Chương 18
-
Bản Tình Ca Cuối Cùng
- Nicholas Sparks
- 6145 chữ
- 2020-05-09 04:22:39
Số từ: 6331
Nguồn: isach
Ronnie.
Khi Ronnie thức giấc, cô liếc nhìn đồng hồ, an tâm rằng, lần đầu tiên kể từ khi cô đến đây, cô đã xoay sở để ngủ được. Tuy chưa trễ, nhưng khi cô trèo ra khỏi giường, cô thật sự cảm thấy đôi chút khỏe khoắn. Cô có thể nghe thấy tiếng TV vọng ra từ phòng sinh hoạt chung, và rời khỏi phòng ngủ, cô nhận ra Jonah ngay tức thì. Cậu bé đang nằm ngửa trên ghế dài, đầu đung đưa khỏi nệm khi cậu nhìn chăm chú vào màn hình. Trên cần cổ của cậu bé, phơi bày như thể trong sự chuẩn bị cho máy chém, rải rác những mảnh vụn của bánh Pop-Tarts. Cô ngắm nhìn khi cậu bé cắn một miếng khác, vung vãi thêm nhiều mảnh vụn trên người và trên thảm.
Cô không muốn hỏi. Cô biết câu trả lời chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cô không kềm được.
"Em đang làm gì thế?"
"Em đang xem TV ngược đầu." Cậu bé trả lời. Cậu đang xem một trong những bộ phim hoạt hình Nhật Bản phát chán đó với những sinh vật mắt to đến nỗi cô không thể nào hiểu được.
"Tại sao?"
"Vì em muốn như thế."
"Chị hỏi lại. Tại sao?"
"Em không biết."
Cô biết, lẽ ra cô không nên hỏi. Thay vì thế, cô liếc vào bếp. "Cha đâu rồi?"
"Em không biết."
"Em không biết cha ở đâu sao?"
"Em có phải người trông trẻ của cha đâu chứ." Cậu bé có vẻ bực bội.
"Ông ấy đi khi nào thế?"
"Em không biết."
"Ông có ở đây khi em thức dậy không?"
"Uh-huh." Ánh mắt của cậu bé không hề rời khỏi TV. "Em và cha đã nói chuyện về ô cửa sổ."
"Và rồi..."
"Em không biết."
"Em đang nói cha tan biến vào không khí ư?"
"Không. Em đang nói rằng sau đó, mục sư Harris đến và họ đi ra ngoài nói chuyện." Cậu bé khiến điều đó nghe như thể là câu trả lời hiển nhiên ấy.
"Vậy tại sao em không nói điều đó?" Ronnie vung tay lên trời trong nỗi bực tức.
"Vì em đang cố xem chương trình của em trong khi em dốc ngược đầu. Thật không dễ nói chuyện với chị khi máu đang đổ dồn xuống đầu em."
Lời đối đáp của cậu bé có phần cáu kỉnh - Có lẽ chú mày nên dốc ngược đầu thường xuyên hơn, ví dụ như vậy - nhưng cô không bị cám dỗ. Vì cô dang có tâm trạng tốt. Vì cô đã ngủ ngon. Và trên tất cả, vì cô nghe tiếng nói nhỏ bên trong cô thì thầm, Hôm nay, bạn sẽ về nhà.
Không còn Blaze, không còn Marcus hoặc Ashley, không còn những buổi sáng dậy sớm. Cũng không còn Will nữa...
Suy nghĩ của cô chợt dừng lại. Nhìn chung, anh ấy đâu có tệ. Thật ra, dù sao thì, ngày hôm qua, cô đã có thời gian thật tuyệt với anh, suốt từ lúc đầu cho đến cuối.
Cô đáng ra nên nói với anh những gì Ashley đã nói; cô nên giải thích. Nhưng với sự xuất hiện của Marcus... Cô thật sự, thật sự muốn tránh xa khỏi nơi này.
Hé màn, cô lén nhìn ra ngoài cửa sổ. Cha cô và mục sư Harris đang đứng trên lối vào, và cô nhận ra cô đã không gặp mục sư Harris từ khi cô là một cô bé. Ông đã thay đổi một chút so với lúc đó; dù lúc này, ông đang dựa trên một cây gậy chống, mái tóc trắng rậm rạp và đôi chân mày chưa từng bị lãng quên. Cô cười, nhớ lại ông đã tử tế thế nào sau đám tang của ông nội cô. Cô biết tại sao cha cô thích ông nhiều như thế; có điều gì đó hết sức ân cần về ông, và cô hồi tưởng sau buổi phụng vụ, ông đã mời cô ly nước chanh tươi ngọt ngào hơn bất kỳ thứ nước có gas nào. Họ dường như đang nói với ai đó khác, người mà cô không thấy. Cô đi đến cửa và mở ra để có tầm nhìn tốt hơn. Mất một lúc cô mới nhận ra xe cảnh sát. Cảnh sát Pete Johnson đang đứng liền bên cánh cửa trước đã mở của chiếc xe, rõ ràng đã sẵn sàng để rời khỏi.
Cô có thể nghe được tiếng động cơ đang nổ, và khi cô bước xuống bậc cấp của hiên trước, cha cô ngập ngừng vẫy tay. Pete đóng cửa xe, để Ronnie lại với cảm giác suy sụp.
Khi cô đến chỗ cha cô và mục sư Harris, cảnh sát Pete đã ra khỏi lối vào, chỉ củng cố thêm cảm nhận của cô rằng tin xấu vừa đến.
"Con đã dậy rồi." Cha cô nói. "Cha vừa mới kiểm tra con cách đây một lúc và con còn đang ngủ rất ngon." Ông ra hiệu với một ngón tay cái. "Con còn nhớ mục sư Harris không?"
Ronnie giơ tay. "Con nhớ. Chào cha. Thật tuyệt được gặp lại cha."
Khi mục sư Harris cầm tay cô, cô nhận ra một vết sẹo bóng láng phủ trên bàn tay và cánh tay ông. "Cha không thể tin đây là quý cô trẻ mà cha đã có cơ hội gặp gỡ cách đây đã lâu. Bây giờ con lớn quá chừng." Ông cười. "Con rất giống mẹ con đấy."
Gần đây, cô đã nghe điều đó nhiều lần, nhưng cô vẫn không chắc chúng được hiểu như thế nào. Có nghĩa là cô có vẻ già? Hay mẹ cô có vẻ trẻ? Thật khó nói, nhưng cô biết ông muốn nói điều đó như một lời khen. "Cám ơn cha. Bà Harris thế nào ạ?"
Ông điều chỉnh lại cây gậy chống, "Bà ấy vẫn kiểm soát ta chặt lắm, y như bà vẫn luôn thế. Và ta chắc chắn là bà cũng rất thích gặp con. Và nếu con tìm được cơ hội tạt qua nhà, ta chắc chắn bà sẽ có một vại nước chanh tươi cho con."
Điều đó cho thấy rằng ông cũng nhớ. "Có lẽ con nên đến ngay mới được."
"Ta hy vọng thế." Ông quay sang Steve. "Cám ơn con lần nữa về đề nghị chế tạo ô cửa sổ. Nó đang trở nên thật tuyệt."
Cha cô xua tay. "Cha không phải cám ơn con đâu..."
"Dĩ nhiên ta phải cám ơn con rồi. Nhưng ta thật sự phải đi. Sáng nay ta để chị em nhà Towson hướng dẫn việc suy gẫm Kinh Thánh, và nếu như con biết họ, con sẽ hiểu tại sao lại cấp bách như thế, ta không để họ lại với những phương cách riêng của họ được. Họ hoàn toàn theo kiểu trừng phạt. Họ yêu thích Daniel và Khải Huyền, và dường như quên rằng quyển Corinthians thứ hai là một chương trong Tân Ước." Ông quay về phía Ronnie. "Thật tuyệt được gặp lại con, cô gái trẻ. Ta hy vọng cha con không gây cho con quá nhiều rắc rối trong những ngày này. Con biết các bậc phụ huynh có thể ra sao rồi đấy."
( Corinthians: hai quyển sách tập hợp các thư gởi các Tín Hữu thành Corintho của Thánh Paul, sau được gộp thành hai chương trong Kinh Thánh Tân Ước.)
Daniel: Nhà tiên tri ở vào thế kỷ thứ sáu trước CN, người đọc được dòng chữ viết tay kỳ lạ trên tường là mặc khải của Thiên Chúa và tiên tri về sự sụp đổ của thành Babylon. Sách Daniel là một chương trong Kinh Thánh Cựu Ước.
Sách Khải Huyền: là chương cuối của Kinh Thánh Tân Ước, mặc khải về ngày phán xét cuối cùng, về tận thế và sự trừng phạt.)
Cô cười. "Ông ấy tốt mà."
"Tốt. Nhưng nếu anh ta gây cho con bất kỳ rắc rối nào, hãy đến nói với ta, ta sẽ làm điều tốt nhất để nắn anh ta thẳng lại. Trước đây anh ta là một cậu bé hết sức tinh nghịch, vì vậy ta có thể hình dung con bị vỡ mộng ra sao."
"Con đâu có tinh nghịch." Cha cô phản đối. "Tất cả những gì con làm là chơi piano."
"Nhắc ta kể với con lần anh ta đổ thuốc nhuộm màu đỏ vào nước rửa tội nhé."
Cha cô có vẻ mất thể diện. "Con chưa bao giờ làm điều đó."
Mục sư Harris có vẻ thích thú. "Có lẽ không. Nhưng đánh giá của ta vẫn vậy. Bất kể anh ta bày tỏ về bản thân thế nào, cha con không hoàn hảo."
Với điều đó ông quay người và bước trên lối vào. Ronnie nhìn ông đi, thích thú. Bất kỳ ai có thể khiến cha cô lúng túng - dĩ nhiên theo cách vô hại - dứt khoát là người cô muốn tìm hiểu rõ hơn. Đặc biệt nếu ông ấy có những câu chuyện về cha cô. Những mẩu chuyện vui. Những câu chuyện hay.
Biểu hiện của cha cô khi ông quan sát mục sư rời đi thật khó dò. Tuy vậy, khi ông quay nhìn cô, ông dường như trở lại là người cha cô biết, và cô nhớ lại rằng cảnh sát Pete đã đến đây chỉ trước đó vài phút.
"Tất cả những điều đó là gì vậy?" Cô hỏi. "Với cảnh sát Pete ấy."
"Tại sao chúng ta không ăn điểm tâm trước nhỉ? Cha chắc chắn là con đã đói rồi. Con ăn rất ít tối qua."
Cô vươn tới cánh tay ông. "Nói với con ngay đi, Cha."
Cha cô lưỡng lự, đấu tranh để tìm từ thích hợp, nhưng không cách chi ông có thể phủ đường lên sự thật được. Ông thở dài. "Con không thể trở về New York được, ít nhất cho đến khi con ra tòa vào tuần tới. Người chủ cửa hàng có ý định giữ nguyên lời cáo buộc."
Ronnie ngồi trên đụn cát, ít giận dữ hơn là hoảng sợ với đoán định về những gì đang xảy ra trong nhà. Đã một giờ trôi qua từ khi cha cô cho cô biết về những gì cảnh sát Pete nói, và cô đã ngồi ở ngoài đây kể từ lúc đó. Cô biết cha cô đang nói chuyện với mẹ cô trên điện thoại trong nhà. Và Ronnie có thể hình dung mẹ cô sẽ phản ứng như thế nào. Đó là điều duy nhất tốt đẹp về việc ở đây.
Ngoại trừ về Will...
Ronnie lắc đầu, tự hỏi không biết lý do gì trên trái đất khiến cô nghĩ đến anh. Họ đã kết thúc, giả sử họ có bao giờ thật sự bắt đầu. Tại sao anh lại thích cô? Anh đã cặp bồ với Ashley một thời gian dài, điều đó có nghĩa là anh thích kiểu người như cô ấy. Nếu như có điều gì cô học hỏi được, thì đó là người ta không thay đổi. Họ thích những gì họ đã thích, cho dù họ không hiểu tại sao. Và cô không có gì giống với Ashley.
Không thảo luận, không cân nhắc. Bởi vì, nếu cô thích Ashley, có lẽ cô chỉ đang bơi về đường chân trời cho đến khi mọi hy vọng được giải cứu tan biến. Có lẽ bây giờ cô cũng nên chấm dứt đi thôi.
Tuy vậy, Đó không phải điều làm cô phiền muộn nhất. Thứ đang quấy rầy cô là mẹ cô. Không nghi ngờ gì rằng mẹ cô đã nghe về sự bắt giữ, vì cha cô đang nói qua điện thoại ngay lúc này. Ý nghĩ đó khiến cô co rúm lại. Mẹ cô sẽ nổi xung thiên, chẳng nghi ngờ gì là đang la hét. Ngay khi bà kết thúc cuộc gọi với Cha, Bà sẽ gọi cho chị bà, hoặc mẹ của bà và lan truyền tin tức về những thứ đáng sợ gần nhất mà Ronnie đã làm. Bà sẽ xào xáo lại tất cả có phần riêng tư, như thường lệ, với đủ sự thổi phồng khiến Ronnie xấu hổ nhất. Mẹ cô luôn bỏ qua các chi tiết, dĩ nhiên. Trong trường hợp này, chi tiết quan trọng nhất là cô không làm điều đó!
Nhưng điều đó có quan trọng gì không? Dĩ nhiên không. Cô có thể cảm thấy cơn thịnh nộ của mẹ cô, và toàn bộ mọi thứ khiến dạ dày cô cuộn lên. Có lẽ thật tốt khi cô không về nhà hôm nay.
Từ phía sau, cô nghe thấy cha cô đang tiến đến. Khi cô liếc qua vai, ông lưỡng lự. Cô biết ông đang cố suy đoán xem cô có muốn ở một mình hay không, trước khi ông thận trọng lấy một chỗ ngồi bên cạnh cô. Ông không nói điều gì ngay. Thay vì thế, ông có vẻ đang quan sát những chiếc tàu câu tôm xa xôi thả neo gần đường chân trời.
"Mẹ có nổi điên không?"
Cô đã biết câu trả lời rồi, nhưng cô không thể ngăn lại câu hỏi.
"Một chút." Ông thú nhận.
"Chỉ một chút thôi sao?"
"Cha khá chắc bà ấy như Godzilla trong bếp khi chúng tôi nói chuyện."
(Godzilla: phim cùng tên về một con quái vật khổng lồ hung dữ, một dạng khủng long đột biến.)
Ronnie khép mắt, hình dung cảnh tượng. "Cha có nói với Mẹ về những gì thật sự xảy ra không?"
"Dĩ nhiên cha có nói. Và cha cam đoan với bà ấy rằng chắc chắn con đang nói sự thật." Ông quàng tay quang vai cô và trao cho cô một cái ôm an ủi. "Mẹ sẽ vượt qua được thôi. Bà ấy luôn như thế mà."
Ronnie gật đầu. Trong im lặng, cô có thể cảm thấy cha cô đang nghiên cứu cô.
"Cha rất tiếc con không thể về nhà hôm nay." Ông nói. Giọng ông êm ái và tiếc nuối. "Cha biết con ghét nơi này nhiều thế nào."
"Con không ghét nơi này." Cô trả lời một cách máy móc. Kinh ngạc với bản thân, cô nhận ra, cũng nhiều như cô đang cố tự thuyết phục chính mình, hơn nữa, cô đang nói sự thật. "Con chỉ không thuộc về nơi này thôi."
Ông trao cho cô một nụ cười sầu muộn. "Nếu như có bất kỳ sự an ủi nào thì, khi cha trưởng thành, cha cũng không cảm thấy thuộc về nơi này. Cha đã mơ về việc đến New York. Nhưng thật kỳ lạ, vì cuối cùng, khi cha thoát được khỏi chỗ này, cha đã nhớ nó nhiều hơn cha nghĩ cha có thể. Có điều gì đó về biển cả luôn vẫy gọi cha."
Cô quay nhìn ông. "Điều gì sẽ xảy ra cho con? Cảnh sát Pete có nói diều gì khác nữa không?"
"Không. Chỉ là người chủ tiệm cảm thấy muốn giữ lời cáo buộc, vì những món đồ có giá trị, và bà ấy đã gặp phải nhiều vấn đề với việc mất cắp gần đây."
"Nhưng con không làm điều đó." Ronnie la lên.
"Cha biết." Ông nói, "Và chúng ta sẽ làm sáng tỏ điều đó. Chúng ta sẽ tìm một luật sư giỏi và làm rõ chuyện."
"Luật sư có đắt không?"
"Người giỏi thì có." Ông nói.
"Cha có đủ khả năng không?"
"Đừng lo. Cha sẽ tìm cách." Ông ngừng lại. "Cha có thể hỏi con điều này không? Con đã làm gì khiến cho Blaze nổi điên đến nỗi thế? Con chưa kể với cha."
Nếu mẹ cô hỏi, cô chắc chắn sẽ không trả lời. Cô cũng sẽ không trả lời cha cô vào đôi ngày trước đây. Bây giờ, cô không thấy bất kỳ lý do nào để không trả lời. "Cô ấy có một người bạn trai kỳ lạ, đáng sợ, và cô ấy nghĩ con đang cố đánh cắp hắn khỏi cô ấy. Hoặc thứ gì đó tương tự."
"Con có ý gì với kỳ lạ và đáng sợ?"
Cô ngừng lại. Tại mép nước, những gia đình đầu tiên đang đến, mang theo khăn tắm và những món đồ chơi bãi biển. "Con đã thấy hắn đêm qua," Cô nói trong giọng thấp. Cô chỉ xuống bãi biển. "Hắn đứng ở đó trong lúc con đang nói chuyện với Will."
Cha cô không cố che dấu sự quan tâm. "Nhưng hắn không đến gần hơn."
Cô lắc đầu. "Không. Nhưng có điều gì đó... không thân thiện về hắn. Marcus..."
"Có lẽ con nên tránh xa hai người đó. Blaze và Marcus, Ý cha là vậy."
"Cha đừng lo. Con không hề có ý định nói chuyện với họ lần nữa đâu."
"Con có muốn cha gọi cho Pete không? Cha biết con không có những trải nghiệm tốt với ông ấy..."
Ronnie lắc đầu. "Không đâu. Và tin hay không thì con không hề giận Pete chút nào hết. Ông ấy chỉ đang làm nhiệm vụ, và thật ra, ông ấy khá thấu hiểu về toàn bộ mọi thứ. Con nghĩ ông ấy thấy tiếc cho con."
"Ông ấy kể với cha là ông ấy tin con. Đó là lý do tại sao ông ấy nói chuyện với người chủ tiệm."
Cô cười, nghĩ, thật tuyệt biết bao được trò chuyện với cha cô như thế này. Trong một lúc, cô tự hỏi, không biết cuộc đời của cô sẽ khác như thế nào nếu ông chưa từng bỏ đi. Cô ngập ngừng, xúc một nắm cát và để nó trượt qua kẽ ngón tay.
"Sao cha rời bỏ chúng con, hở Cha?" Cô hỏi. "Con đã đủ lớn để biết sự thật, cha đồng ý không?"
Cha cô duỗi chân, rõ ràng để kéo dài thời gian. Ông dường như đang tranh đấu, cố gắng cân nhắc xem nên nói với cô nhiều bao nhiêu và bắt đầu từ đâu, trước khi ông bắt đầu với sự rành mạch. "Sau khi cha ngừng dạy ở Juilliard, cha có mọi buổi biểu diễn mà cha có thể. Đó là giấc mơ, con biết không? Trở thành một tay hòa tấu piano nổi tiếng ấy? Dù sao thì... Cha nghĩ rằng, cha nên suy nghĩ nhiều hơn đến tính thực tế của tình huống trước khi quyết định. Nhưng cha đã không. Cha đã không nhận ra điều đó sẽ trở nên khó khăn như thế nào cho Mẹ con" Ông nhìn cô với ánh mắt nghiêm nghị. "Cuối cùng, Chúng tôi chỉ phần nào... buông trôi mọi thứ."
Cô quan sát cha cô khi ông trả lời, cố đọc giữa các giới hạn.
"Có ai đó khác, đúng không?" Cô nói. Giọng cô kìm nén.
Cha cô không trả lời, và ánh mắt ông lảng tránh. Ronnie cảm thấy thứ gì đó vỡ vụn bên trong cô.
Cuối cùng, khi ông trả lời, giọng ông nghe mệt mỏi. "Cha biết cha nên cố cứng rắn hơn để cứu vãn cuộc hôn nhân, và cha rất tiếc về điều đó. Tiếc nhiều hơn con có thể biết. Nhưng cha muốn con biết điều này, cha chưa bao giờ ngừng tin tưởng mẹ con, cha chưa một lần ngừng tin tưởng vào sự bền vững của tình yêu. Dù cho nó không đạt tới kết thúc theo cách mà con và cha muốn, cha nhìn con và Jonah, và cha nghĩ cha đã may mắn như thế nào khi các con là con của cha. Trong suốt cuộc đời đầy lầm lỗi của cha, hai chị em con là điều tuyệt nhất từng xảy đến với cha."
Khi ông kết thúc, cô xúc một nắm cát khác và để chúng chảy qua kẽ ngón tay, cảm thấy suy sụp lần nữa. "Con sẽ làm gì đây?"
"Ý con là hôm nay ư?"
"Ý con là về mọi thứ."
Cô cảm thấy ông đặt một bàn tay an ủi trên lưng cô. "Cha nghĩ, có lẽ bước đầu tiên là đến nói chuyện với cậu ấy."
"Ai cơ?"
"Will." Ông nói. "Con có nhớ khi con đi dạo ngang qua nhà ngày hôm qua không? Khi cha đứng trên hiên nhà ấy? Cha đã quan sát con, nghĩ hai con đã ở bên nhau tự nhiên biết bao."
"Con thậm chí còn không biết anh ấy." Ronnie nói, giọng cô trộn lẫn giữa phân vân và kinh ngạc.
"Không." Ông nói. Khi ông cười, vẻ mặt ông nhân hậu. "Nhưng cha biết con. Và ngày hôm qua con đã rất hạnh phúc."
"Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy không nói chuyện với con?" Cô buồn rầu.
"Cậu ta sẽ."
"Sao cha biết?"
"Bởi vì cha đã quan sát, và cậu ấy cũng hạnh phúc."
o O o
Đứng bên ngoài hành lang tiệm Blakelee Brakes, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, tôi không muốn làm điều này. Cô không muốn đối mặt với anh, ngoại trừ cô có phần muốn và biết là cô không có lựa chọn nào khác. Cô biết cô đã không công bằng với anh, và ít nhất, anh xứng đáng biết những gì Ashley đã nói với cô. Anh đã đợi bên ngoài nhà cô trong nhiều giờ, đúng không?
Hơn nữa, cô phải thú nhận là cha cô nói đúng. Cô đã rất vui khi ở bên Will, hay ít nhất, vui nhiều như cô có thể có ở một nơi như chốn này. Và có điều gì đó về anh tách anh khỏi những anh chàng mà cô biết. Không phải vì anh chơi bóng chuyền và thân hình như một vận động viên, hoặc thậm chí anh thông minh hơn anh tỏ ra. Anh đã không e ngại với cô. Quá nhiều chàng trai đảo quanh trong những ngày này, nghĩ rằng xinh đẹp là tất cả những gì được xem là quan trọng. Và điều đó quan trọng, nhưng sẽ không, nếu các chàng trai đánh đồng xinh đẹp với việc thiếu cá tính. Cô thích việc anh đưa cô đi câu cá, dù cô không hăng hái. Đó là cách của anh để nói với cô: Đây là tôi, đây là điều làm tôi vui sướng, và với tất cả mọi người tôi biết ngay lúc này, tôi muốn cùng thích thú những trải nghiệm này với em. Quá nhiều lần, khi một anh chàng mời cô đi chơi, anh ta đón cô mà chẳng có ý tưởng rõ ràng nào về việc sẽ làm gì và đi đâu, cuối cùng ép buộc cô vào kế hoạch, những thứ quá mờ nhạt và không có manh mối gì. Will là bất kỳ điều gì ngoại trừ mờ nhạt, và cô không thể kềm chế được việc thích anh về điều đó.
Điều đó có nghĩa là, dĩ nhiên, rằng cô phải sửa chữa mọi thứ. Xốc lại tinh thần, phòng trường hợp anh giận dữ, cô đi vào hành lang. Trong hốc tường, Will và Scott đang làm việc bên dưới chiếc xe được nhấc lên cao. Scott nói điều gì đó với Will, anh quay người và nhìn cô, nhưng anh không cười. Thay vì thế, anh lau tay vào một mảnh vải và bước về hướng cô.
Anh ngừng lại cách cô vài feet. Đứng gần, biểu hiện của anh thật khó dò. "Em muốn gì?"
Không chính xác là phần mở đầu mà cô hy vọng, nhưng cũng không hoàn toàn vô vọng.
"Anh đúng." Cô nói. "Ngày hôm qua, em rời khỏi sân đấu vì Ashley nói rằng, em chỉ là mục tiêu mới nhất của anh. Cô ấy cũng ngụ ý rằng em không phải là người đầu tiên, rằng ngày chúng ta bên nhau - tất cả mọi thứ chúng ta làm và nơi anh đưa em tới - là những mánh lới mà anh sử dụng với mọi cô gái mới."
Anh tiếp tục nhìn cô chằn chằm. "Cô ấy nói dối."
"Em biết."
"Vậy tại sao em để anh ngồi bên ngoài trong nhiều giờ? Và tại sao em không nói bất kỳ điều gì ngày hôm qua?"
Cô vén một dải tóc vào sau tai, cảm thấy sự xấu hổ đè nặng ngực cô nhưng cố không lộ ra. "Em đã giận dữ và bối rối. Và em đã định nói với anh, nhưng anh bỏ đi trước khi em có cơ hội."
"Em đang nói đó là lỗi của anh à?'
"Không, không phải đâu. Có nhiều thứ đã xảy ra nhưng không thứ gì liên quan đến anh. Thật... khó khăn trong vài ngày qua." Cô vuốt một bàn tay lo lắng trên tóc, cảm thấy trong ga-ra quá nóng.
Will mất một lúc để hấp thu những gì cô nói. "Tại sao lúc đầu em lại tin cô ấy? Em có biết cô ấy đâu."
Cô nhắm mắt. Tại sao ư? Cô tự hỏi. Vì mình là kẻ ngốc. Vì lẽ ra mình nên tin vào bản năng của mình về cô ấy. Nhưng cô không nói những điều đó. Cô đơn giản chỉ lắc đầu. "Em không biết."
Khi cô có vẻ không muốn nói thêm điều gì khác, anh ngoắc ngón tay cái vào túi quần. "Đó là tất cả những gì em đến để nói sao? Vì anh phải trở lại làm việc."
"Em cũng muốn tạ lỗi." Cô nói, giọng cô dịu lại. "Em xin lỗi. Em đã phản ứng quá mạnh mẽ."
"Phải. Em đã." Will bắn trả. "Em đã hoàn toàn vô lý. Còn gì khác nữa không?"
"Và em muốn anh biết rằng dù sao thì em thật sự đã có thời gian rất tuyệt ngày hôm qua, từ đầu cho đến cuối."
"Okay."
Cô không chắc câu trả lời của anh có ý gì, nhưng khi anh lóe lên một nụ cười nhẹ, cô thấy bản thân bắt đầu thư giãn.
"Okay ư? Gì nào? Đó là tất cả những gì anh có thể nói sau khi em tìm mọi cách đến đây để tạ lỗi sao? Okay?"
Thay vì trả lời, Will bước đến bên cô, và ngay lúc đó, mọi thứ xảy ra quá nhanh để có thể nhận thức được. Một giây trước, anh còn đang đứng cách cô ba feet, giây sau anh đã đặt tay lên hông cô và kéo cô lại gần. Nghiêng người, anh hôn cô. Môi anh mềm mại, và anh dịu dàng đáng kinh ngạc. Có lẽ chỉ đơn giản là anh bắt được cô trong nỗi kinh ngạc, nhưng dù như thế, cô thấy mình hôn lại anh. Nụ hôn không kéo dài, và không phải nụ hôn làm trái đất rung chuyển, đánh mất ý thức, phổ biến trong phim ảnh trong những ngày này; nhưng ngay cả như thế, cô vui vì nó đã xảy ra, và bất luận lý do là gì, cô nhận ra đó chính xác là những gì cô muốn anh làm.
Khi anh lùi lại, Ronnie có thể cảm thấy máu đang bừng bừng trên má cô. Biểu hiện của anh dịu dàng nhưng nghiêm trang, và tuyệt đối không có gì mờ nhạt.
"Lần tới, khi em nổi điên với anh, hãy nói cho anh biết nhé." Anh nói. "Đừng đá anh ra ngoài. Anh không thích chơi trò gì hết. Và nhân tiện, anh cũng có thời gian thật tuyệt."
Ronnie vẫn cảm thấy đôi chút mất cân bằng khi cô đi về nhà. Hồi tưởng nụ hôn của họ hằng trăm lần, cô vẫn không chắc nó xảy ra thế nào.
Nhưng cô thích nó. Cô thích nó rất nhiều. Cô băn khoăn không hiểu tại sao cô chỉ đơn giản rời đi sau đó. Như thể họ đã lên kế hoạch gặp lại nhau lần nữa vậy, nhưng với Scott đang nhìn chằm chằm vào họ từ hậu cảnh với cái miệng trễ xuống, có vẻ việc trao cho anh một nụ hôn nhanh khác và để anh trở lại với công việc thì dễ dàng hơn. Nhưng không hiểu sao, cô chắc chắn họ sẽ gặp lại nhau, sớm thì đúng hơn là trễ.
Anh thích cô. Cô không chắc tại sao hay bằng cách nào điều đó xảy ra, nhưng anh có thích cô. Thật đáng sửng sốt, và cô ước ao Kayla ở đây để cô có thể kể với cô ấy. Cô nghĩ cô nên gọi cô ấy, nhưng điều đó không tương tự, và hơn nữa, cô cũng không chắc là cô muốn nói gì. Cô cho rằng cô chỉ muốn ai đó biết lắng nghe.
Khi cô gần đến nhà, cánh cửa xưởng chế tao đung đưa mở ra. Jonah bước ra ngoài, vào trong ánh nắng, và đi về phía ngôi nhà.
"Này, Jonah!" Cô gọi.
"Oh, Chị Ronnie!" Joanh quay lại và bước chậm về phía cô. Khi cậu bé đến gần, cậu có vẻ nghiên cứu cô. "Em có thể hỏi chị một câu không?"
"Chắc rồi."
"Chị có muốn một bánh cookie không?"
"Gì cơ?"
"Một bánh cookie. Như là Oreo ấy. Chị có muốn một cái không?"
Cô không có ý tưởng nào về điều này sẽ dẫn đến đâu, lý do đơn giản là trí óc của em cô vận hành theo những đường thẳng góc, không phải song song, với của cô. Cô trả lời với sự thận trọng. "Không."
"Làm sao chị lại không muốn một bánh cookie chứ?"
"Chị chỉ không."
"Được rồi. Tốt." Cậu bé nói, xua tay, "Chúng ta giả sử rằng chị muốn một bánh cookie. Chúng ta cho rằng chị khát khao một bánh cookie, và có những cái bánh cookie trong tủ bếp. Chị sẽ làm gì?"
"Chị sẽ ăn một cái chăng?" Cô gợi ý.
Jonah búng tách những ngón tay. "Chính xác. Đó là tất cả những gì em đang nói."
"Em đang nói gì?"
"Rằng nếu ai đó muốn bánh cookie. Họ nên có một bánh cookie. Đó là những gì người ta làm."
Aha, cô nghĩ. Bây giờ thì rõ rồi. "Để chị đoán nhé. Cha không để em có một bánh cookie sao?"
"Không. Dù em đang gần như sắp chết vì đói, cha thậm chí không quan tâm đến. Ông nói em phải ăn sandwich trước."
"Và em không cho rằng điều đó là công bằng."
"Chị vừa nói chị sẽ lấy cookie nếu chị muốn có một cái. Vậy tại sao em lại không thể chứ? Em không còn là con nít nhỏ nữa. Em có thể đưa ra quyết định riêng của em." Cậu bé nhìn cô thành khẩn.
Cô đưa một ngón tay lên cằm. "Hmm. Chị có thể thấy tại sao điều này lại quấy rầy em nhiều đến thế."
"Nó không công bằng. Nếu cha muốn cookie, ông ấy có thể có một cái. Nếu chị muốn cookie, chị có thể có một cái. Nhưng nếu em muốn cookie, luật không được tính. Giống như chị đã nói, điều đó không công bằng."
"Vậy em định làm gì?"
"Em sẽ ăn một sandwich. Bởi vì em phải ăn. Vì thế giới không công bằng với người mười tuổi."
Cậu bé lê bước mà không đợi trả lời. Cô phải bật cười khi quan sát cậu bé đi khỏi. Có lẽ sau đó, cô nghĩ, cô sẽ dẫn cậu đi ăn kem. Trong giây lát, cô cân nhắc xem có nên đi theo cậu bé vào nhà hay không, rồi cô đổi ý và đi vào xưởng chế tạo. Cô nghĩ đã đến lúc chiêm ngưỡng ô cửa sổ mà cô đã nghe nói quá nhiều.
Từ cửa cô có thể thấy cha cô đang hàn những mảnh kính lại với nhau.
"Chào, con yêu. Vào đi."
Ronnie bước vào bên trong, thật sự vào gian xưởng lần đầu tiên. Cô nhăn mũi vào những con thú kỳ dị trên kệ và cuối cùng đi vơ vẩn đến bàn, nơi cô thấy ô cửa sổ. Trong chừng mực cô có thể nói, chúng vẫn còn xa mới hoàn thành; thậm chí còn chưa làm được một phần tư, và nếu các hoa văn là những chỉ dẫn, có hàng trăm mảnh cần thực hiện.
Sau khi hàn xong mảnh kính, cha cô vươn thẳng người và xoay vai. "Cái bàn này hơi thấp so với cha. Nó làm cha khó chịu sau một lúc."
"Cha có cần một ít viên Tylenol không?"
"Không. Cha chỉ già thôi. Tylenol không thể sửa chữa điều đó được đâu."
Cô cười trước khi đi khỏi bàn. Được đóng đinh trên tường, bên cạnh bài báo mô tả cuộc hỏa hoạn, là một tấm hình ô cửa sổ. Cô nghiêng lại gần để nhìn tốt hơn trước khi quay lại đối diện với cha cô. "Con đã nói chuyện với anh ấy." Cô nói. "Con đến garage nơi anh ấy làm việc."
"Và?"
"Anh ấy thích con."
Cha cô nhún vai. "Cậu ta nên thế, Con là một món hời mà."
Ronnie cười, cảm thấy trào dâng lòng biết ơn. Cô tự hỏi, nhưng không thể nhớ được hoàn toàn, không biết ông có luôn tuyệt thế này không. "Tại sao cha lại chế tạo cửa sổ cho nhà thờ? Vì mục sư Harris đã để cha ở trong căn nhà này ư?"
"Không. Dù sao chăng nữa, cha cũng phải chế tạo một cái..." Ông ngập ngừng. Trong im lặng, Ronnie nhìn ông chờ đợi. "Đó là một câu chuyện dài. Con có chắc là con muốn nghe không?"
Cô gật đầu.
"Cha có lẽ sáu hay bảy tuổi khi lần đầu tiên cha đi vơ vẩn vào nhà thờ của mục sư Harris. Cha tìm một nơi tránh mưa - cha muốn nói, trời đã đổ mưa và cha bị ướt sũng. Khi cha nghe thấy ông ấy chơi piano, cha nhớ đã nghĩ ông sẽ nói cha không thể ở lại. Nhưng ông đã không làm thế. Thay vì vậy, ông mang cho cha một chiếc mền và một tách soup, và ông gọi điện cho mẹ của cha để bà có thể đến đón. Nhưng trước khi bà đến, ông ấy đã để cha chơi piano. Cha chỉ là một đứa trẻ, nện rầm rầm trên phím đàn, nhưng... dù sao thì, cha đã trở lại vào ngày hôm sau, và rốt cuộc ông ấy đã trở thành thày dạy piano đầu tiên của cha. Ông ấy có một tình yêu sâu sắc với âm nhạc. Ông ấy thường nói với cha rằng âm nhạc tuyệt vời gần giống tiếng hát của các thiên thần, và cha đã đam mê ngay. Cha đến nhà thờ mỗi ngày và cha đã chơi rất nhiều giờ bên dưới ô cửa sổ đó, với ánh sáng siêu phàm tràn ngập quanh cha. Đó là hình ảnh mà cha luôn thấy khi cha hồi tưởng lại những giờ cha đã trải qua ở đây. Sự tuôn chảy của ánh sáng tuyệt vời. Và cách đây vài tháng, khi nhà thờ bị thiêu rụi..."
Ông chỉ vào bài báo trên tường. "Mục sư Harris gần như đã chết đêm đó. Ông ấy đang ở bên trong để viết lại bài thuyết giáo của ông ấy, và chỉ vừa vặn thoát được. Nhà thờ... tiếp tục cháy trong nhiều phút và toàn bộ nơi đó bị thiêu rụi đến tận đất. Mục sư Harris nằm viện một tháng, và từ lúc đó ông ấy phải hành lễ trong một kho hàng cũ mà người ta để cho ông dùng. Nó cáu bẩn và tối tăm, nhưng cha đoán nó chỉ là tạm thời cho đến khi ông ấy kể với cha rằng bên bảo hiểm chỉ đền phân nửa thiệt hại, và không cách nào họ có khả năng cho một ô cửa sổ mới. Cha không thể hình dung điều đó. Nhà thờ sẽ không còn là nơi giống như cha nhớ, và điều đó không đúng. Vì vậy cha định hoàn thành nó." Ông hắng giọng. "Cha cần hoàn thành nó."
Khi ông nói, Ronnie thấy bản thân đang cố hình dung ra cha cô khi còn nhỏ bên cây đàn piano của nhà thờ, ánh mắt cô chuyển từ ông qua tấm ảnh mẫu để lắp đặt ô cửa sổ trên bàn.
"Cha đang làm một điều thật tuyệt."
"Ồ, phải... Chúng ta sẽ thấy nó ra sao khi hoàn thành. Nhưng Jonah có vẻ thích làm việc này."
"Ồ, về Jonah. Nó khá đau khổ về việc cha đã không để cho nó có một cái bánh cookie đấy."
"Nó cần ăn trưa trước."
Cô cười mỉm. "Con có cãi đâu. Con chỉ nghĩ điều đó tức cười."
"Nó có nói với con rằng hôm nay nó đã có hai cái bánh cookie rồi không?"
"Con e rằng nó đã không đề cập đến điều đó."
"Cha đoán thế." Ông đặt găng tay trên bàn. "Con có muốn ăn trưa với chúng tôi không?"
Cô gật đầu. "Vâng, con nghĩ là con muốn."
Họ đi về phía cửa. "Nhân tiện," ông nói, cố nghe có vẻ tình cờ, "Liệu cha có cơ hội gặp chàng trai trẻ đã thích con gái của cha không?"
Cô lướt qua ông, vào trong ánh nắng. "Chắc chắn rồi."
"Việc mời cậu ta dùng bữa tối thì thế nào. Và có lẽ sau đó chúng ta có thể... con biết đấy, làm những gì chúng ta thường làm," cha cô ngập ngừng nói.
Ronnie nghĩ về điều đó. "Con không biết, Cha à. Điều đó có phần nhiệt tình."
"Như vầy nhé. Cha sẽ để con quyết định, được không?"