Q5 - Chương 15.4
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 3343 chữ
- 2020-05-09 04:04:16
Số từ: 3326
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: trongkimtrn
Nguồn text: Internet
Lúc này quan tòa đã tuyên đọc hết toàn bộ giấy phán quyết của mười ba phần tử tội phạm. Trong lúc Minh Minh và Trịnh Giai chen vào giữa đoàn người, liền nghe thấy Giám đốc Tống ở trên đài chủ tịch nói:
Trình tự xét xử công khai đến đây kết thúc, bây giờ mời các đồng chí hãy áp giải Nhiêu Đông Hoa và những phạm nhân khác rời khỏi hiện trường.
Những người cảnh sát lần lượt quay người, áp giải từng phạm nhân của mình chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này đột nhiên có một bóng người từ hậu đài bước ra, thì thầm mấy câu với người cảnh sát dẫn đội. Người cảnh sát đó bèn dừng bước, sắp xếp cho đội ngũ đứng yên ở trong khu vực cách ly. Giám đốc Tống ở trên bục nhìn thấy, trong lòng khó tránh được sự kinh ngạc, nhìn kỹ lại người vừa xuất hiện, nhận ra đó chính là Doãn Kiếm. Ông biết nhiệm vụ của Doãn Kiếm chính là trợ giúp La Phi phụ trách công tác bảo vệ an toàn cho cả hội trường, bây giờ ngăn cản các phạm nhân rời khỏi đó, trừ phi là do bảo vệ sự an toàn? Doãn Kiếm vốn dĩ trước nay làm việc đều rất vững vàng thận trọng, rất ít khi phạm sai lầm, Giám đốc Tống cũng không hỏi kỹ hơn, tiếp tục chủ trì cuộc hội nghị theo đúng quy trình.
Hành động trừ gian diệt ác lần này có thể gặt hái được kết quả to lớn, là do kế hoạch trường kỳ của phía cảnh sát. Mọi người đều biết, chúng ta có một vị cánh sát bắt đầu từ năm 1992 đã trà trộn vào trong nội bộ tổ chức của xã hội đen, giúp cảnh sát nắm rõ được kết cấu của tổ chức xã hội, thu thập những bằng chứng phạm tội, lập nên công lao to lớn. Trong suốt khoảng thời gian nằm vùng hơn mười một năm, đồng chí ấy không những phải đối diện với những hoàn cảnh hiểm ác, mà còn phải đối diện với sự nghi ngờ và hiểu lầm của nhân dân thậm chí là người thân, sự cô độc và nỗi đau khổ đó, những người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng cậu ấy đã kiên trì đến cùng, cuối cùng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của Đảng và nhân dân giao phó. Cậu ấy là niềm kiêu hãnh của đội ngũ cảnh sát chúng ta, là một vệ sĩ thép thực sự thuộc về nhân dân!
Giám đốc Tống nói đầy cảm khái đến đây, cố ý ngừng một lát. Ở trên bục và dưới khán đài như ngầm hiểu ý nhau, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm dậy. Đối với Minh Minh, những tràng pháo tay đó nghe thật chói tai, cô trợn trừng đội mắt, sự phẫn nộ và đau khổ dâng trào. Trịnh Giai ngồi cạnh thì lại nắm chặt lấy tay cô, sợ đối phương không kìm chế được, lại có hành động gì quá khích.
Còn A Hoa ngồi ở phía trước hàng ghế dành cho công chúng thì đứng yên mặt lạnh tanh, trong ánh mắt lộ ra sự bất cẩn và khinh mạn.
Giám đốc Tống để tiếng vỗ tay vang lên một lúc, rồi mới giơ tay ra hiệu tạm ngưng. Đợi sau khi tiếng vỗ tay ngừng hắn, ông lại nói nhấn mạnh:
Hôm nay đồng chí ấy cũng đến hiện trường. Bây giờ chúng ta hãy dùng tràng pháo tay nồng nhiệt để đón tiếp vị ‘Thần thám nằm vùng’ - Tiền Yếu Bân lên sân khấu!
Tràng pháo tay vang rền. Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía cánh gà, chờ đợi nhân vật chính của cuộc đại hội ngày hôm nay long trọng xuất hiện. Máy quay máy ảnh của các phóng viên cũng tiến tới, tìm kiếm tiêu điểm chuẩn bị xuất hiện.
Giữa các loại cảm xúc: chờ đợi, sùng kính, hiếu kì, phẫn nộ, một người đàn ông cuối cùng cũng chậm rãi bước ra. Người này vóc người trung bình, mặc một bộ cảnh phục uy nghiêm, ưỡn ngực thẳng lưng, trông rất khí thế.
Có người vỗ tay nồng nhiệt hơn, nhưng cũng có người dùng động tác lại. Bởi vì họ nhận ra: Người đàn ông đang bước ra sân khấu này không phải là Tiền Yếu Bân.
Người nam giới đó bước thẳng ra trước bục phát biểu truyền thông, tay cầm micro nói rõ thân phận của mình:
Mọi người tạm thời đừng vỗ tay nữa. Tôi không phải là vị anh hùng mà các bạn đang chờ đợi, tôi là La Phi - Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự của Sở Công an tỉnh thành.
.
Mọi người đều ngẩn người, không biết tại sao lại xuất hiện chi tiết này. Giám đốc Tống đúng cách La Phi không xa hỏi thẳng luôn:
Đồng chí Tiền Yếu Bân đâu?
La Phi quay sang trả lời Giám đốc Tống:
Anh ấy sẽ không lên sân khấu.
Sau đó anh quay lại nhìn chính diện vào giới truyền thông và nhân dân đang ngồi trên ghế, lớn tiếng tuyên bố:
Bây giờ tôi với danh nghĩa là Đội trưởng đội Cảnh sát tỉnh thành xin tuyên bố, đồng chí Tiền Yếu Bân đã dính líu đến một vụ án hình sự, đã bị cưỡng chế!
Lời này vừa nói ra, trên sân khấu và dưới khán đài chợt rộ lên ầm ĩ. Mọi người không thể tin nổi sự thay đổi đột ngột này, ngoài sự kinh ngạc, thậm chí còn phải nghi ngờ liệu tại mình có vấn đề gì không?
Giám đốc Tống vô cùng kinh ngạc. Ông biết La Phi vẫn luôn có cách nghĩ khác về việc của Tiền Yếu Bân, nhưng quyết không thể nào nghĩ được rằng đối phương lại đột nhiên nêu ra vấn đề vào lúc này. Sau giây phút chấn động ban đầu, ông nhanh chóng định thần lại, trách móc:
La Phi, cậu làm gì vậy? Nhiệm vụ hôm nay của cậu là bảo vệ sự an toàn của cả hội trường. Ai cho cậu quyền làm bừa như vậy chứ?
Giọng nói của Giám đốc Tống truyền qua micro vang vọng khắp hội trường, cho nên không thể nào tránh khỏi việc gây nên sự náo động lớn hơn. Ai cũng đều có thể nhận ra, giữa vị đội trưởng Đội cảnh sát hình sự này và giám đốc Sở Công an không thống nhất ý kiến, giám đốc Sở Công an thậm chí còn dùng cụm từ
làm bừa
để trách móc nặng nề cấp dưới của mình. Trong đây rốt cuộc là đã chất chứa ẩn tình như thế nào? Vở hài kịch hoang đường này liệu cần phải dùng kết cục thế nào để kết thúc sự việc được đây?
Giám đốc Tống cũng nhận ra được cục diện có vẻ mất kiểm soát, vội vàng nghĩ ra lý do để giải thích với mọi người:
Đồng chí Tiền Yếu Bân vì chấp hành nhiệm vụ nằm vùng, đã đắc tội với không ít phần tử xã hội đen. Bây giờ có một số con cá lọt lưới trốn được ra ngoài bèn tung đòn đả kích báo thù, chúng ta cần phải tỉnh táo nhìn cho rõ mọi việc không để bị kẻ địch che mắt.
Sau đó lại quay về phía bục phát biểu, chuyển sang giọng khuyên nhủ:
La Phi, cậu không được kích động. Cậu không hề hiểu rõ được tình hình thực tế, hành động nông nổi như vậy, sẽ làm tổn thương đến đồng chí của mình, là một việc không phù hợp chút nào!
Giám đốc Tống nói phải lắm. Chúng ta nhất định cần phải tìm hiểu được tình hình thực tế rồi mới có thể hành động.
La Phi chậm rãi nói,
Cho nên hôm nay tôi có mặt ở đây chính là muốn chiếm dụng một chút thời gian, cùng thảo luận một chút với các vị lãnh đạo, các đồng nghiệp, những người dân nhiệt tình đang có mặt ở đây và đông đảo nhân dân thành phố đang ngồi trước ti vi để cùng thảo luận một chút, xem xem tình hình thực tế rốt cuộc là như thế nào.
La Phi vừa nhắc đến
đông đảo nhân dân thành phố đang ngồi trước ti vi
, giám đốc Tống như chợt bừng tỉnh, vội vàng cuống quít xua tay với nhóm phóng viên ở bên dưới:
Các bạn tạm thời đừng truyền hình trực tiếp, có chút hiểu nhầm!
Các phóng viên vốn cũng cảm thấy rất kỳ lạ, thấy Giám đốc Tống người chủ trì cuộc hội nghị nói vậy, bèn lần lượt chuẩn bị tắt máy ngừng truyền hình trực tiếp. Nhưng một số nam giới mặc thường phục ở bên cạnh bọn họ lúc này đây lại xuất hiện ngăn cản họ tắt các thiết bị. Hai bên sau khi giao lưu, nhóm phóng viện hình như cũng không thể nào kháng cự lại được ý kiến của những người nam giới mặc thường phục, họ không những không tắt máy mà lại còn hướng ống kính tập trung tiêu điểm vào La Phi.
Trái tim Giám đốc Tống chợt trĩu nặng. Ông biết những người nam giới mặc thường phục này chính là do La Phi cố ý gài cắm vào trong nhóm phóng viên, danh nghĩa là cần bảo vệ an toàn ở cự ly gần cho Tiền Yếu Bân, nhưng bây giờ xem ra, nước cờ này của La Phi rõ ràng là có ý đồ khác! Nghĩ kỹ thêm chút nữa, những người cảnh sát chấp hành nhiệm vụ bảo vệ an toàn, bất luận là cảnh sát hình sự mặc thường phục hay là cảnh sát đặc nhiệm, thật không ngờ không có một khuôn mặt nào mình thân quen cả. Dụng tâm này khiến ông không lạnh mà run!
Đối phương đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, lúc này đây nếu không kịp thời ngăn cản, sự việc sẽ trở nên tồi tệ không thể nào chống đỡ nổi. Nghĩ đến đây giám đốc Tống nổi giận đập bàn đứng dậy, hét lên:
La Phi, cậu có còn chút kỷ luật của tổ chức nào không? Mau ra lệnh cho người của cậu lui xuống! Nếu không thì tôi sẽ cách chức của cậu!
.
Tiếng quát mắng của Giám đốc Tống vốn nổi danh trong giới cảnh sát. Bất luận là phạm nhân hay cấp dưới chỉ cần nhìn thấy Giám đốc Tống nổi nóng gào thét, ai nấy đều sợ hãi im bặt. Nhưng lúc này đây La Phi lại không hề lùi bước, anh nghiêm mặt trả lời:
Cách chức của tôi cần thông qua hội nghị thảo luận của thường ủy Sở Công an, sau khi ban tổ chức gửi công văn thì mới có hiệu lực.
Trước khi việc này xảy ra, tôi vẫn là đội trưởng đội Cảnh sát hình sự, việc vây bắt nghi phạm của vụ án hình sự thuộc quyền lực của tôi, cũng là nghĩa vụ mà tội không thể nào thoái thác được.
Ở trên sân khấu hai người này đang đối chọi nhau, mọi người ở phía bên dưới sân khấu đã thì thầm to nhỏ từ lâu, bàn tán xôn xao. Trong đoàn người, Trịnh Giai lắc cánh tay Minh Minh, nói đầy phấn khởi:
Đội trưởng La đúng là người tốt! Vụ án của cậu có hy vọng rồi!
Minh Minh từ xa nhìn La Phi, gần như nín thở nhìn chăm chú, như thể đang chờ đợi thời khắc quan trọng nào đó ở khu vực bị cách ly của phạm nhân. Ánh mắt A Hoa cũng nhìn chằm chằm vào La Phi, trong thần sắc của anh ta vừa có sự bất ngờ lại mang theo chút cảm khái và cảm phục.
Giám đốc Tống vẫn muốn hét thêm gì đó, nhưng lúc này đây người đứng bên cạnh khẽ kéo ống tay áo ông. Ông cúi đầu nhìn, thì ra chính là vị lãnh đạo cũ của mình, Giám đốc Sở Công an tỉnh Tiêu Hoa. Tiêu Hoa lắc đầu với Giám đốc Tống, khẽ nói:
Có tranh luận thêm cũng vô nghĩa, anh cứ để cho cậu ta nói đi. Khi tìm thấy sơ hở của cậu ta, thì phản bác cũng chưa muộn.
Giám đốc Tống cũng biết: Trong và ngoài hiện trường đều là người La Phi dẫn tới, chính bản thân mình cũng đã hoàn toàn mất đi khả năng khống chế cục diện. Nếu như tiếp tục đôi co với La Phi, chỉ càng lộ ra sự bất lực của chính bản thân mình. Nếu đã như vậy, thà rằng tạm lùi một bước, bình tĩnh suy ngẫm cho chiêu tiếp theo. Nghĩ đến đây, ông hậm hực ngồi xuống, nét mặt sa sầm.
Không có sự cản trở của Giám đốc Tống, cả lễ đường bên trở thành vũ đài cho một mình Là Phi độc diễn. Và mọi người ở bên dưới sân khấu cũng không bàn tán xôn xao nữa. Họ nhất loạt nhìn hướng về La Phi, chờ đợi đối phương nói tiếp.
La Phi lấy ra một chiếc USB cắm vào ổ kết nối, sau đó ấn vào file và bắt đầu kể.
Vào lúc 22 giờ 30 phút ngày 21 tháng 4 năm ngoái, trong tiểu khu dân cư Thành Lý Thủy Hương của thành phố chúng ta đã xảy ra một vụ hỏa hoạn. Sau khi điều tra khám xét, nguyên nhân xảy ra vụ cháy là do khí ga ở trong phòng bị rò rỉ, tại hiện trường ban đầu là một vụ nổ, sau đó bèn bùng cháy. Sự cố này khiến cho ba căn hộ bị hủy hoại ở những mức độ khác nhau, và có một người bị thương nặng.
Cùng với thao tác của La Phi, trên màn ảnh chiếu ở phía sau bục thuyết giảng liền xuất hiện bức ảnh hiện trường sau vụ hỏa hoạn, chỉ nhìn thấy những đốm đen tàn tạ trông vô cùng thê thảm.
Giây lát sau, màn hình nhấp nháy, những bức ảnh hiện trường vụ hỏa hoạn biến mất, thay vào đó là bức ảnh của một cô gái trẻ. Cô gái đó nhỏ nhắn xinh xắn, trông rất đáng yêu. La Phi đồng thời giải thích:
Đây chính là đương sự, một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng đây là bức ảnh trước khi cô ấy bị tai nạn. Sau vụ hỏa hoạn, cô ấy bị bỏng nặng trên diện rộng, đã thay đổi hoàn toàn. Suy xét đến sức chịu đựng của mọi người, ở đây tôi chỉ chuẩn bị bức ảnh phía sau lưng của cô ấy sau khi bị thương.
Trên màn ảnh xuất hiện phần lưng của một cô gái sau khi bị bỏng nặng, làn da cháy đen, vết thương chằng chịt, khiến người ta không nỡ nhìn. Chính lúc này, trong những ghế ngồi ở phía bên dưới, đột nhiên có người động đậy, lớn tiếng nói:
Tại sao lại không phát ảnh chính diện của tôi? Tại sao không để mọi người nhìn, tôi rốt cuộc đã bị hại thành ra như thế nào?!
Đây là việc hoàn toàn bất ngờ, mọi người lần lượt quay đầu lại nhìn người đó. Chỉ nhìn thấy người đang nói đeo khẩu trang, không nhìn rõ khuôn mặt, qua thân hình có thể phán đoán có lẽ là một cô gái nhỏ nhắn yểu điệu. Thế nhưng khi tầm nhìn của mọi người vừa mới ổn định, cô gái đó chợt giơ tay phải lên kéo chiếc khẩu trang ra khỏi khuôn mặt, tay trái thì lôi mái tóc giả ra, lộ ra một khuôn mặt tàn khuyết xấu xí vẹo vợ đáng sợ giống như ma quỷ. Ngay lập tức cả hội trường vang lên tiếng kêu kinh hãi, mấy người ngồi bên cạnh cô gái đó cũng cuống cuồng chạy đi chỗ khác.
Nhóm phóng viên vốn đang chiếu ống kính về phía cô gái, lúc này đây vội vàng phóng xa ảnh, sợ rằng sẽ gây nên sự kinh hãi đối với những vị khán giả nhát gan đang ngồi trước màn hình ti vi.
La Phi cũng ngẩn người. Tiếp đó anh chỉ tay về phía Minh Minh, nói:
Đúng vậy, cô ấy chính là cô gái xuất hiện ở trong bức ảnh vừa rồi. Chỉ là tôi không ngờ hôm nay cô ấy cũng đến đây.
Trong lúc nói, anh lại chuyển bức ảnh quay trở lại bức ảnh của Minh Minh lúc trước.
Sự đối chọi giữa một đẹp một xấu mạnh mẽ đến như vậy, khiến người ta khó có thể chấp nhận nồi. Có một số cô gái yếu mềm thậm chí còn lén lau nước mắt, thứ tâm trạng đồng tình và thương xót đan xen bao trùm khắp bầu không khí ở hiện trường.
Lúc này La Phi lại nhìn Minh Minh từ đằng xa, trịnh trọng hứa:
Tôi nhất định sẽ giúp cô lấy lại công bằng.
Minh Minh gật đầu, cô ngồi xuống, đội tóc giả và đeo khẩu trang. Những người bên cạnh cô lúc này mới dần bình tâm lại, và phần lớn mọi người ở trong lễ đường cũng bắt đầu tập trung sự chú ý về phía La Phi.
La Phi tiếp tục nói:
Trận hỏa hoạn này có vẻ như là một sự cố, nhưng lại tồn tại rất nhiều điểm nghi vấn. Người chủ nhân của căn hộ xảy ra tai nạn này tên là Nhiêu Đông Hoa, là một trong những phần tử hắc ám chịu xét xử hôm nay, người bị thương chính là bạn gái của anh ta.
La Phi vừa nói vừa chỉ vào A Hoa đang ở phía dưới sân khấu, A Hoa gật đầu, biểu thị xác nhận.
Nhiêu Đông Hoa thường ngày không có thói quen nấu cơm, bếp ga trong nhà anh ta ít nhất hơn một tháng rồi không sử dụng. Và bạn gái của anh ta khi xảy ra sự việc thì vừa mới từ vùng khác đến. Hôm đó cũng không hề sử dụng bếp ga. Nhưng qua điều tra hiện trường thì lại thể hiện, khi xảy ra sự việc, van khí ga ở trong phòng đang ở trạng thái mở, việc này đã tạo thành một điểm nghi vấn rất lớn. Phía cảnh sát có lý do để tin rằng, ‘sự cố’ này rất có thể là một vụ án hình sự do con người gây nên. Sau khi tiến hành phân tích thêm, tôi nghi ngờ có người đã lẻn vào căn hộ từ trước, mở van khí ga ở trong phòng. Sau đó hắn liền ẩn nấp ở trong phòng thiết bị ở ngoài căn hộ, trước tiên là đóng van khí ga tổng của căn hộ này. Đợi sau khi có người quay trở về nhà, hắn lại mở van tổng ra, do đó đã gây nên vụ nộ khí ga này.
Nghe La Phi nói đến đây, ở cả trên sân khấu và dưới sân khấu đều có khá nhiêu người gật đầu tán thành. Những người đầu óc không được nhanh nhạy thì buộc phải hỏi han những người xung quanh mấy câu, người khác giải thích sơ qua thì cũng đều hiểu rõ cả. Bây giờ tư duy của mọi người đều nhất loạt tập trung vào một điểm: Hung thủ tạo nên vụ nổ này rốt cuộc là ai?
Tiếp sau đây La Phi chính là muốn giải đáp câu hỏi này.