trả nợ cho tao, lại còn tiêu tiền cho con gái mày. Việc này chẳng phải đồng nghĩa với việc lấy tiền của tao để đắp vào cho con gái mày sao? Mày nói xem, có phải là tao cần phải đòi lại số tiền này từ con gái mày hay không?
Vương Cảnh Thạc chớp mắt,
Tôi nghèo kiết xác thế này, làm gì có tiền mà tiêu cho con gái chứ?
Vu Tường vừa mân mê chiếc cốc trong tay vừa nói:
Hai tháng trước, Lý Tuấn Tùng của bệnh viện Nhân Dân bị người ta bắt cóc, vợ ông ta đã đưa cho kẻ bắt cóc số kim cương trị giá một triệu nhân dân tệ. Nghe nói lúc đó mày cũng từng xuất hiện ở hiện trường chỗ giao dịch tiền chuộc.
Vương Cảnh Thạc ngẩn người:
Việc này mà anh cũng biết sao?
Vu Tường trừng mắt nhìn đối phương:
Tai mắt của tao nhiều lắm!
Việc này chỉ đơn thuần là sự nhầm lẫn, là có người cố tình gài bẫy hãm hại tôi.
Vương Cảnh Thạc biện hộ cho mình,
Tôi đến hiện trường để xem bóng đá, bởi vì có người gửi cho tôi một tấm vé xem bóng đá, còn cả một tấm vé số có giá trị lớn. Con người tôi đây rất thích cá độ anh nói xem, tôi có thể không đi được sao?
Vu Tường cười
hi hi
, hỏi vặn lại đối phương:
Vậy thì sự việc này cũng đúng là đủ ly kỳ đấy nhỉ? Mày nói xem, tao tin hay mà không tin đây?
Anh tin hay không thì sự việc cũng đã là như vậy rồi. Hơn nữa, cảnh sát đã tìm gặp tôi từ lâu rồi, nếu như tôi thực sự là kẻ bắt cóc, lại còn không bị bắt giam sao?
Khi cảnh sát đến tìm mày...
, Vu Tường đặt bộp chiếc cốc trà xuống bàn,
Có một số việc họ vẫn còn chưa biết đấy.
Là... là việc gì?
Vu Tường nheo mắt nhìn đối phương:
Con gái mày vừa mua một chiếc đàn piano, hơn nữa còn đăng ký lớp bồi dưỡng nghệ thuật một thầy một trò. Tính tổng số tiền, chắc cũng phải tiêu tốn đến mấy vạn tệ, số tiền này ở đâu ra?
Anh nói đến việc này à?
Vương Cảnh Thạc vội vàng giải thích:
Đây đều là tiền mẹ nó bỏ ra, không liên quan đến tôi.
Vu Tường tiếp tục hỏi:
Vợ cũ mày mở cửa hàng may, may lắm mới đủ sống, nó lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy được chứ?
Vương Cảnh Thạc xòe hai tay ra:
Việc này thì tôi không biết!
Vu Tường cười khẩy:
Nó không có anh chị em ruột thịt nào cả, bên ngoài cũng chẳng có người đàn ông khác, số tiền này, nếu không phải là mày đưa, liệu có thể là từ trên trời rơi xuống chắc?
Anh cho rằng tôi đã lấy được số kim cương đó, cho nên mới có tiền để hỗ trợ hai mẹ con nó sao?
Vương Cảnh Thạc cười khổ não, nói:
Nhưng tôi thực sự không có mà! Nếu anh thực sự không tin, thì tôi cũng không có cách này cả.
Mày đã không có cách, vậy thì tao nghĩ cách giúp mày.
Vu Tường
hừ
một tiếng, nói với hai tên đàn em ở trong phòng:
Đưa con gái nó vào đây!
Một tên đàn em nhận lệnh ra khỏi phòng, một lát sau nó và gã đầu trọc cùng đưa Vương Y San vào trong phòng. Vương San Y gọi to:
Bố ơi!
Cổ tay cô bé bị gã đầu trọc nắm chặt. Vương Cảnh Thạc muốn đứng dậy, cũng bị một tên khác ấn ngồi yên trở lại vào ghế.
Vu Tường bĩu môi nói:
Cởi áo khoác của nó ra!
Gã đầu trọc bèn bắt đầu ra tay cởi áo khoác trên người cô bé. Vương Y San kêu thét giãy giụa, một tên bên cạnh cũng đi lên giúp sức, cô bé nhanh chóng bị hai gã đàn ông to khỏe khống chế, không tài nào nhúc nhích được.
Các anh làm gì thế?
Vương Cảnh Thạc không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, anh ta đứng bật dậy, lao về phía con gái. Nhưng anh ta lập tức cảm thấy phần lưng đau đớn, thì ra là bị tên kia đạp một cú vào mạng sườn. Trong lúc lảo đảo, lại bị đá một phát vào đầu gối, nên mất thăng bằng, ngã lăn xuống đất. Sau khi anh ta bị ngã thì không còn có cơ hội để đứng dậy được nữa, bởi vì ngay sau đó bị hết cú đá này đến cú đá khác, vào khắp cơ thể đầu ngực, bụng. Cho đến khi anh ta đau đớn đến độ co quắp lại thì những hành động thô bạo đó mới chấm dứt.
Vương Cảnh Thạc đau đớn kêu rên, gắng gượng mở mắt nhìn về phía góc tường. Chỉ nhìn thấy áo khoác của cô con gái bị cởi ra, lộ ra chiếc áo len đỏ bên trong. Cô bé đang bị hai tên con trai to khỏe kìm chặt, cô bé đã sợ chết khiếp, mặt mày đờ đẫn, thậm chí còn quên cả việc gào khóc.
Vu Tường đứng dậy, tay cầm một chiếc kéo.
Mày nói mày thực sự không có tiền, tao cũng không ép mày, nhưng nếu như mày có tiền mà không trả, thì là cố ý muốn phá hỏng chỗ làm ăn của tao. Mày không trả, chúng nó cũng không trả, số tiền tao đi cho vay hơn hai mươi triệu tệ phải đòi lại thế nào? Cho nên, hôm nay tao muốn cho mày biết, vì hơn hai mươi triệu tệ này, việc gì tao cũng có thể làm được!
Vu Tường vừa nói vừa đi về phía cô bé. Vương Cảnh Thạc cố gắng giãy giụa để vùng thoát ra khỏi đôi chân đang bị đối phương kìm chặt, nhưng anh ra vừa mới thò được một bàn tay ra, đã bị đá dúi vào một góc.
Vu Tường đi đến trước mặt Vương San Y, hắn dùng ánh mắt khen ngợi nhìn cô bé một lượt, sau đó giơ tay ra túm lấy chiếc áo len đỏ, mỉm cười nới:
Đẹp lắm! Chiếc áo đẹp thế này, ở đâu đấy?
Cô bé không nói gì, Vu Tường chợt gầm lên:
Tao đang hỏi mày đấy! Chiếc áo len ở đâu ra?!
Cô bé sợ hãi run bần bật, run rẩy trả lời:
Là bố cháu... bố cháu mua quà sinh nhật cho cháu....
Quà sinh nhật cơ à?
Vu Tường bật cười,
Vậy thì là dùng tiền của tao để mua, mày có hiểu không?
Cô bé lắc đầu, ra sức cắn chặt đôi môi mình, muốn gắng gượng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng. Vu Tường lúc này kéo chiếc áo của cô bé lên, dùng cái kéo cầm ở tay phải cắt lấy cắt để vào chiếc áo len. Chỉ giây lát sau, chiếc áo len đã bị cắt nát, mặc trên người bé gái trông như là miếng vải rách nát tàn tạ.
Vu Tường ném chiếc kéo đi, rồi lại đến trước mặt Vương Cảnh Thạc, hắn ngồi xõm xuống, dùng lòng bàn vẻ sỉ nhục, vỗ tay vào mặt của đối phương nói:
Tao cho mày thời gian ba ngày, mày trả hết toàn bộ số tiền mày nợ tao. Mày không trả cũng không sao, tao lần lượt sẽ cướp đi từng thứ mày tặng cho con gái mày. Hôm nay là chiếc áo len, ngày mai là chiếc đàn piano, hôm sau là việc học hành của nó, còn sau nữa thì tao sẽ hủy hoại cả cuộc đời nó. Mục đích của tao không phải là để đòi mấy trăm nghìn tệ mà mày nợ đâu. Nói thật cho mày biết, tao cũng chẳng thiếu chút tiền cỏn con đó. Tao chỉ muốn để cho tất cả mọi người biết, có tiền mà không trả thì sẽ có kết cục như thế nào!
Nói xong những lời này, hắn đứng dậy, xua tay:
Đưa bọn nó về!
Gã đầu trọc đưa hai bố con Vương Cảnh Thạc trở về trước cửa Cung văn hóa. Trên cả đoạn đường ngồi trên xe điện về nhà, Vương Y San khóc lóc suốt, Vương Cảnh Thạc thì lại im lặng không nói một lời. Cho đến khi hai bố con chào nhau ở chỗ cầu thang bộ, Vương Cảnh Thạc mới nghẹn ngào nói một câu:
Con ơi, bố có lỗi với con...
Vương San Y không trả lời, chỉ lau nước mắt rồi quay người đi lên cầu thang.
Một giờ đồng hồ sau, Vương Cảnh Thạc một mình quay trở lại ngôi nhà hai tầng đó. Anh ta tiến vào văn phòng của Vu Tường, chủ động nói:
Anh Tường, em nghĩ kỹ rồi, em bằng lòng dùng số kim cương đó để gán nợ.
Vu Tường vẫn nhàn tản ngồi uống xong cốc trà, mới lên tiếng:
Lúc trước lấy đi làm gì rồi? Lấy ra đây xem nào!
Vương Cảnh Thạc cung kính bước đến bên bàn, tay phải anh ta thò vào trong lòng lục tìm. Vu Tường đặt cọc trà xuống, rướn người về phía trước, hắn rất muốn nhìn xem thứ kim cương đáng giá cả triệu tệ trông như thế nào.
Nhưng thứ mà Vương Cảnh Thạc lôi ra không phải là kim cương, mà là một con dao sắc nhọn. Anh ta nắm lấy cổ áo đối phương, con dao nhọn trong tay cắm phập vào lồng ngực đối phương. Một nhát, hai nhát, ba nhát... máu Vu Tường bắn phụt đầy mặt Vương Cảnh Thạc, khiến khuôn mặt anh ta trở nên vô cùng gớm ghiếc, trông như ma quỷ.