Chương 5


Số từ: 1608
Nguồn: dtv-ebook
Marcus.
Hắn biết cô sẽ đi theo họ. Họ luôn làm thế. Đặc biệt là những cô gái mới trong tỉnh. Đó là thứ xảy đến với các cô gái: Hắn đối xử với họ càng tệ, họ càng muốn hắn nhiều hơn. Họ ngốc như thế đó. Có thể đoán biết, nhưng ngu ngốc.
Hắn dựa vào chậu hoa đặt trước khách sạn, Blaze quàng tay quanh hắn. Ronnie ngồi đối diện với họ trên một chiếc ghế dài; phía xa, Teddy và Lance đang nói líu nhíu khi cố gắng gây sự chú ý với các cô gái đi qua chúng. Bon chúng luôn say xỉn - Quỷ thật, chúng đã say thậm chí trước cả buổi biểu diễn - và như lệ thường, gần như cô gái xấu xí nhất cũng phớt lờ chúng. Phân nửa thời gian, ngay cả hắn cũng lờ chúng nốt.
Trong lúc ấy, Blaze đang cắn nhẹ trên cổ hắn, nhưng hắn cũng lờ đi. Hắn đã phát ngán cái cách cô ta luôn bám riết theo hắn mọi lúc họ ra ngoài công chúng. Phát ngán về sự tầm thường của cô ta. Nếu cô ta không tốt đến thế trên giường, nếu cô ta không biết về những thứ thật sự chống lại hắn, hắn đã gạt bỏ cô ta cách đây một tháng vì một hoặc hai hoặc ba hoặc bốn hay năm cô gái khác mà hắn thường xuyên ngủ cùng rồi. Nhưng ngay lúc này, hắn cũng không thấy thích thú với họ nữa. Thay vì thế, hắn nhìn chằm chằm vào Ronnie, thích thú dải tóc màu tím trên tóc cô và thân hình nhỏ bé rắn chắc của cô, hiệu ứng lấp lánh trên bóng mắt cô. Nó có chút phong cách sang trọng, cuốn hút, bất chấp chiếc áo ngu ngốc cô đang mặc. Hắn thích điều đó. Hắn thích điều đó rất nhiều.
Hắn đẩy vào hông của Blaze, ước chi cô ta không ở đây. "Đi kiếm cho anh ít khoai tây chiên." Hắn nói, "Anh hơi đói rồi."
Blaze đẩy lại hắn. "Em chỉ còn lại vài dollar thôi."
Hắn có thể nghe được sự than phiền trong giọng cô ta. "Vậy sao? Bằng đó cũng đủ để trả rồi. Và hãy chắc chắn rằng em sẽ không ăn chúng chút nào đâu đấy."
Hắn có ý như thế. Blaze có một chút nhu nhược, một chút giận dỗi. Không ngạc nhiên gì khi tính đến gần đây cô ta say xỉn gần bằng Teddy và Lance.
Blaze trình diễn màn bĩu môi, nhưng Mascus đẩy nhẹ và cô ta tiến đến một trong những gian hàng bán thức ăn. Cả hàng dài ít ra là sáu đến bảy người, và khi cô ta xếp vào cuối cùng, Marcus tản bộ thong dong về phía Ronnie và lấy một chỗ bên cạnh cô. Gần, nhưng không quá gần. Blaze là loại người ghen tuông, và hắn không muốn cô ta trở mặt với Ronnie trước khi hắn có cơ hội làm quen với cô.
"Em nghĩ sao?" Hắn hỏi.
"Về điều gì"
"Màn biểu diễn. Em có thấy điều gì giống như thế ở New York không?"
"Không." Cô thú nhận. "Tôi chưa thấy."
"Em đang ở đâu?"
"Ngay dưới bãi biển một chút." Hắn có thể thấy trong cách cô trả lời rằng cô không thoải mái, chắc vì Blaze không ở đây.
"Blaze nói em trốn cha em."
Để đáp lại, cô chỉ nhún vai.
"Sao thế? Em không muốn nói về điều đó sao?"
"Không có gì để nói."
Hắn ngả người ra sau. "Có lẽ em chỉ không tin tưởng anh."
"Anh đang nói gì vậy?"
"Em kể cho Blaze, nhưng không kể cho anh."
"Tôi thậm chí còn không biết anh."
"Em cũng có biết Blaze đâu. Em chỉ vừa mới gặp cô ấy."
Ronnie không có vẻ thông cảm lời đối đáp mạnh mẽ của hắn. "Tôi chỉ không muốn nói chuyện với anh, được chưa? Và tôi cũng không muốn trải qua mùa hè của tôi ở đây."
Hắn đẩy lọn tóc ra khỏi mắt hắn. "Vậy thì bỏ đi là xong."
"Phải, Đúng rồi. Tôi được cho rằng sẽ đi đâu đây?"
"Chúng ta hãy đến Florida."
Cô chớp mắt, "Gì cơ?"
"Anh biết một anh chàng có một chỗ ở đó, ngay bên ngoài vịnh Tampa. Nếu em muốn, anh sẽ đưa em đi. Chúng ta có thể ở đó chỉ cần em muốn. Xe của anh ở đàng kia."
Cô nhìn chằm chằm vào hắn trong nỗi bàng hoàng. "Tôi không thể đi Florida với anh. Tôi... Tôi chỉ mới gặp anh. Và còn Blaze thì sao?"
"Có điều gì với cô ta nào?"
"Anh cặp với cô ấy mà."
"Vậy sao?" Hắn giữ gương mặt vô cảm.
"Điều này quá kỳ lạ." Cô lắc đầu và đứng lên. "Tôi nghĩ tôi sẽ đi để xem Blaze đang làm gì."
Marcus với tay vào trong túi lấy quả banh lửa. "Em biết anh đang đùa, đúng không?"
Thật ra, hắn không đùa. Hắn nói điều đó với lý do tương tự hắn đã ném quả banh lửa vào cô. Để xem hắn có thể đẩy cô đi xa như thế nào.
"Ồ, phải rồi. Tốt. Tôi vẫn đi đến đó để nói chuyện với cô ấy."
Marcus quan sát cô hiên ngang bỏ đi. Hắn hết sức thán phục thân hình nhỏ bé tuyệt đẹp, hắn không chắc biết sẽ làm gì với cô. Cô ăn mặc không hoàn chỉnh, nhưng không giống Blaze, cô không hút thuốc hoặc tỏ ra bất kỳ thích thú nào với sự sa đọa, và hắn có cảm giác cô có nhiều thứ hơn là cô tỏ ra. Hắn băn khoăn không biết cô có coi trọng tiền bạc hay không. Chúng có ý nghĩa, đúng không? Căn hộ ở New York, ngôi nhà bên bờ biển? Gia đình cô phải có tiền mới có thể trang trải được những thứ như thế. Nhưng... mặt khác, cô không phù hợp vơi những người giàu có quanh đây, ít ra là những người hắn biết. Như vậy là sao? Và tại sao điều đó lại quan trọng?
Bởi vì hắn không thích những kẻ giàu có, không thích cách họ khoe khoang về chúng, và không thích cách họ cho rằng họ tốt hơn những người khác. Một lần, trước khi hắn bỏ học, hắn nghe một đứa trẻ con nhà giàu ở trường kể về một chiếc thuyền mới nó được tặng nhân dịp sinh nhật. Đó không phải là một chiếc xuồng nhỏ tào lao; đấy là một du thuyền Boston Whaler dài hai mươi mốt feet với GPS (Global Positioning System - thiết bị định vị toàn cầu) và Sonar (Một thương hiệu nổi tiếng về hệ thống phát tín hiệu ngầm dưới nước dành cho tàu thuyền), và đứa trẻ tiếp tục khoác lác về việc nó sẽ sử dụng chúng suốt mùa hè ra sao và được neo đậu tại bến tàu của câu lạc bộ du thuyền như thế nào.
Ba ngày sau đó, Marcus dìm chiếc du thuyền vào ngọn lửa và quan sát nó bị thiêu rụi từ phía sau khóm hoa mộc lan khi vừa mười sáu tuổi xuân.
Hắn không kể cho ai về việc hắn đã làm, dĩ nhiên rồi. Kể với một người, và bạn sẽ phải đối mặt với cớm. Teddy và Lance là thí dụ điển hình: Đặt chúng vào trong một xà lim và chúng sẽ sụp đổ ngay khi cánh cửa rền rĩ đóng lại. Đó là lý do tại sao hắn khăng khăng bắt chúng phải làm tất cả nhưng công việc bẩn thỉu trong thời gian này. Cách tốt nhất để giữ chúng không bép xép là chắc chắn làm cho chúng mang mặc cảm tội lỗi nhiều hơn cả hắn. Những ngày này, chúng là những kẻ ăn trộm say xỉn, là kẻ hạ gục gã hói bất tỉnh tại sân bay trước khi lấy ví của lão ta, là kẻ đã sơn những hình chữ vạn ngược trên các giáo đường. Hắn không nhất thiết tin tưởng bọn chúng, thậm chí không giống chúng, nhưng chúng luôn đi cùng kế hoạch của hắn. Chúng đáp ứng cho mục đích.
Phía sau hắn, Teddy và Lance tiếp tục hành động như những gã ngốc, và với Ronnie đã đi mất, Marcus bồn chồn không yên. Hắn không định ngồi đó suốt đêm, không làm gì hết. sau khi Blaze trở lại, sau khi hắn ăn khoai tây chiên, hắn tính toán để cả bọn đi lang thang đâu đó. Xem xét những gì xảy đến. Không bao giờ biết được điều gì có thể xảy ra trong một nơi như nơi này, trong một đêm như đêm nay, trong một đám đông như đám đông này. Có một điều chắc chắn: Sau một buổi trình diễn, hắn luôn cần thứ gì đó... nhiều hơn. Bất kể thứ đó có nghĩa là gì.
Nhìn về gian hàng thực phẩm, hắn thấy Blaze đang trả tiền cho món khoai tây chiên, Ronnie ở ngay phía sau cô ấy. Hắn nhìn Ronnie chăm chú, một lần nữa ao ước cô nhìn về hướng của hắn, và cuối cùng, cô đã làm. Không nhiều, chỉ là một cái liếc trộm thật nhanh, nhưng điều đó khiến hắn tự hỏi lần nữa rằng cô sẽ thích làm gì trên giường.
Chắc chắn là hoang dại, hắn nghĩ. Phần lớn bọn họ đều như thế, với chút ít khích lệ đúng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Tình Ca Cuối Cùng.