Q5 - Chương 14.1: Khúc Ly Biệt
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 2047 chữ
- 2020-05-09 04:04:13
Số từ: 2031
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
Chương 14: Khúc Ly Biệt
7 giờ 0 phút sáng ngày 23 tháng 10.
Một thanh niên tỉnh giấc từ trong mộng. Hắn ngủ một giấc ngon lành nên cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn, sức lực dồi dào hơn.
Căn hộ 2 buồng này hắn thuê làm một trong những chỗ ở của mình trong tỉnh thành, cũng là nơi ẩn náu của hắn khi gặp phải tình huống cấp bách. Ngày hôm đó, sau khi thoát ra ngoài bằng xe cảnh sát của Trương Hải Phong, hắn nhân đêm mưa gió để vào đây ở, từ đó hắn chỉ thường xuyên ở trong nhà rất ít khi ra ngoài.
Chủ nhà định cư ở nước ngoài trong thời gian dài, còn hắn sớm đã mở tài khoản chuyển tiền thuê nhà định kỳ tại ngân hàng. Bởi vậy, hắn hoàn toàn có thể yên tâm ở đây mà không lo bị ai tới quấy rầy.
Người thanh niên xuống giường và mở rèm cửa ra, ánh sáng buổi sớm rọi vào phòng, tuy không rạng rỡ như mùa xuân nhưng chí ít cũng có ánh nắng. Hắn nhìn ra phía ngoài cửa sổ như dò xét rồi quyết định hôm nay sẽ đi ra ngoài để hoàn tất những việc phải làm. Sau khi chắc chắn rồi, hắn liền quay người đi về phía phòng bếp. Trong đó có hai cái tủ lạnh lớn, chứa tất cả các loại thuốc, thực phẩm, đồ uống, đồ hộp nên dù hắn có phải ở lỳ trong phòng khoảng một tháng, hai tháng thì cũng không phải lo lắng gì về cuộc sống hàng ngày nữa.
Người thanh niên lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp sữa và một chiếc bánh mì lớn. Hắn giải quyết xong bữa sáng rất nhanh. Sau đó, hắn rửa tay thật sạch rồi lại đi vào căn phòng nhỏ đối diện với phòng ngủ.
Phòng nhỏ không có giường mà chỉ có hai hàng móc áo kiểu đứng gắn trên tường. Trên móc áo treo đầy quần áo mũ mão đủ loại, không chỉ có các đồng phục của cảnh sát, bác sĩ mà đến cả tất giấy, váy vóc của phụ nữ mới dùng cũng có.
Bên cạnh móc áo, có một bàn trang điểm. Người thanh niên ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm đó. Hắn đang ngồi đối diện với tấm gương sáng rõ, trên đó là một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú.
Người thanh niên bỗng thở dài và lắc đầu, như không bằng lòng lắm với dung nhan của mình. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình trong gương rất lâu rồi mới từ từ lôi ngăn kéo dưới bàn ra. Khi tay phải hắn rút ra trong lòng bàn tay có thêm một chiếc kéo nhỏ sắc nhọn.
Loại kéo này các chị em phụ nữ thường dùng để tỉa lông mày. Người thanh niên cầm nó trong tay nhìn buồn cười y như một con sư tử ngậm kẹo mút vậy. Nhưng vẻ mặt hắn lại vô cùng nghiêm túc. Hắn nhíu mắt soi gương rồi dùng chiếc kéo nhỏ bắt đầu sửa lông mày của mình.
Hai hàng lông mày vốn dày dặn, cong như trăng non dần trở nên mỏng và ngắn, khoảng cách giữa hai hàng lông mày cũng rộng ra tạo thành hình chữ "bát". Người thanh niên dừng tay lại, hắn quay đầu sang bên để ngắm nghía giây lát thấy đã ổn nên cất chiếc kéo vào trong ngăn kéo rồi tiện tay lại lấy ra một chiếc hộp có hình số 8 đặt trên bàn trang điểm.
Mở nắp hộp ra bên trong lại là một cặp kính áp tròng. Người thanh niên đó mở to mắt ra rồi dán kính áp tròng lên hai con ngươi một cách rất thành thạo. Thế là thay vì đôi mắt đen nhánh sáng rực, giờ hắn lại có một đôi mắt đục màu, đến cả con người cũng biến thành màu nâu đục, giống hệt như người mắc bệnh đục thủy tinh thể vậy.
Nhưng với hắn, một cặp kính áp tròng vẫn chưa đủ. Hắn lại lấy từ trong ngăn kéo bàn trang điểm ra từ trong một cặp kính thủy tinh có gọng to màu đen. Người thanh niên đeo chiếc kính lên trên sống mũi mình. Đó chỉ là kính không số, rõ ràng hẳn chỉ đeo cho có mà thôi. Thế nhưng đối với người thanh niên, ý nghĩa thực sự của cặp kính đó lại được ẩn giấu ở phía đuôi gọng kính màu đen dày cộp kia. Phần trước và sau đó đều có một nút ẩn. Nút ẩn đằng trước đẩy phần da gần huyệt thái dương lên làm cho đôi mắt của hắn hơi xếch lên trên, cả hai mắt vì vậy mà hơi híp và dài hơn. Nút ẩn đằng sau lại ở sau tai và chống đỡ cho vành tai nhằm cố tình tạo ra một đôi tai nghe trộm.
Sau khi xử lý xong phần lông mày và tai, người thanh niên lấy món đồ thứ tư có phần cổ quái từ trong ngăn kéo ra. Phần trục chính của vật đó là một đoạn thép sợi rắn chắc dài khoảng bảy, tám xen ti mét, ở giữa những sợi thép là hai hàm răng giả màu vàng. Hai bên của sợi thép ôm lấy 1 cặp khuôn nhựa đối xứng với nhau mỗi cái khuôn to chừng nửa quả óc chó.
Người thanh niên há miệng to ra rồi nhét cái vật cổ quái đó vào miệng. Sợi thép vừa khớp với lợi trên của hắn. Hóa ra đồ vật đó lại là một bộ niềng răng.
Hai hàm răng giả vàng khè nâng phần môi trên của hắn lên khiến cho hắn biến thành "anh chàng nhe răng" không khép nổi hai môi lại với nhau. Còn khuôn nhựa ở hai bên của sợi thép lại khiến cho hai má phồng lên. Vậy là các đường nét trên gương mặt khỏe khoắn ban đầu của hắn đã biến mất, và giờ gương mặt đó lộ ra hai gò má cao và gồ ghề.
Người thanh niên nhìn dung nhan hiện giờ của mình trong gương rồi nhoẻo miệng cười. Hai chiếc răng cửa của hắn thò ra ngoài như thể muốn bắn ra khỏi môi vậy. Lúc này đây ngũ quan của hắn ngoại trừ mũi ra đều đã thay đổi hoàn toàn, xấu xí tới nỗi hắn cũng không nhận ra chính mình nữa.
Người thanh niên lại đứng dậy, tiện tay cầm bộ tóc giả dối tung đặt trước gương đội lên đầu. Bộ tóc giả đó có mai rất dài nên khi vuốt ra đằng sau tai thì vừa vặn có thể che kín được bí mật ẩn ở phần đuôi kính.
Sau khi sửa sang lại toàn bộ dung mạo xong, việc tiếp theo phải làm là lựa chọn quần áo cho phù hợp. Người thanh niên chần chừ do dự mãi trước móc treo quần áo. Cuối cùng hắn cũng chọn được một chiếc áo da to và dày. Kiểu áo này đã hơi lỗi mốt rồi và size còn hơi to nên khi mặc lên người trông hơi luộm thuộm. Nhưng đây lại chính là hiệu quả mà người thanh niên mong muốn. Hắn bước tới trước gương hơi khom lưng xuống nhìn. Trong gương xuất hiện một người đàn ông có dung mạo xấu xí và bộ dạng tả tơi. Người đó có đôi mắt bé, ánh mắt không sáng. Vì mấy ngày nay không rửa mặt nên da mặt khô rát, không có chút đàn hồi nào cả. Chiếc áo da mềm rủ xuống, ống tay che gần hết bàn tay hắn. Cặp kính viền đen to đùng nhìn như muốn đè bẹp sống mũi của hắn xuống vậy.
Người thanh niên nhìn vào mình ở trong gương và nói: "Đi thôi!". Hắn khẽ rụt cổ lại có vẻ vừa xấu hổ vừa sợ sệt giống như một thanh niên thất nghiệp vừa vừa tốt nghiệp một trường đại học vớ vẩn nào đó và đang sống trong tầng lớp địa vị thấp của xã hội.
14 giờ 11 phút chiều.
Tại chung cư dành cho giảng viên trẻ của trường Cảnh sát tỉnh.
Trong lúc Mộ Kiếm Vân đang ngồi ở bàn làm việc để chuẩn bị cho buổi học tâm lý tội phạm vào ngày mai thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai đó?" vừa nói cô vừa đi ra khỏi phòng làm việc. Người gõ cửa chỉ trả lời ngắn gọn "chuyển phát nhanh!"
Mộ Kiếm Vân ra mở cửa nhân viên chuyển phát nhanh là một chàng trai đội mũ tròn anh ta chuẩn bị đưa cho cô một gói đồ nhỏ đồng thời hỏi: "Cô là Trịnh Giai phải không?"
Mộ Kiếm Vân ngạc nhiên hỏi lại "Trịnh Giai?", cô có vẻ hơi bất ngờ vì tưởng rằng món đồ này là gửi cho mình.
Người nhân viên như nhận ra điều gì bèn dừng lại không đưa ngay cho cô mà hỏi: "Cô không phải Trịnh Giai à?"
Mộ Kiếm Vân lắc đầu đáp "Không!". Cô nhìn về phía phòng ngủ. Đúng là Trịnh Giai đang ở đó nhưng thị lực cô gái ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên chưa tiện đi lại. Thế nên cô quay đầu hỏi: "Tôi có thể ký nhận thay cho cô ấy được không?"
Nhân viên chuyển phát nhanh vui vẻ đáp "Được!" rồi đưa gói đồ vào tay cô và không quên nhắc cô: "Cô cho xem chứng minh thư".
Mộ Kiếm Vân giơ chứng minh thư ra, sau đó ký tên mình lên gói đổ rồi viết thêm hai chữ "nhận thay" trong ngoặc để chú thích. Nhân viên lấy lại một tờ hóa đơn rồi rời khỏi đó. Mộ Kiếm Vân đóng cửa và đi về phía phòng ngủ.
Tuy cửa phòng chỉ khép hờ nhưng Mộ Kiếm Vân vẫn rất lịch sự gõ cửa trước. Giọng nói trong trẻo của Trịnh Giai lập tức vang lên: "Mời vào!"
Mộ Kiếm Vân đẩy cửa đi vào thì thấy Trịnh Giai đang ngồi dưới ánh đèn và đọc một cuốn tiểu thuyết, dưới chân cô là chú chó Ngưu Ngưu chuyên dắt người mù. Thị lực của cô vừa mới được hồi phục nên chưa nhìn được ánh sáng mạnh. Bởi vậy, ban ngày cô thường kéo rèm cửa sổ tập thích ứng dần với cuộc sống dưới ánh sáng đèn. Mấy ngày này, những lúc rảnh rỗi, cô thường đọc sách. Vì chưa được 10 tuổi cô đã bị mù nên khả năng đọc chữ của Trịnh Giai mới chỉ tương đương với học sinh lớp 1, lớp 2 mà thôi. một cuốn tiểu thuyết bình thường cũng phải nhờ tới từ điển cô mới có thể đọc hiểu được hết.(1)
Thấy Mộ Kiếm Vân đến, Trịnh Giai liền đặt cuốn tiểu thuyết xuống rồi cười và hỏi: "Chị Mộ, có việc gì hả chị?" Hai tháng nay cô ở cùng mộ kiếm Vân được cô ấy tận tình chăm sóc nên tình cảm giữa hai người thân thiết như chị em ruột thịt vậy. Ngưu Ngưu cũng đứng lên quẫy đuôi mừng cô.
"Có bưu kiện của em, chị ký nhận thay em rồi đấy". Vừa nói Mộ Kiếm Vân vừa đặt gói bưu kiện lên bàn của Trịnh Giai. Nhưng, Trịnh Giai lại thấy làm lạ cô hỏi: "Bưu kiện của em ạ? Sao lại gửi tới đây hả chị?" vì lúc trước có bệnh nên Trịnh Giai không giao tiếp với ai mấy, những người biết nơi ở của cô hiện tại giờ lại càng hiếm, vậy thì ai gửi bưu kiện cho cô? Cầm gói bưu kiện lên xem kỹ phần điền tên người gửi để trống và không có bất kỳ thông tin liên quan nào.
-----
(1) Ngôn ngữ tiếng Trung học chữ nào biết chữ nấy, nên các lớp nhỏ chỉ biết được ít chữ, không đọc được tất cả các chữ.