Chương 35


Số từ: 1737
Nguồn: isach
Steve.
Ông muốn làm bà ngạc nhiên. Đó là kế hoạch của ông, bất luận thế nào đi nữa.
Ông đã tham dự một buổi hòa nhạc tại Albany; Buổi biểu diễn kế tiếp được lên kế hoạch ở Richmond sau đó hai ngày. Bình thường, ông không bao giờ về nhà giữa tour diễn; Sẽ dễ dàng hơn để duy trì phần nào sự nhịp nhàng khi ông đi từ thành phố này đến thành phố khác. Nhưng vì ông có một ít thời gian rảnh rỗi và đã không gặp gia đình hai tuần rồi, ông bắt một chuyến tàu và đến thành phố vào giờ ăn trưa, khi đám đông tràn ra khỏi những tòa nhà văn phòng trong việc tìm kiếm thứ gì đó để ăn.
Thật hoàn toàn ngẫu nhiên khi ông trông thấy bà. Ngay cả bây giờ, tỉ lệ có thể xảy ra cũng vô cùng nhỏ. Đó là một thành phố với hàng triệu dân và ông ở gần Penn Station, ông đang dạo bước qua một nhà hàng gần như đầy người.
Ý nghĩ đầu tiên của ông, khi ông trông thấy bà, đó là người phụ nữ trông hết sức giống vợ ông. Bà ngồi bên một chiếc bàn nhỏ sát tường, đối diện với một người đàn ông tóc xám xem ra chỉ lớn hơn bà vài tuổi. Bà mặc một chiếc váy đen và áo lụa màu đỏ, đang vuốt những ngón tay trên vành ly rượu vang của bà. Ông bị thu hút vào tất cả những điều đó và đã rất ngạc nhiên. Đó thật sự là Kim, ông nhận ra, và bà đang dùng bữa với một người đàn ông mà ông chưa từng gặp gỡ trước đây. Qua cửa sổ, ông nhìn thấy bà cười, và với sự chắc chắn đang giảm sút, ông biết ông đã nhìn thấy nụ cười đó khi trước. Ông nhớ lại nuh cười đó cách đây nhiều năm, lúc mọi thứ còn tốt đẹp giữa họ. Khi bà đứng lên khỏi bàn, ông nhìn người đàn ông đứng lên và đặt tay lên vùng thắt lưng của bà. Cái chạm của người đàn ông âu yếm, gần như thân thiết, như thể ông ta đã làm điều đó hàng trăm lần trước đây. Bà chắc chắn thích cách ông ta chạm vào bà, Steve nghĩ, khi ông nhìn người lạ hôn lên môi vợ mình.
Ông không chắc phải làm gì, nhưng nghĩ lại, ông không thể nhớ được nhiều cảm giác. Ông biết họ đã trở nên xa cách nhau, ông biết họ đã tranh cãi quá nhiều, và ông cho rằng phần lớn đàn ông sẽ vào bên trong nhà hàng để đối chất. Thậm chí có thể tạo nên cảnh tượng không hay. Nhưng ông không giống phần lớn đàn ông. Vì vậy, ông chuyển chiếc túi du lịch nhỏ mà ông đã đóng gói đêm trước sang tay kia, quay người, ông đi trở lại hướng Penn Station.
Hai giờ sau, ông bắt một chuyến tàu và đến Richmond trễ vào tối hôm đó. Như thường lệ, ông nhấc điện thoại để gọi cho vợ, và bà trả lời vào hồi chuông thứ hai. Ông có thể nghe thấy tiếng truyền hình trong hậu cảnh khi bà nói 'hello.'
"Cuối cùng anh cũng gọi, huh?" Bà hỏi. "Em đang tự hỏi bao giờ anh mới gọi đây."
Khi ông ngồi trên giường, ông hình dung bàn tay của người lạ trên thắt lưng bà. "Anh chỉ vừa đến nơi." Ông nói.
"Có điều gì thích thú xảy ra không?"
Ông ở trong một khách sạn rẻ tiền, và chiếc khăn quàng cổ đã sờn nhẹ các cạnh. Có một máy điều hòa nhiệt độ bên dưới khuôn cửa sổ, và nó kêu lạch cạch khiến cho màn cửa lay động. Ông có thể thấy bụi phủ trên nóc chiếc tivi.
"Không" Ông nói. "Chẳng có gì thích thú hết."
Trong phòng bệnh, ông nhớ lại những hình ảnh đó với sự thông suốt làm ông kinh ngạc. Ông nghĩ đó là vì ông biết Kim sẽ đến liền, cùng với Ronnie và Jonah.
Ronnie đã gọi cho ông lúc sớm để nói với ông rằng cô sẽ không về New York. Ông biết điều đó sẽ không dễ chịu gì. Ông nhớ đến dáng hình gầy mòn, hốc hác của cha ông vào lúc cuối đời, và ông không muốn con gái ông nhìn thấy ông theo cách đó. Nhưng ý cô đã quyết, và ông biết ông sẽ không thể thay đổi được. Ngoại trừ điều đó làm ông kinh hãi.
Mọi thứ về điều đó dọa ông sợ chết khiếp.
Ông đã cầu nguyện đều đặn trong đôi tuần qua. Hay, ít nhất thì đó cũng là cách mà Mục sư Harris đã mô tả lúc trước. Ông không chắp tay hoặc cúi đầu; ông không yêu cầu được chữa lành bệnh. Tuy nhiên, ông đã chia sẻ với Thiên Chúa về mối bận tâm liên quan đến những đứa trẻ của ông.
Ông tin rằng ông không khác nhiều phần lớn những bậc cha mẹ trong nỗi lo lắng của ông về chúng. Chúng vẫn còn quá nhỏ, cả hai đứa còn cả một cuộc đời dài trước mặt, và ông băn khoăn về những gì sẽ xảy đến cho chúng. Không có điều gì quá đáng: Ông sẽ hỏi Chúa xem liệu Ngài có nghĩ rằng chúng sẽ được hạnh phúc hay không, hoặc tiếp tục sống ở New York, hay rồi đây chúng có đám cưới và có những đứa trẻ không. Những thứ cơ bản, không gì hơn, nhưng là như thế, trong giây phút đó, rốt cuộc, ông hiểu được những gì mục sư Harris muốn nói đến khi ông nói ông dạo bước và nói chuyện với Chúa.
Tuy vậy, không giống mục sư Harris, ông vẫn chưa nghe được câu trả lời trong trái tim ông hay trải nghiệm về sự hiện hữu của Chúa trong cuộc đời ông, và ông biết ông không có nhiều thời gian.
Ông liếc vào đồng hồ. Chuyến bay của Kim sẽ cất cánh trong không tới ba giờ nữa. Bà sẽ đi thẳng từ bệnh viện đến sân bay với Jonah ngồi bên cạnh, và sự nhận biết đó khiến ông hoảng sợ.
Chỉ một lát nữa thôi, ông sẽ ôm con trai ông lần cuối cùng; hôm nay, ông sẽ nói lời chia tay.
Jonah đong đầy nước mắt ngay khi cậu bé lao vào trong phòng, chạy thẳng đến giường. Steve chỉ đủ thời gian mở rộng đôi tay trước khi Jonah ngã vào bên trong chúng. Bờ vai nhỏ nhắn của cậu bé đang run rẩy, và Steve cảm thấy trái tim của mình rạn vỡ. Ông tập trung vào cảm giác con trai ông đang dựa vào ông như thế nào, cố gắng để khắc ghi cảm nhận đó trong ký ức.
Steve yêu những đứa trẻ của ông hơn cả cuộc đời mình, nhưng nhiều hơn cả điều đó, ông biết Jonah cần ông, và một lần nữa, ông bị tác động bởi nhận thức rằng ông đã thất bại trong vai trò một người cha.
Jonah vẫn tiếp tục khóc khôn nguôi. Steve ôm cậu bé thật chặt, không bao giờ muốn để cậu đi. Ronnie và Kim đứng bên khung cửa, giữ nguyên khoảng cách của họ.
"Họ đang cố gởi con về nhà, Cha ơi," Jonah thút thít. "Con đã nói với họ là con có thể ở lại với cha, nhưng họ không chịu nghe. Con sẽ ngoan mà, Cha. Con hứa là con sẽ ngoan. Con sẽ đi ngủ khi cha nói, và con sẽ dọn dẹp phòng của con, và con sẽ không ăn bánh cookie khi con không được đề nghị. Hãy nói với họ là con có thể ở lại. Con hứa sẽ ngoan mà."
"Cha biết là con ngoan mà." Steve thì thào. "Con luôn ngoan ngoãn."
"Vậy hãy nói với mẹ đi, Cha! Nói với mẹ là cha muốn con ở lại. Làm ơn đi! Nói ngay với mẹ đi!"
"Cha rất muốn con ở lại," Ông nói, đau đớn cho chính mình và cho con trai. "Cha muốn điều đó nhiều hơn bất kỳ điều gì trên đời, nhưng mẹ con cũng cần con. Bà ấy nhớ con."
Nếu Jonah có chút hy vọng nào, nó đã kết thúc ở đó, và cậu bé lại bắt đầu khóc.
"Nhưng con sẽ không còn được gặp cha nữa... và điều đó không công bằng! Không công bằng chút nào hết!"
Steve cố gắng nói qua cổ họng bị thít chặt. "Nào..." Ông nói, "Cha muốn con nghe cha nói, được chứ? Con có thể làm điều đó vì cha không?"
Jonah buộc bản thân ngước nhìn lên. Dù đã cố gắng không như thế, Steve biết ông đang bắt đầu nghẹn lời. Ông phải thu hết mọi thứ ông có để không gục ngã trước mặt con trai ông.
"Cha muốn con biết rằng con là đứa con trai tốt nhất mà một người cha hy vọng có được. Cha luôn rất tự hào về con, và cha biết con sẽ lớn khôn và làm những điều tuyệt vời. Cha yêu con rất nhiều."
"Con cũng yêu cha, Cha ơi. Và con sẽ nhớ cha nhiều lắm."
Từ góc mắt, Steve có thể thấy những giòng lệ đang tuôn trào trên mặt Ronnie và Kim.
"Cha cũng sẽ nhớ con. Và cha sẽ luôn canh chừng cho con, được chứ? Cha hứa đấy. Con có nhớ ô cửa sổ mà chúng ta đã làm cùng nhau không?"
Jonah gật đầu, đôi hàm bé nhỏ của cậu bé run rẩy.
"Cha gọi nó là Ánh sáng của Chúa, vì nó gợi cha nhớ đến Thiên Đường. Mỗi khi ánh sáng chiếu xuyên qua ô cửa sổ mà chúng ta chế tạo, hoặc bất kỳ ô cửa sổ nào khác, con sẽ biết cha ở ngay bên cạnh con, hiểu không? Đó sẽ là cha. Cha sẽ là ánh sáng trong ô cửa sổ."
Jonah gật đầu, thậm chí không bận tâm đến việc lau nước mắt. Steve tiếp tục ôm con trai ông trong tay, ước ao bằng cả trái tim rằng ông có thể khiến cho mọi thứ tốt hơn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Tình Ca Cuối Cùng.