Chương 10


Số từ: 3670
Nguồn: dtv-ebook
Steve.
"Này, Cha ơi." Jonah gọi lên. Cậu bé đang đứng phía sau cây đàn piano trong góc thụt của ngôi nhà khi Steve mang dĩa mì spaghetti đến bàn. "Đó có phải là hình của cha với ông và bà nội không?"
"Phải. Đó là cha và mẹ của cha."
"Con không nhớ bức hình đó. Ý con là từ căn hộ."
"Trong một thời gian dài, nó nằm trong văn phòng của cha ở trường."
"Oh." Jonah nói. Cậu bé nghiêng người gần bức hình hơn, nghiên cứu nó. "Cha có phần giống ông nội."
Steve không biết chắc phải nghĩ về điều đó thế nào. "Có lẽ có một chút"
"Cha có nhớ ông không?"
"Ông là cha của cha mà. Con nghĩ gì thế?"
"Con nhớ cha lắm."
Khi Jonah đến bên chiếc bàn, Steve ngẫm nghĩ, đó là một ngày thật đáng hài lòng, nếu không có biến cố gì. Họ đã trải qua buổi sáng trong xưởng, nơi Steve đã dạy Jonah cắt kính thủy tinh; họ ăn sandwich trên hiên trước và thu lượm vỏ sò vào chiều muộn. Và Steve đã hứa rằng ngay khi trời tối, ông sẽ đưa Jonah xuống bãi biển với đèn pin để quan sát hàng trăm con còng chạy như bay ra ra vào vào những cái hang trong cát của chúng.
Jonah kéo ra một chiếc ghế và buông người xuống. Cậu bé uống một hơi sữa, để lại một hàng ria trắng. "Cha có cho rằng Ronnie sẽ về nhà sớm không?"
"Cha hy vọng thế."
Jonah lau miệng với lưng bàn tay. "Thỉnh thoảng chị ấy ở ngoài khá trễ."
"Cha biết."
"Cảnh sát trưởng có đưa chị ấy về nhà lần nữa không?"
Steve nhìn ra ngoài cửa sổ; hoàng hôn đang xuống, và mặt biển đã trở nên tối sẫm. Ông băn khoăn không biết cô bé đang ở đâu và đang làm gì.
"Không." Ông nói. "Không phải đêm nay."
Sau khi họ đi dọc bờ biển, Jonah tắm vòi sen và trườn vào giường. Steve kéo tấm đắp và hôn lên má cậu bé.
"Cám ơn vì một ngày tuyệt vời." Steve thì thầm.
"Cha được hoan nghênh mà."
"Ngủ ngon, Jonah. Cha yêu con."
"Con cũng vậy, Cha."
Steve đứng thẳng lên và bắt đầu tiến ra cửa.
"Cha ơi?"
Steve quay lại. "Gì nào?"
"Ông nội có bao giờ đưa cha đi xem những con còng không?"
"Không." Steve nói.
"Tại sao không? Điều đó thật tuyệt vời."
"Ông không phải kiểu người cha đó."
"Ông là loại cha thế nào?"
Steve cân nhắc về câu hỏi, "Ông khá phức tạp." Cuối cùng, ông nói.
Bên chiếc đàn dương cầm, Steve hồi tưởng lại buổi chiều sáu năm trước, khi ông cầm lấy tay cha ông lần đầu tiên trong cuộc đời. Ông đã nói với cha rằng, ông biết ông ấy đã làm điều tốt nhất ông ấy có thể để nuôi nấng ông, rằng ông không trách cứ cha ông về điều gì hết, rằng trên tất cả, ông yêu ông ấy.
Cha ông quay về phía ông, mắt ông ấy tập trung, và bất chấp liều morphine cao mà ông ấy đang dùng, trí óc ông ấy minh mẫn. Ông nhìn Steve chằm chằm trong một lúc lâu trước khi kéo tay ông ấy ra.
"Nghe con giống như một mụ đàn bà khi con nói những lời đó." Ông ấy nói.
Họ ở trong một phòng chung trên tầng bốn của bệnh viện. Cha ông đã ở đó trong ba ngày. Những ống truyền tĩnh mạch ngoằn ngoèo trên cánh tay ông, và ông đã không ăn thức ăn đặc trong hơn một tháng. Đôi gò má ông trũng sâu, và da ông trong suốt. Đứng gần, Steve nghĩ hơi thở của cha ông có mùi thối rữa, một dấu hiệu khác chứng ung thư loan báo thắng lợi của nó.
Steve quay người đến bên cửa sổ. Bên ngoài, ông không thể nhìn thấy gì ngoài bầu trời xanh ngắt, một ảo tưởng kiên định rực rỡ bao quanh phòng. Không chim chóc, không một gợn mây, không một bóng cây trong tầm mắt. Đàng sau ông, ông có thể nghe thấy tiếng bip bip đều đặn từ màn hình trung tâm. m thanh có vẻ mạnh mẽ và vững vàng, với tiết tấu đều đặn khiến nghe có vẻ như cha ông sẽ sống thêm hai mươi năm nữa. Nhưng có phải trái tim của ông đang giết dần ông đâu.
"Ông ấy thế nào?" Đêm đó, Kim hỏi khi họ nói chuyện qua điện thoại.
"Không tốt." Ông nói. "Anh không biết ông có thể kéo dài được bao lâu nữa, nhưng..."
Ông ngập ngừng. Ông có thể hình dung Kim ở đầu dây bên kia, đứng gần bếp, đang khuấy pasta hoặc thái cà chua, điện thoại kẹp chặt giữa tai và vai. Bà không bao giờ có thể ngồi yên khi nói chuyện điện thoại.
"Có ai khác đến không?"
"Không." Ông trả lời. Điều ông không nói với bà là, theo lời các y tá, không ai khác đến thăm ông ấy.
"Anh đã có thể nói chuyện với ông ấy chưa?" Bà hỏi.
"Có, nhưng không lâu. Ông ấy đã mơ màng trong hầu hết thời gian."
"Anh có nói những gì em bảo anh nói không?"
"Có." Ông nói.
"Ông ấy nói gì?" Bà hỏi. "Ông ấy có nói rằng ông ấy cũng yêu anh không?"
Steve biết câu trả lời bà muốn. Ông đang đứng trong nhà cha ông, xem xét những bức hình đặt trên lò sưởi: Ảnh gia đình sau khi Steve rửa tội, một tấm hình đám cưới của Kim và Steve, Ronnie và Steve khi còn trẻ thơ. Những chiếc khung hình phủ đầy bụi, đã không được chạm đến trong nhiều năm. Ông biết mẹ ông đã đặt những bức hình ở đó, và khi ông chăm chú nhìn chúng, ông tự hỏi không biết cha ông nghĩ gì khi ông ấy nhìn chúng, hoặc thậm chí ông có nhìn chúng chút nào, hay có nhận ra chúng đã ở đó hay không.
"Có," Cuối cùng, ông nói. "Ông ấy nói với anh rằng ông ấy cũng yêu anh."
"Em rất vui." Bà nói. Giọng của bà yên lòng và khuây khỏa, như thể câu trả lời của ông xác nhận điều gì đó với bà về thế giới. "Em biết điều đó quan trọng đối với anh như thế nào."
Steve lớn lên trong một ngôi nhà kiểu nông trại màu trắng, trong một vùng những ngôi nhà tương tự ven biển của hòn đảo. Nó nhỏ bé, với hai phòng ngủ, một phòng tắm đơn và một gara tách biệt, nơi chồng chất những dụng cụ của cha ông và mùi mạt cưa thường trực. Sân sau, được che phủ bởi một cây sồi già đầy mấu, lá xanh quanh năm, che mất ánh nắng, vì thế mẹ anh trồng rau ở sân trước. Bà trồng cà chua và hành, củ cải và đậu, bắp cải và ngô, và trong mùa hè, không thể nhìn thấy con đường phía trước nhà từ phòng sinh hoạt chung. Đôi khi Steve có thể nghe lén những người hàng xóm làu bàu khe khẽ, phàn nàn về giá bất động sản tụt dốc. Nhưng khu vườn vẫn được trồng lại vào mỗi mùa xuân, và không ai từng nói một lời trực tiếp với cha ông. Họ biết, cũng như ông, rằng điều đó chẳng mang lại cho họ sự tốt đẹp nào hết. Hơn nữa, họ yêu quý vợ ông, và tất cả bọn họ đều biết, họ sẽ cần sự phục vụ của ông ấy một ngày nào đó.
Cha ông được biết là một thợ mộc chạm trổ, nhưng ông ấy có năng khiếu trong việc sửa chữa bất kỳ cái gì. Qua nhiều năm, Steve thấy ông sửa chữa radio, truyền hình, xe ô tô, mấy cắt cỏ, ống nước thủng, máng xối đu đưa, cửa sổ vỡ, và một lần, ngay cả máy nén nước của một nhà máy chế tạo công cụ gần biên giới bang. Ông ấy chưa bao giờ đến trường trung học, nhưng có một hiểu biết bẩm sinh về cơ khí và các khái niệm về xây dựng. Ban đêm, khi chuông điện thoại reo, cha ông luôn trả lời, vì nó thường dành cho ông ấy. Phần lớn thời gian, ông ấy nói rất ít, lắng nghe khi một tình trạng khẩn cấp hoặc thứ gì khác được mô tả, và sau đó Steve sẽ quan sát ông cẩn thận ghi nhanh địa chỉ trên một mảnh giấy nào đó được xé từ tờ báo cũ. Sau khi gác điện thoại, cha ông sẽ đến gara, chất đầy hộp dụng cụ của ông, và đi khỏi, như thường lệ, mà không đề cập đến nơi ông sẽ đi hoặc khi nào ông sẽ về nhà. Vào buổi sáng, tờ check sẽ được cất gọn gàng bên dưới pho tượng Robert E.Lee mà cha ông đã chạm khắc từ một mẩu gỗ trôi dạt, và mẹ ông sẽ xoa nắn lưng cho ông ấy và hứa sẽ gởi tiền vào tài khoản ngân hàng khi cha ông ăn điểm tâm. Đó là cảm giác thân mật thông thường duy nhất mà ông nhận thấy giữa họ. Họ không tranh cãi và né tránh sự xung đột như một luật lệ. Họ có vẻ thích thú với sự bầu bạn của người kia khi họ ở bên nhau, và chỉ một lần, ông bắt gặp họ cầm tay nhau trong lúc xem TV; nhưng trong suốt mười tám năm Steve sống ở nhà, ông chưa bao giờ thấy cha mẹ ông hôn nhau.
(Robert Edward Lee, đại tướng thống lĩnh Liên Minh Miền Nam trong cuộc nội chiến Nam - Bắc Mỹ 1861-1865, là một thần tượng quân sự trong trí nhớ người miền Nam dù Miền Nam thua miền Bắc vào năm 1865 dưới sự chỉ huy của tướng Ulysses S. Grant)
Nếu như cha ông có một mối đam mê trong cuộc đời, thì đó là poker. Vào những đêm điện thoại không reo, cha ông đến một trong những hội để chơi bài. Ông là thành viên của những hội đó, không có tình thân hữu ngoài trò bài bạc. Ở đó ông sẽ ngồi cùng bàn với những người thợ xây dựng hay người săn nai, hay thành viên hội kín, hay những người cựu chiến binh, chơi trò Texas hold'em trong nhiều giờ. (Texas hold'em hay texas holdem là một biến thể của bài poker) Trò chơi làm ông ấy đam mê: ông ấy yêu sự tính toán xác xuất để kéo được một dãy năm con liên tiếp hay lựa chọn có nên tháu cáy hay không khi tất cả những gì ông nắm giữ là một đôi sáu. Khi ông nói về trò chơi, ông mô tả nó như là một môn khoa học, như thể vận may trong việc kéo những quân bài chẳng làm nên chiến thắng được. "Bí quyết là biết cách nói dối như thế nào," Ông thường nói, "và biết khi nào ai đó đang nói dối với con." Cha ông, cuối cùng Steve quyết định, hẳn là biết cách nói dối. Trong độ tuổi năm mươi của ông ấy, với đôi tay gần như tàn phế trong ba mươi năm làm thợ mộc, cha ông đã ngừng việc làm hoàn hảo những đường viền và khung cửa theo ý khách hàng trong những căn nhà trước biển đã bắt đầu xuất hiện trên hòn đảo; ông bắt đầu để điện thoại không được trả lời vào buổi tối. Không biết bằng cách nào, ông tiếp tục thanh toán được các hóa đơn, và vào cuối cuộc đời, ông có dư tiền trong tài khoản để thanh toán cho chăm sóc y tế mà bảo hiểm của ông không chi trả.
Ông không bao giờ chơi bài poker vào thứ Bảy và Chủ nhật. Ngày thứ Bảy dành riêng cho những công việc lặt vặt quanh nhà, và trong khi khu vườn ở sân trước làm phiền hàng xóm, bên trong nhà là một kiểu mẫu. Qua nhiều năm, cha ông đã thêm vào hoàn chỉnh những đường gờ và ván ốp tường; ông chạm khắc đòn chìa lò sưởi từ hai khối đá maple. Ông đóng những kệ ngăn kéo trong bếp và lắp đặt sàn gỗ phẳng và chắc chắn như bàn bi-a. Ông tu sửa nhà tắm, sau đó sửa lần nữa tám năm sau đó. Mỗi tối Thứ bảy, ông mặc áo khoác, mang cà vạt, và đưa vợ đi ăn tối. Ngày Chủ nhật, ông dành riêng cho bản thân. Sau khi đi lễ nhà thờ, ông làm qua loa trong kho xưởng của ông, trong lúc vợ ông làm bánh nướng hay đóng hộp rau quả trong bếp.
Vào thứ hai, mọi thứ bắt đầu vòng quay của nó một lần nữa.
Cha ông không bao giờ dạy ông chơi bài. Steve đủ thông minh để học những thứ cơ bản cho chính mình, và ông thích nghĩ ông đủ sắc sảo để làm thịt những kẻ chất phác. Ông chơi vài lần với những sinh viên trong trường đại học, và phát hiện ra ông đạt mức trung bình, không tốt hơn hay tệ hơn bất kỳ ai khác. Sau khi tốt nghiệp và chuyển đến New York, ông thỉnh thoảng đến thăm cha mẹ. Lần đầu tiên, sau hai năm ông không gặp họ, và khi ông bước qua cửa, mẹ ông đã ôm ông thật chặt và hôn vào má ông. Cha ông vẫy tay và nói, "Mẹ con nhớ con." Bánh táo nướng và café được phục vụ, và sau khi họ ăn xong, cha ông đứng lên, vươn tay lấy chiếc áo khoác và chìa khóa xe hơi. Đó là một ngày thứ Ba; nghĩa là ông sẽ chơi với hội người săn hươu. Trò chơi kết thúc lúc mười giờ, và ông sẽ trở về nhà mười lăm phút sau đó.
"Không... đừng đi đêm nay." Mẹ ông nài nỉ, trọng âm châu u của bà chưa bao giờ nặng như thế. "Steve vừa về nhà..."
Ông nhớ đã nghĩ, đó là lần duy nhất ông nghe thấy mẹ ông yêu cầu cha đừng đến hội, nhưng dù có bị ngạc nhiên, cha ông cũng không tỏ ra. Ông ngừng lại ở ngưỡng cửa, và khi ông nhìn quanh, gương mặt ông không thể đọc được.
"Hoặc đưa nó đi cùng anh." Bà nài nỉ.
Ông sắp xếp chiếc áo khoác trên tay, "Con muốn đi không?"
"Chắc rồi." Steve gõ những ngón tay trên mặt bàn. "Tại sao không? Nghe có vẻ vui."
Sau một thoáng, miệng của cha anh quăn lại, biểu hiện nhỏ nhất và ngắn nhất của một nụ cười. Khi họ ở bàn poker, Steve nghi ngờ ông ấy bộc lộ điều đó nhiều.
"Con đang nói dối." Ông nói.
Mẹ ông đột ngột qua đời, vài năm sau lần gặp gỡ đó, khi một động mạch bị vỡ trong não của bà, và trong bệnh viện, Steve nhớ về lòng tốt mạnh mẽ của bà, khi cha ông thức dậy với một tiếng ho khùng khục trầm thấp. Ông ấy quay đầu và phát hiện ra Steve trong góc phòng. Ở góc độ đó, với bóng tối làm đậm thêm những góc cạnh sắc nhọn trên gương mặt ông, trông ông giống một bộ khung xương.
"Con vẫn ở đây à."
Steve đặt bản tổng phổ nhạc sang bên cạnh và kéo chiếc ghế đến gần hơn. "Vâng, Con vẫn ở đây."
"Tại sao?"
"Cha có ý gì, tại sao ư? Vì cha đang ở trong bệnh viện."
"Ta ở trong bệnh viện vì ta đang chết dần. Và ta vẫn đang chết dần dù con có ở đây hay không. Con nên về nhà đi. Con có vợ và những đứa trẻ. Không có gì con có thể làm cho ta ở đây hết."
"Con muốn ở đây." Steve nói. "Cha là cha con. Tại sao? Cha không muốn con ở đây ư?"
"Có lẽ ta không muốn con thấy ta chết."
"Con sẽ đi nếu cha muốn."
Cha ông tạo ra một âm thanh từa tựa tiếng khịt mũi. "Xem nào. Đó là vấn đề của con. Con muốn ta quyết định thay cho con. Điều đó luôn là vấn đề của con."
"Có lẽ con chỉ muốn có thời gian bên cha."
"Con muốn ư? Hay là vợ con muốn con làm?"
"Điều đó quan trọng sao?"
Cha ông cố cười, nhưng nó giống một cái nhăn mặt, "Ta không biết, đúng không?"
Từ vị trí của ông bên chiếc đàn dương cầm, Steve nghe thấy một chiếc xe hơi đang đến. Ánh đèn pha chiếu xuyên qua cửa sổ và quét qua những bức tường, và trong một thoáng, ông nghĩ có lẽ Ronnie đã đi nhờ xe để về nhà, nhưng ngay khi luồng sáng nhanh chóng lùi lại rồi không còn nữa, Ronnie vẫn không ở đây.
Trời đã quá nửa đêm. Ông băn khoăn không biết liệu có nên tìm cô hay không.
Cách đây vài năm, trước khi Ronnie ngừng nói chuyện với ông, ông và Kim đã tìm đến một cố vấn hôn nhân có văn phòng nằm gần Gramercy Park, trong một khối nhà được nâng cấp. Steve nhớ đã ngồi bên cạnh Kim trên chiếc ghế dài và đối diện với một phụ nữ gầy guộc, cứng đờ trong lứa tuổi ba mươi, mặc quần xám và thích đè nghiến những ngón tay lại với nhau. Khi cô ta làm thế, Steve nhận ra cô ta không mang nhẫn cưới.
(Gramercy Park: Một khu vực dân cư riêng của tư nhân có rào chắn và có một công viên trung tâm, nằm trong Manhattan, NY, những người định cư trong đó phải trả tiền chi phí công viên và công chúng không được vào đó để dạo chơi.)
Steve đã không thoải mái; nhà tư vấn là ý tưởng của Kim, và bà đã đi một mình rồi. Đây là buổi kết hợp đầu tiên, và theo cách giới thiệu, bà đã kể với nhà tư vấn là Steve đã kềm nén cảm xúc nhưng đó không phải lỗi của ông. Cha mẹ ông cũng không phải loại người đầy cảm xúc, bà nói. Ông cũng không lớn lên trong một gia đình chịu thảo luận vấn đề của họ. Rằng ông đã tìm đến với âm nhạc như một lối thoát, bà tiếp tục nói, và thứ duy nhất qua cây đàn piano mà ông học là để cảm nhận một chút gì đó.
"Đó là sự thật ư?" Nhà tư vấn hỏi.
"Cha mẹ tôi là người tốt." Ông trả lời.
"Đó không phải câu trả lời của câu hỏi."
"Tôi không biết những gì cô muốn tôi nói."
Nhà tư vấn thở dài. "Được rồi. Điều này thì thế nào? Tất cả chúng ta đều biết đã xảy ra điều gì và tại sao anh ở đây. Tôi nghĩ những gì Kim muốn ở anh là nói cho cô ấy anh cảm thấy như thế nào."
Steve cân nhắc câu hỏi. Ông muốn nói rằng tất cả việc nói chuyện về cảm giác này là không thích hợp. Cảm xúc đến rồi đi và không thể kiểm soát được, thế nên không có lý do nào để lo lắng về chúng. Rằng trong sự kết thúc, người ta nên bị xét đoán bởi hành động của họ, vì lẽ, trong sự kết thúc, đó là những hành động phân định rõ mọi người.
Nhưng ông không nói điều này. Thay vì thế, ông đan những ngón tay lại với nhau. "Cô muốn biết điều đó tạo nên cảm giác của tôi như thế nào ư."
"Phải. Nhưng đừng nói với tôi." Cô ta ra hiệu về hướng vợ ông. "Hãy nói với Kim."
Ông đối mặt với vợ, nhận ra trạng thái đề phòng của bà.
"Anh cảm thấy..."
Ông đang ở trong một văn phòng với vợ ông và một người lạ, tham dự vào một kiểu chuyện trò mà ông không bao giờ có thể hình dung. Đã quá mười giờ sáng, và ông trở lại New York chỉ trong vài ngày. Cuộc lưu diễn sẽ đưa ông đến hơn hai mươi thành phố khác nhau, trong khi Kim làm việc như một luật sư tập sự ở hãng luật Wall Street.
"Anh cảm thấy..." Ông nói lần nữa.
Khi chiếc đồng hồ chỉ một giờ sáng. Steve đi ra ngoài và đứng trên hiên sau. Sự tăm tối của đêm tạo cho ánh trăng có màu tím, làm chúng có thể nhìn thấy được đây đó trên bờ biển. Ông đã không gặp cô mười sáu giờ qua và đã bận tâm, dù không hoàn toàn lo lắng. Ông tin tưởng cô đủ khôn ngoan và cẩn trọng để tự chăm sóc mình.
Được rồi, có lẽ ông hơi lo lắng một chút.
Và bất chấp bản thân, ông tự hỏi, không biết cô có biến mất vào sáng mai, theo cách tương tự cô đã làm hôm nay không. Và liệu nó có phải là chuyện tương tự lặp đi lặp lại suốt mùa hè hay không.
Việc trải qua thời gian với Jonah giống như tìm thấy một sự điều trị đặc biệt, và ông cũng muốn được trải qua thời gian với cô. Ông quay khỏi hàng hiên và trở vào trong nhà.
Khi ngồi xuống bên chiếc đàn piano, ông cảm thấy nó lần nữa, điều tương tự ông đã nói với nhà tư vấn hôn nhân khi ông ngồi trên chiếc ghế dài đó.
Ông cảm thấy trống rỗng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Tình Ca Cuối Cùng.