Q5 - Chương 13.5


Số từ: 2129
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
La Phi có phần không thoải mái, song anh không trực tiếp phản bác ông mà chỉ hỏi vặn lại: "Lẽ nào vì điều đó mà không cần bắt tội phạm, án cũng không cần phá nữa?"
"Ý tôi không phải như vậy." Giám đốc Tống mân mê tách trả trong tay, trầm ngâm nói: "Tôi làm cảnh sát đã nửa đời rồi, cái chức giám đốc này tôi cũng đã làm được bảy, tám năm rồi. Có những việc khi trẻ tôi nhìn không thấu, giờ đây lại thấy rất rõ ràng. Nếu như coi cả xã hội là một cơ thể vậy thì là một cảnh sát hình sự, cậu có biết vai trò của mình là gì không?"
La Phi lắc đầu, anh không mong chỉ trong phút chốc có thể theo kịp suy nghĩ đúc rút qua nửa đời người của ông, anh chỉ muốn rửa tai lắng nghe.
"Ví dụ cậu là một bác sĩ ngoại khoa." Giám đốc Tống nheo mắt nhìn La Phi và nói: "Cậu đang chữa trị vết thương đã lở loét trên cơ thể ấy, thậm chí dùng dao phẫu thuật bỏ những phần bệnh hoại tử nghiêm trọng. Công việc ấy rất quan trọng, nếu không có cậu, cả xã hội sẽ bị bệnh nặng dẫn đến tử vong."
Ví dụ này không hề mới, La Phi cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy. Nhưng sau đó Giám đốc Tống lại tiếp lời: '"Tiếc rằng cậu suy có thể cứu được mạng người, nhưng không phải là bác sĩ tốt nhất. Bác sĩ tốt thật sự thì lên phòng bệnh hơn chữa bệnh, giúp cơ thể cân bằng ổn định để phòng bệnh tật phát sinh."
La Phi chột dạ, những lời này của Giám đốc Tống làm anh nhớ tới nhân vật truyền kỳ trong giới cảnh sát - Đinh Khoa. Viên cảnh sát hình sự không có vụ án nào là không phá được này đột nhiên biến mất trong lúc sự nghiệp đang huy hoàng nhất, chính là vì nhìn thấu được điều ấy. Những ngày tháng sau đó, Đinh Khoa ẩn mình trong các tầng lớp của xã hội, dốc hết tâm sức vào việc phòng chống tội phạm. Ông ấy đã thực sự vươn tới một cảnh giới mà người thường khó có thể với tới.
Giám đốc Tống quan sát thái độ La Phi, biết rằng anh đã hiểu đôi chút lên nhân cơ hội đó nói luôn: "Vì thế nên chúng ta thường nói: phổ biến pháp luật quan trọng hơn là thực thi pháp luật. Nếu như ai ai cũng hiểu luật và tuân thủ luật pháp, xã hội này sẽ không có bệnh tật, đó mới chính là cái mà cảnh sát chúng ta muốn thấy nhất. Đến lúc đó, những cảnh sát hình sự như cậu có lẽ sẽ thất nghiệp."
Câu nói rất thú vị ấy không làm cho La Phi cười được, anh thở dài: "Ai ai cũng hiểu luật và tuân theo luật, làm gì có chuyện đó?"
"Thực tế là không thể." Giám đốc Tống không cười nữa mà nói: "Vấn đề này chính là điều quan trọng mà tôi muốn nói với cậu ngày hôm nay."
La Phi giật mình đợi Giám đốc Tống nói tiếp.
"Cái xã hội này, tất cả mọi người không phạm pháp là điều không thể, cũng giống như người không thể không ốm đau, cậu có làm thế nào cũng vô ích. Đã là người ai mà chưa từng bị bệnh?" Giám đốc Tống hỏi La Phi :"Cậu nói xem tại sao lại như thế?"
La Phi không biết đối phương muốn dẫn dắt vấn đề đi đâu nên chỉ im lặng.
Giám đốc Tống đợi một lúc rồi nhấn mạnh hai chữ "Môi trường!"
"Môi trường?" La Phi nhắc lại và suy nghĩ hàm ý bên trong từ đó.
"Không ai tách khỏi môi trường mà vẫn có thể tồn tại được - đây mới là điều gây trở ngại thực sự cho chúng ta. Hãy xem môi trường xung quanh chúng ta: vi khuẩn, virut, đâu đâu cũng có. Chúng lây lan trong cộng đồng qua nhiều con đường, ăn mòn cơ thể chúng ta, khiến chúng ta bị bệnh, khiến vết thương của chúng ta bị truyền nhiễm, lở loét phải tìm đến sự giúp đỡ của bác sĩ. Cũng như vậy, xã hội mà chúng ta đang sống cũng sẽ bị vi khuẩn và vi rút trong môi trường lây nhiễm." Giám đốc sống kéo nhẹ tay La Phi rồi nói: "Vì thế những điều tôi nói lúc nãy chỉ là nói đùa thôi, cảnh sát hình sự sẽ không bao giờ thất nghiệp đâu."
La Phi tiếp lời: "Muốn giữ cho toàn xã hội được khỏe mạnh việc làm có ý nghĩa nhất là làm sạch môi trường, loại bỏ những vi khuẩn và virus kia.''
"Cậu có thể nói rằng đây là "làm sạch" nhưng làm sạch với ý nghĩa đích thực thì không thể thực hiện được. Cậu muốn đạt tới trạng thái lý tưởng nhất, chỉ có biện pháp duy nhất là cách biệt hoàn toàn với môi trường." Giám đốc Tống giải thích thêm: "Cậu xem xung quanh chúng ta có chỗ nào là sạch thực sự? Những vi khuẩn và virus đó sẽ xâm nhập vào từng ngóc ngách, cứ cho là cậu có thể giết được một đám, nhưng rất nhanh sau đó lại có một đám khác được sinh ra."
Nói đến đây, La Phi dường như nhìn thấu điểm mấu chốt của vấn đề: "Ý sếp là tập đoàn Long Vũ chính là những vi khuẩn, vi rút trong xã hội, triệt phá được chúng xong thì sẽ có một thế lực khác mới nổi lên?"
Giám đốc Tống gật đầu đáp: "Sự thực đúng là như vậy đấy! Đặng Hoa chết rồi, giới xã hội đen trong tỉnh thành ai chả muốn ngoi lên? Kẻ mà chúng ta nhìn thấy là Cao Đức Sâm,còn nhiều kẻ khác ta đâu có biết. Giờ đây Cao Đức Sâm cũng chết rồi, nhưng tôi chắc chắn rằng giới giang hồ sẽ nhanh chóng xuất hiện một đại ca mới. Bất kể là cậu, hay là tôi, chúng ta đều không thể ngăn cản được điều đó xảy ra. Bởi trong môi trường xã hội có đủ điều kiện để bọn chúng tồn tại và phát triển. Nói một cách khác sâu sắc hơn thì, sở dĩ chúng ta không thể trừ khử được bọn chúng là vì bản thân chúng cũng là một bộ phận không thể thiếu trong kết cấu của xã hội, cũng như vi khuẩn là một thành viên trong giới sinh vật vậy, chúng ta nhìn thấy vi khuẩn tồn tại trong những đống rác bẩn thỉu nên ghê tởm chúng. Thế còn thực tế thì sao? Những đống rác đó chính là do chúng ta thải ra, vi khuẩn chỉ giúp chúng ta phân hủy rác, thực hiện một mắt xích trong vòng tuần hoàn sinh thái. Cậu muốn tiêu diệt tận gốc chúng? Trừ phi cậu có thể thay đổi mô hình vận hành của giới sinh vật."
La Phi lặng im một hồi, anh làm sao có thể thay đổi được mô hình vận hành của xã hội này? Những rác thải vật chất và tinh thần được sinh ra cùng với sự phát triển chóng mặt của phát triển kinh tế tất sẽ phải có một nhân vật đứng ra loại bỏ chúng, sức của anh có lớn đến đâu, cũng không thể ngăn cản được quy luật khách quan ấy.
Song La Phi không hoàn toàn tán đồng ý kiến đó, một lát sau anh ngẩng đầu lên và nói dõng dạc: "Đúng vậy, chúng ta không thể loại bỏ hết tất cả vi khuẩn. Song chúng ta vẫn cần phải tiêu diệt những vi khuẩn đặc biệt nguy hiểm, phải chăng đây cũng chính là mục đích của "Kế hoạch thâu tóm" mà năm ấy phía cảnh sát đưa ra?"
Giám đốc Tống gõ nhẹ đầu tay lên tách trà: "Cậu nói rất đúng. Để làm sạch hoàn toàn, đó là điều không thể. Nhưng khống chế chúng thì lại là điều có thể. Đối với những vi khuẩn đặc biệt cần phải dùng những phương pháp đặc biệt giống như việc nghiên cứu vắc xin đặc trị để chống lại những con virus cực kỳ nguy hiểm."
La Phi chỉ "vâng" một tiếng rồi lại nói tiếp: "Tiền Yếu Bân chính là vắc xin đặc trị mà phía cảnh sát đã dày công nghiên cứu."
Giám đốc Tống gật đầu, thở dài nói: "Chỉ tiếc là vắc xin đấy không phát huy tác dụng với Đặng Hoa."
Thấy bộ dạng nuối tiếc của Giám đốc Tống, La Phi cũng thấy chạnh lòng. Anh chợt hiểu ra vì sao Giám đốc Tống lại muốn tiếp tục "Kế hoạch thâu tóm". Vì ông muốn giữ lại Tiền Yếu Bân như một thứ vắc xin chống lại những vi khuẩn nguy hiểm sinh ra trong xã hội.
Khi đã nghĩ thông suốt điều này, La Phi liền lắc đầu cười nói: "Xem ra tôi đã thực sự làm công việc thừa thãi rồi."
"Hả?" Giám đốc Tống nhướn mày hỏi: "Cậu đã hiểu rồi sao?"
La Phi gật đầu: "Tiền Yếu Bân đột nhập thành công vào nội bộ tập đoàn Cao Đức Sâm, có sự tiếp ứng của anh ta, cảnh sát sẽ trừ khử được thế lực của A Hoa và Cao Đức Sâm một cách nhanh chóng. Hành động của tôi khó tránh khỏi có chút nóng vội." Vừa nói trong lòng La Phi thầm nghĩ: trước kia Giám đốc Tống nói rằng mình phá hoại kế hoạch của ông, phải chăng là ám chỉ việc mình bắt Tiền Yếu Bân? Bây giờ thân phận của Tiền Yếu Bân đã bị ép phải công khai cũng có nghĩa là mình đã phá hủy vắc xin mà phía cảnh sát đã nghiên cứu bồi dưỡng trong suốt hơn 10 năm qua.
Giám đốc Tống không phủ nhận. Ông uống một ngụm trà lớn rồi chậm rãi nói: "Cậu vẫn chưa thực sự hiểu. Tôi hỏi cậu Tiền Yếu Bân vì sao phải giết A Hoa?"
La Phi ngây người, chẳng ngờ Giám đốc Tống đột nhiên lôi vấn đề này ra. Đây là vấn đề bản thân anh đang cố tình né tránh. Bởi vì đối với La Phi, bất luận Tiền Yếu Bân có thân phận như thế nào, cũng không thể nào lại đi gây ra một vụ nổ mà vụ nổ ấy còn khiến một cô gái vô tội bị thương tật nghiêm trọng cả đời.
Giám đốc Tống biết rằng La Phi khó có thể trả lời. Ông giữ chắc tách trà trong tay, mắt nhìn những ngợn sóng trong tach đang lắng dần rồi cất lời: "Lúc nãy tôi có nhắc đến hai từ 'khống chế' - thế nào gọi là khống chế? Đối với mỗi loại vi khuẩn gây bệnh, nếu như cậu nắm rõ loại vắc xin điều trị tương ứng, đó chính là khống chế. Đã khống chế được nó, cậu hà tất phải tiêu diệt nó? Cần biết rằng vi khuẩn mới sẽ tiếp tục sản sinh, nếu như xử lý không thỏa đáng, ngược lại cậu sẽ rơi vào trạng thái không khống chế được chúng."
La Phi là người thông minh, anh lập tức hiểu ra ẩn ý sâu xa trong lời nói của Giám đốc Tống. Theo như lối suy nghĩ của Giám đốc Tống, Tiền Yếu Bân đã xâm nhập thành công vào tập đoàn Cao Đức Sâm thì không cần trừ khử Cao Đức Sâm một cách vội vã như thế, bởi vì phía cảnh sát đã có khả năng khống chế đối phương rồi.
Những suy nghĩ ấy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của La Phi. Anh kinh ngạc hồi lâu rồi nói: "Sếp tin tưởng anh ta như vậy sao? Chỉ dựa vào một Tiền Yếu Bân mà có thể khống chế Cao Đức Sâm trong tay ư? Đây lẽ nào chẳng phải là nuôi hổ mà gây ra họa sao?"
"Tôi thực sự có niềm tin." Giám đốc Tống bình thản nói: "Bởi vì Cao Đức Sâm chính là người tôi chọn lựa kỹ càng, hắn là một người đặt lợi ích lên hàng đầu, con người như vậy không đời nào chịu hy sinh cho A Hoa. Cậu có thể dùng lợi ích để thao túng hành vi của hắn, việc đó giống như là lắp thêm cầu chì vào tủ điện cao áp nguy hiểm."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong.