Q5 - Chương 13.3


Số từ: 2124
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
Trong tích tắc, A Hoa không biết lên nhìn nhận người anh em đã cùng chung sống kề vai sát cánh 10 năm nay như thế nào. Anh ta lại thêm một lúc lâu rồi chỉ nhìn qua kẽ răng nói như nặn ra từng chữ: "Được lắm, được lắm..."
Chẳng biết do thân phận được làm rõ, hay do ảnh hưởng bởi tâm trạng của A Hoa, Báo Đầu cũng rơm rớm nước mắt. Gã quay đầu về phía A Hoa nói giọng nghẹn ngào: "Anh Hoa, anh với tôi mỗi người đều có một nhiệm vụ riêng... hi vọng rằng anh đừng hận tôi."
"Trường hợp của đồng chí Tiền Yếu Bân, mọi người bây giờ đều đã rõ rồi chứ?" Giám đốc Tống ngồi đối diện nhìn xung quanh một vòng cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Giám đốc Điền.
Giám đốc Điền biết ý vội vàng ra lệnh cho hai nhân viên quản giáo áp giải phạm nhân đến: "Nhanh nhanh mở khóa cho cảnh sát Tiền"
Quản giáo không dám chậm trễ, rút chìa khóa ra để mở còng, một người trong số họ nói khẽ: "Cảnh sát Tiền, mấy ngày nay đắc tội với anh rồi. Thật xin lỗi anh!"
Báo Đầu lắc lắc đầu, tỏ ý không cần bận tâm chuyện đó. Sau đó, gã từ từ đứng dậy, đi ra khỏi hàng rào chắn cùng các quản giáo.
Giám đốc Tống khi đó rời khỏi chỗ, đến bên cánh cửa sắt để nghênh đón, mọi người thấy vậy liền tự giác đến đứng phía sau ông. Báo Đầu vừa bước qua cánh cửa sắt, Giám đốc Tống đã nắm chặt lấy bàn tay của anh và nói: "Đồng chí Tiền Yếu Bân, mấy năm nay cậu phải chịu nhiều oan ức khổ cực rồi!"
Tiền Yếu Bân hít một hơi thật sâu, dường như có rất nhiều điều trong lòng muốn nói, nhưng tâm trạng lúc đó khiến anh ta khó có thể dùng lời nào để biểu đạt được.
"Nào cậu ngồi xuống đây, tôi vẫn còn một tài liệu nữa cần tuyên đọc." Giám đốc Tống vừa kéo tay Tiền Yếu Bân về chỗ ngồi của ông trước đó. Tiền Yếu Bân ngại ngùng từ chối: "Không không, Giám đốc Tống, sếp ngồi trước đi ạ!"
"Hôm nay chúng tôi có mặt ở đây đều là vì cậu, cậu không ngồi thì chúng tôi cũng không ngồi!" Giám đốc Tống không do dự chỉ định Tiền Yếu Bân ngồi lên vị trí đó, nhưng anh ta chỉ đứng trước ghế. Thạch Kiến Quân, La Phi và những người còn lại đều tự hiểu thiếu một chỗ cho Giám đốc Tống, trong tình hướng này, ai ngồi trước đều khó xử nên đành đứng cả lên, cảnh tượng ấy trông thật khôi hài.
Giám đốc Tống cầm tập công văn màu đen của mình lên, rút ra một tờ giấy, lên giọng tuyên đọc: "Giấy bổ nhiệm - Căn cứ vào kết quả hội nghị đảng ủy công an thành phố A, phòng nhân sự công an tỉnh phê duyệt, bổ nhiệm đồng chí Tiền Yếu Bân nhận chức đại đội phó đội Trị an của Công an thành phố A. Bắt đầu nhận nhiệm vụ từ ngày hôm nay. Sở Công an thành phố A ngày 11 tháng 10 năm 2003."
Tiền Yếu Bân đã đứng dậy từ lúc Giám đốc Tống bắt đầu tuyên đọc, sau khi nghe hết công văn anh lập tức giơ tay chào theo nghi thức quân đội, động tác dứt khoát nghiêm trang.
"Được rồi." Giám đốc Tống đưa tay vỗ vai động viên Tiền Yếu Bân, "Năm đó tôi đã nói, trong số những người tôi từng gặp cậu là người thi hành nghi thức chuẩn xác nhất đấy. Bây giờ cũng không có gì khác biệt so với trước đây."
Tiền Yếu Bân nhận giấy bổ nhiệm, cất cẩn thận Giám đốc Tống liền kéo anh ta đến trước mặt Thạch Kiến Quân giới thiệu: "Đây là Thạch Kiến Quân, đội trưởng đương nhiệm của đại đội Trị an, các cậu nên hợp tác với nhau xử lý nốt 'Kế hoạch thâu tóm' cho sạch sẽ nhé."
"Sếp cứ yên tâm!" Thạch Kiến Quân chủ động tiến đến bắt tay Tiền Yếu Bân thật nhiệt tình.
Giám đốc Tống lại chỉ về phía nam đứng cách đó không xa nói với Tiền Yếu Bân vẻ hơi bông đùa: "Người này chắc không cần tôi phải giới thiệu nữa chứ? Các cậu cũng coi như quen biết nhau từ lâu rồi còn gì."
Tiền Yếu Bân quay người lại, ngay lúc đó gặp phải ánh mắt của La Phi, hai người dường như đều có chút lúng túng. Chỉ vài giây sau, Tiền Yếu Bân liền chủ động lên tiếng chào hỏi: "Đội trưởng La, trước đây có nhiều hiểu nhầm..."
La Phi "ồ'' lên một tiếng, nhưng cuối cùng cũng đứng dậy đón nhận và bắt tay người đối diện mình. Giám đốc Tống thấy vậy liền cười và gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Nhưng có người lại muốn phá vỡ bầu không khí thân mật đó.
"Báo Đầu!", một tiếng hét lên khiến thân phận của Tiền Yếu Bân quay trở lại với những năm tháng mưa gió bão bùng của 10 năm trước. Tiếng hét đó nghe thật thân thuộc, không cần nhìn, anh ta cũng biết người gọi mình chính là A Hoa.
"Mày là cảnh sát, chúng ta mỗi mỗi người có một nhiệm vụ khác nhau, tao không thể trách mày phản bội Đặng Tổng, phản bội anh em - nói như vậy đúng chứ!" A Hoa ngẩng cao đầu, bỗng lại nói đầy hàm ý, "Nhưng có câu này, tao không những muốn hỏi mày, cũng muốn hỏi luôn các vị cảnh sát có mặt ở đây ngày hôm nay!"
Mọi người nghe A Hoa nói, ai lấy đều ngoái đầu nhìn về phía anh ta lặng im chờ đợi anh ta cất lời.
A Hoa nheo mắt đầy căm phẫn nghiến răng nói: "Món nợ của Minh Minh giờ tính thế nào đây?"
Mặt Tiền Yếu Bân biến sắc, nhất thời không thốt lên được lời nào. Sau khoảnh khắc im lặng, Giám đốc Điền liền có phản ứng, lớn tiếng với A Hoa: "Câm mồm! Mày cũng thấy rõ rồi đấy, Đây là phó đội trưởng Tiền của đội Trị an, không còn là thuộc hạ đầy tớ của mày nữa rồi, mày có tư cách gì mà nói như vậy!"
"Đúng! Tôi không có tư cách!" A Hoa cười nhạt rồi đột nhiên lại cười to lên thành tiếng, vừa cười anh ta vừa đưa mắt khinh bỉ nhìn khắp mọi người, dường như những con người này mới là kẻ tình nghi đang bị anh ta thẩm vấn. Cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại rất lâu trên gương mặt của La Phi.
La Phi có cảm giác mặt bỏng rát, anh cúi đầu để tránh phải đối diện với anh ta. Tay anh khi ấy đang nắm chặt tay Tiền Yếu Bân cũng bất giác buông ra.
oOo
9 giờ sáng ngày 13 tháng 10.
La Phi tiến đến văn phòng Giám đốc Tống như đã hẹn, đem theo hồ sơ đã sắp xếp xử lý xong cùng với những ghi chép có liên quan và chứng cứ của vụ án... để giao lại cho người khác. Từ nay, nhiệm vụ liên quan đến cuộc đấu tranh ngầm giữa tập đoàn Long Vũ và tập đoàn Cao Đức Sâm sẽ do đội Trị an dưới sự chỉ đạo của Giám đốc Tống tiếp quản. Vậy là từ nay anh ta có thể toàn tâm toàn ý dốc toàn lực cho việc ứng phó với Eumenides.
La Phi để lại một báo cáo ngắn, sau đó đang chuẩn bị đi ra khỏi thì Giám đốc Tống liền gọi anh lại: "Cậu đợi một lát".
"Vâng." La Phi ngồi lại vị trí "Còn chuyện gì nữa ạ?"
Giám đốc Tống tựa người vào ghế và nói: "Tôi không có chuyện gì cả nhưng tôi nghĩ cậu thì có."
Ánh mắt của La Phi khẽ lay động, cuối cùng anh liền quay đầu nhìn ra phía cửa không biết nên nói điều gì.
Giám đốc Tống im lặng nhìn La Phi trong chốc lát, rồi nói: "Trong thâm tâm cậu vẫn còn nhiều hoài nghi - Sao lại không nói ra?"
La Phi trấn tĩnh trở lại, cười gượng gạo nói: "Tôi không muốn biết, bởi vì chỉ e là không có cách nào đối diện với những câu trả lời đó được."
Giám đốc Tống gật đầu có vẻ thông cảm: "Cậu là cấp dưới của tôi không lâu, hình như cũng chưa đến một năm nhỉ? Nhưng tôi tương đối hiểu về cậu. Ưu điểm của cậu rất rõ, và nhược điểm cũng vậy. Cho nên tôi mới muốn cậu rút khỏi vụ án này, bởi vì có một vài việc cậu khó có thể xử lý được."
La Phi thở dài rồi hỏi: "Tôi có thể đi được chưa?"
"Chưa được", Giám đốc Tống lại một lần nữa ngăn cản, "Tôi cần phải giải tỏa những hoài nghi trong lòng cậu."
La Phi "ồ" lên một tiếng, anh ngơ ngác nhìn không hiểu vấn đề, nghĩ không biết vì sao ông lại phải tự làm khó bản thân mình như thế.
"Tôi trước đây cũng muốn giấu cậu". Giám đốc Tống giơ tay phải lên chỉ vào La Phi, "Nhưng sự thật đã chứng minh đây là suy nghĩ vô cùng ngu xuẩn, kết quả gây ra là cậu đã hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của tôi. Cho nên bây giờ tôi sẽ nói tất cả cho cậu, để đến khi thích hợp cậu biết mà né tránh."
La Phi chau mày. Trước đây Cao Đức Sâm bố trí cho cảnh sát khám xét khách sạn Khải Hoàn Môn, La Phi liền nghi ngờ đã kéo ra một bức màn đen liên quan đến việc tranh đấu trong giới xã hội đen. Khi đó anh đã lập tức báo cáo với Giám đốc Tống, nhưng sau đó ông lại không muốn anh nhúng tay vào việc này nữa, thay vào đó là giao nó lại cho đội Trị an xử lý nốt. Xem ra khi đó Giám đốc Tống đã bắt đầu đề phòng anh. Chỉ là anh không tài nào có thể lý giải được: dù cho bản thân anh không nghe lời khuyên, kiên định không bỏ qua vụ án này, nhưng tại sao lại nói anh đã phá hỏng kế hoạch của ông?"
Mặc dù Giám đốc Tống đã thẳng thắn thừa nhận như vậy, La Phi cũng đành vậy không dám phản ứng, chỉ nói: ''Vậy sếp nói đi ạ."
Giám đốc Tống "ừ" một tiếng. Ông nhấc tách trà nóng ở trên bàn, bưng tách trà trên tay nhưng lại không vội uống ngay, đồng thời dùng một thứ giọng điệu trầm thấp nhất để bắt đầu nói: "Câu chuyện này phải kể từ đầu như thế này - 11 năm trước, cũng là đúng năm 1992, thế lực của Đặng Hoa đã dần dần bành trướng tại tỉnh thành. Khi đó không ít người đã viết thư báo tin cho công an tố cáo hành vi phạm pháp của tập đoàn Đặng Hoa. Những lá thư tố giác đó thu hút sự quan tâm của cơ quan công an, khi đó đồng chí Tiêu Hoa đang đảm nhận chức vụ Giám đốc sở Công an thành phố đã thành lập tổ chuyên án, và đã xây dựng lên một kế hoạch tác chiến mang tên 'Kế hoạch thâu tóm' nhằm giải quyết triệt để toàn bộ tập đoàn xã hội đen làm ăn phi pháp và có thể lực này."
"Kế hoạch thâu tóm" - hôm qua khi công bố hồ sơ chứng minh thân phận của Tiền Yếu Bân, La Phi đã được nghe đến cái tên này. Anh cũng sớm biết đây là kế hoạch tác chiến nhằm vào tập đoàn Đặng Hoa. Nhưng chỉ có một điều anh vẫn không hiểu lắm: Vậy tại sao trong 10 năm sau khi kế hoạch được thực hiện Tập đoàn Đặng Hoa vẫn chưa bị lật đổ, mà thay vào đó lại càng ngày càng lớn mạnh hơn. Trong 10 năm nằm vùng trong tập đoàn, Tiền Yếu Bân chưa có công trạng gì, vậy mà sau khi Đặng Hoa chết lại lẫy lừng chiến công, hơn nữa lại được tham gia tích cực vào các cuộc đấu tranh khác trong giới xã hội đen?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong.