Chương 7


Số từ: 3618
Nguồn: dtv-ebook
Ronnie.
Dưới hoàn cảnh bình thường, Ronnie chắc chắn hiểu rõ giá trị của một buổi tối như đêm nay. Ở New York, ánh đèn của thành phố khiến cô không thể thấy được những ngôi sao, nhưng ở đây thì ngược lại. Thậm chí với hàng hàng lớp lớp sương mù của vùng duyên hải, cô có thể dễ dàng nhận ra giải ngân hà Milky Way, và thẳng về phía nam, sao Venus bừng sáng rực rỡ. Những con sóng xô bờ và cuộn xoáy nhịp nhàng dọc theo bờ biển, và trên đường chân trời, cô có thể thấy ánh sáng yếu ớt của nửa tá tàu bắt tôm.
( Venus star là sao Kim trong thái dương hệ, thường thấy rõ bằng mắt thường trên bầu trời vào lúc chập tối và sáng sớm nên còn được gọi là sao Hôm hay sao Mai, trước đây vài thế kỷ người ta vẫn nghĩ đây là hai ngôi sao khác nhau, nhưng ngày nay người ta biết đó là sao Kim, và nó sáng hay tối là do sự dịch chuyển của nó quanh mặt trời theo quỹ đạo khác trái đất.)
Nhưng hoàn cảnh không bình thường. Khi cô đứng trên hiên trước, nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát, cáu tiết hơn bao giờ hết.
Không, thay đổi điều đó. Cô không chỉ cáu tiết. Cô đang giận sôi sùng sục. Những gì xảy ra là quá sức... là bảo vệ quá mức cần thiết, là quá mức chịu đựng của cô, tuy vậy cô vẫn có thể xử lý nó một chút. Ý nghĩ đầu tiên của cô đơn giản là đi nhờ xe đến trạm xe bus và mua cho mình một vé về New York. Cô sẽ không nói với cha hay mẹ cô; cô sẽ gọi cho Kayla. Ngay khi cô ở đó, cô sẽ nghĩ ra nên làm gì kế tiếp. Bất luận điều cô quyết định là gì, nó không thể tệ hại hơn điều này được.
Nhưng điều đó là không thể. Không, khi cảnh sát Pete ở đây. Lúc này ông đang đứng sau lưng cô, để chắc chắn là cô vào nhà.
Cô vẫn không thể tin điều đó. Làm sao cha cô - người cha máu thịt của chính cô - có thể làm những thứ như thế này chứ? Cô đã gần như là một người trưởng thành, cô không làm điều gì sai, và thậm chí còn chưa đến nửa đêm. Vấn đề là gì? Tại sao ông khiến cho điều này trở thành thứ vượt xa hơn cả sự kinh khủng? Oh chắc chắn rồi, vào lúc đầu, cảnh sát Pete khiến mọi thứ nghe có vẻ bình thường, lệnh giải tán không có gì đặc biệt ở Bowser's Point, điều không làm những người khác ngạc nhiên - nhưng rồi ông quay sang cô, đặc biệt nhắm vào cô.
"Ta sẽ đưa cháu về nhà," Ông nói, nghe có vẻ như cô chỉ mới lên tám tuổi.
"Không. Cám ơn." Cô đáp.
"Vậy ta sẽ bắt cháu vì tội lang thang, và yêu cầu cha cháu đưa cháu về nhà."
Nó hé lộ cho cô thấy rằng cha cô đã yêu cầu viên cảnh sát đem cô về nhà, và trong một lúc, cô đông cứng trong sự sỉ nhục.
Chắc chắn cô đã có những rắc rối với mẹ cô, và phải, thỉnh thoảng cô thổi bay lệnh cấm túc. Nhưng chưa bao giờ, không bao giờ, thậm chí chưa một lần nào, mẹ cô gởi cảnh sát theo sau cô.
Trên hiên trước, viên cảnh sát cắt ngang suy nghĩ của cô, "Vào nhà đi." Ông nhắc nhở, khá rõ ràng là nếu cô không mở cửa thì ông sẽ làm.
Từ bên trong, cô có thể nghe được âm thanh du dương của tiếng đàn dương cầm, và cô nhận ra bản Sonata được viết bởi Edvard Grieg trong cung Mi thứ. Cô hít một hơi thở sâu trước khi mở cửa, rồi rập mạnh nó đóng sầm lại phía sau cô.
(Edvard Grieg 1843-1907, một nhà sáng tác và biểu diễn dương cầm xuất sắc người Na-Uy, nhạc của ông mang đậm tính dân tộc và sắc thái của dân ca Na-Uy.)
Cha cô ngừng chơi và ngước nhìn lên, khi cô trừng mắt nhìn ông.
"Cha gởi cảnh sát theo dõi con sao?"
Cha cô không nói gì, nhưng sự im lặng của ông cũng đủ.
"Tại sao cha lại làm một điều như thế?" Cô hỏi gặng.
"Bằng cách nào cha có thể làm điều như thế?"
Ông không nói gì.
"Sao nào? Cha không muốn con vui chơi chứ gì? Cha không tin tưởng con? Cha không nhận ra rằng con không muốn ở đây à?"
Cha cô xếp tay vào trong vạt áo. "Cha biết con không muốn ở đây..."
Cô bước lên một bước, vẫn còn trừng mắt. "Vậy nên cha cũng quyết định rằng cha muốn hủy hoại cuộc sống của con?"
"Marcus là ai vậy?"
"Ai thèm quan tâm chứ!" Cô quát. "Đó không phải điểm chính! Cha không phải là người răn bảo mọi người độc thân con từng nói chuyện, vì vậy đừng cố thử."
"Cha không cố thử..."
"Con ghét ở đây! Cha có biết điều đó không hả? Con cũng ghét cha nữa!"
Cô nhìn ông chằm chằm, vẻ mặt cô thách thức ông phủ nhận. Hy vọng ông thử làm, để cô có thể nói điều đó lần nữa.
Nhưng cha cô không nói gì, như thường lệ. Cô căm ghét thói nhu nhược đó. Trong cơn giận, cô bước ngang qua phòng, tiến đến hốc thụt của phòng khách, chộp lấy bức ảnh cô đang chơi Piano - bức ảnh có cha cô ngồi bên cạnh cô trên chiếc ghế dài - và ném mạnh ngang qua phòng, dù ông nao núng trước âm thanh đổ vỡ của khung kiếng, ông vẫn im lặng.
"Sao nào. Không có gì để nói hết sao?"
Ông tằng hắng. "Phòng ngủ của con là cánh cửa đầu tiên phía bên phải."
Cô thậm chí không muốn đề cao ý kiến của ông bằng một lời đáp lại, vì vậy cô lao xuống hành lang, quyết định không làm gì thêm với ông nữa.
"Chúc ngủ ngon, con yêu." Ông nói với theo, "Cha yêu con."
Có một thoáng, chỉ một thoáng, cô co rúm lại với những gì cô đã nói với ông; nhưng nỗi ân hận tan biến nhanh chóng như khi nó đến. Như thể thậm chí ông còn không nhận ra cô đã giận dữ; cô nghe thấy ông bắt đầu chơi đàn tiếp, chính xác chỗ ông đã ngừng lại.
Trong phòng ngủ - không khó để tìm thấy, vì chỉ có ba cánh cửa mở ra hành lang, một là phòng vệ sinh và một cái khác cho phòng cha cô - Ronnie bật đèn. Với một tiếng thở dài thất vọng, cô cởi chiếc áo Nemo lố bịch mà cô đã gần như quên là mình đang mặc.
Đó là ngày tệ nhất trong đời cô.
Oh. Cô biết là cô đã hơi cường điệu về mọi thứ. Cô không ngốc. Tuy vậy, đó không phải là một ngày tuyệt hảo. Điều hay ho duy nhất xuất hiện trong cả ngày hôm nay là việc gặp gỡ Blaze, đã trao cho cô hy vọng rằng, ít ra cô có một người để cùng trải qua mùa hè này.
Dĩ nhiên, giả sử rằng Blaze vẫn muốn trải qua thời gian cùng cô. Sau màn biểu diễn nhỏ của cha cô, ngay cả điều đó cũng chẳng còn chắc chắn nữa. Blaze và những người còn lại hẳn vẫn đang nói về nó. Chắc chắn đang cười nhạo. Đó là thứ mà Kayla sẽ mang theo trong nhiều năm.
Toàn bộ mọi thứ khiến dạ dày cô nhộn nhạo. Cô quăng chiếc áo Nemo vào góc phòng - nếu cô thấy nó lần nữa, sẽ là quá sớm - và bắt đầu cởi chiếc áo hòa nhạc của cô ra.
"Trước khi em trở nên kinh tởm, chị nên biết là em đang ở đây."
Ronnie nhảy dựng lên với âm thanh đó, xoay người để thấy Jonah đang nhìn cô chằm chằm.
"Ra ngoài." Cô thét lên. "Em đang làm gì ở đây? Đây là phòng của chị."
"Không, nó là phòng của chúng ta." Jonah nói. Cậu bé chỉ ra. "Nhìn xem. Có hai giường."
"Chị sẽ không chia sẻ phòng với em!"
Cậu bé nghiêng đầu sang một bên, "Chị sẽ ngủ trong phòng của cha sao?"
Cô mở miệng định trả lời, tính đến việc đi ra phòng sinh hoạt chung trước khi nhanh chóng nhận ra rằng cô sẽ không ra đó lần nữa, nên cô ngậm miệng lại mà không nói lời nào. Cô huỳnh huỵch lấy vali, kéo khóa, và mở nắp. Quyển Anna Karenina nằm trên đỉnh, và cô ném nó sang một bên, tìm kiếm bộ pajamas của cô.
"Em đã cưỡi đu quay." Jonah nói. "Nó khá tuyệt vì rất cao. Đó là cách cha tìm thấy chị."
"Tuyệt."
"Nó thật tuyệt vời. Chị có cưỡi không?"
"Không."
"Chị nên cưỡi. Chị có thể nhìn thấy đường đến New York."
"Chị nghi ngờ điều đó."
"Em có thể đấy. Em đã trông thấy khá xa. Với mắt kiếng của em, ý em là vậy. Cha nói em có đôi mắt diều hâu."
"Phải, đúng y chang."
Jonah không nói nữa, thay vì thế, cậu bé vươn tới con gấu Teddy mà cậu mang theo từ nhà cùng với cậu. Nó là thứ cậu bé bám chặt bất cứ khi nào cảm thấy bất an, và Ronnie nhăn mặt, ân hận về những từ ngữ của cô. Đôi khi cách cậu bé nói chuyện khiến cô dễ dàng nghĩ cậu bé là một người lớn, nhưng khi cậu bé ôm chặt con gấu vào ngực, cô biết cô không nên nghiệt ngã như thế. Dù cậu bé phát triển sớm, dù cậu có những lời lẽ xác đáng quấy rầy mọi lúc, cậu nhỏ bé so với tuổi, với kích thước của đứa trẻ sáu hay bảy tuổi hơn là mười tuổi. Điều đó chưa bao giờ dễ dàng cho cậu. Cậu sanh sớm ba tháng, và cậu bé phải chịu chứng hen suyễn, thị lực kém, và thiếu sự phối hợp vận động. Cô biết những đứa trẻ tầm tuổi cậu có thể độc ác như thế nào.
"Chị không có ý đó. Với cặp mắt kiếng của em, chắc chắn em có đôi mắt diều hâu rồi."
"Vâng, lúc này chúng khá tốt." Cậu thì thào, nhưng khi cậu bé quay đi và đối diện bức tường, cô nhăn mặt lần nữa. Cậu bé là một đứa trẻ ngọt ngào. Thỉnh thoảng đau đớn khi bị trở thành trò cười, nhưng cô biết, cậu bé không có một cái xương kém cỏi nào trong người.
Cô đến bên giường của cậu và ngồi xuống bên cạnh cậu bé. "Này." Cô nói. "Chị xin lỗi. Chị không có ý đó. Chỉ là chị có một đêm tệ hại thôi."
"Em biết." Cậu bé nói.
"Thế em có cưỡi vòng nào nữa không?"
"Cha đưa em đi phần lớn các vòng. Cha gần như phát ốm, còn em thì không. Và em không sợ chút nào trong ngôi nhà ma ám. Em có thể nói những hồn ma là giả mạo."
Cô vỗ nhẹ vào hông cậu bé. "Em luôn khá gan dạ mà."
"Phải." Cậu bé nói. "Giống lần mất điện trong căn hộ ấy? chị đã sợ hãi đêm đó, nhưng em không sợ."
"Chị nhớ."
Cậu có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô. Nhưng sau đó cậu im lặng, và khi cậu nói trở lại, giọng cậu còn hơn cả lời thì thầm. "Chị có nhớ mẹ không?"
Ronnie vươn tay lấy tấm đắp. "Có."
"Em cũng hơi nhớ bà ấy. Và em không muốn ở đây một mình."
"Cha ở ngay phòng kế bên đây thôi mà."
"Em biết. Nhưng bất luận thế nào, em thấy vui khi chị về nhà."
"Chị cũng vậy."
Cậu bé cười trước khi tỏ vẻ lo lắng lần nữa. "Chị nghĩ mẹ sẽ ổn chứ?"
"Mẹ ổn mà." Cô cam đoan với cậu bé. Cô kéo tấm đắp cho cậu. "Nhưng chị biết mẹ cũng nhớ em."
Trong buổi sáng, với tia nắng len lén xuyên qua bức màn, Ronnie mất một vài giây để nhận ra nơi cô đang ở. Chớp mắt vào chiếc đồng hồ, cô nghĩ, thứ này đang đùa với cô sao.
Tám giờ ư? Vào buổi sáng? Trong mùa hè?
Cô thả rơi người trở xuống, chỉ để thấy bản thân đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, biết rằng giấc ngủ đã vượt xa khỏi câu hỏi. Không phải với ánh nắng đang đâm những đoản kiếm xuyên qua tấm rèm. Không phải với cha cô đang gõ liên tục trên phím dương cầm trong phòng sinh hoạt chung. Khi cô đột ngột nhớ ra những gì đã xảy đến đêm qua, cơn giận cô cảm thấy với những gì cha cô đã làm xuất hiện trở lại.
Chào mừng một ngày mới trên thiên đường.
Bên ngoài cửa sổ, cô nghe thấy tiếng rì rầm xa xa của động cơ. Cô nhổm dậy khỏi giường và kéo tấm rèm sang một bên, chỉ để nhảy trở lại, giật mình với cảnh tượng một con gấu trúc Bắc Mỹ đang ngồi trên đỉnh để xé những túi rác. Trong khi đám rác bừa bộn nặng mùi, con gấu trúc lại rất đáng yêu, và cô gõ nhẹ vào tấm kính, cố làm nó chú ý.
Ngay lúc đó, cô nhận ra những chấn song trên cửa sổ.
Những. Chấn. Song. Trên. Cửa. Sổ.
Dính bẫy rồi.
Nghiến chặt răng, cô quay người và sầm sập đi vào phòng sinh hoạt chung. Jonah đang xem phim hoạt hình và đang ăn một tô ngũ cốc; cha cô ngước nhìn lên, nhưng vẫn tiếp tục chơi đàn.
Cô chống tay lên hông, đợi ông ngừng lại. Ông không ngừng. Cô nhận ra bức hình cô ném đi đã được đặt trở lại trên nắp đàn dương cầm, dù không có lớp kính.
"Cha không thể giữ con bị khóa trong phòng tất cả mùa hè," Cô nói. "Điều đó sẽ không xảy ra đâu."
Cha cô nhìn lên, dù vẫn tiếp tục chơi. "Con đang nói về điều gì vậy?"
"Cha đặt những chấn song trên cửa sổ! Cứ như con là tù nhân của cha ấy!"
Jonah tiếp tục xem phim hoạt hình. "Con đã nói với cha rằng chị ấy bị khùng." Cậu bé bình luận.
Steve lắc đầu, tay ông tiếp tục lướt trên phím đàn. "Cha không lắp đặt chúng. Chúng đi cùng với căn nhà."
"Con không tin."
"Họ đã làm thế." Jonah nói, "Để bảo vệ những món đồ nghệ thuật."
"Chị không nói chuyện với em, Jonah!" Cô quay lại cha cô. "Chúng ta hãy làm rõ một thứ nhé. Cha sẽ không đối xử với con trong suốt mùa hè này giống như con vẫn còn là một cô bé! Con đã mười tám tuổi rồi."
"Chị chưa đủ mười tám cho đến ngày hai mươi tháng tám." Jonah nói phía sau cô.
"Em làm ơn ở ngoài chuyện này." Cô quay người đối diện với cậu bé. "Đây là việc giữa chị và cha."
Jonah nhướng mày. "Nhưng chị vẫn chưa được mười tám tuổi mà."
"Điều đó không quan trọng."
"Em tưởng chị quên."
"Chị không quên. Chị không ngốc."
"Nhưng chị nói..."
"Em có thể im miệng trong một giây không?" Cô nói, không thể che dấu sự cáu giận của mình. Cô xoay ánh mắt về hướng cha cô, vẫn đang tiếp tục chơi đàn, không hề bỏ lỡ một nốt nhạc. "Những gì đêm qua cha đã..." Cô ngừng lời, không thể đặt toàn bộ những gì đã diễn ra, toàn bộ những gì đã xảy đến, trong vài từ được. "Con đã đủ tuổi để có quyết định riêng của mình. Cha không hiểu điều đó sao? Cha hãy từ bỏ quyền bảo con phải làm gì khi con ra khỏi cửa. Và hãy vui lòng lắng nghe con nói!"
Đột ngột, cha cô ngừng chơi.
"Con không thích cái trò nho nhỏ mà cha đang tiến hành."
Ông có vẻ hoang mang. "Trò nào cơ?"
"Trò này! Chơi đàn mọi phút con ở đây! Con không quan tâm cha muốn con chơi nhiều như thế nào. Con sẽ không bao giờ chơi dương cầm nữa. Đặc biệt không chơi chung với cha!"
"Được mà."
Cô chờ đợi nhiều hơn, nhưng không có gì nữa.
"Vậy thôi ư?" Cô hỏi. "Đó là tất cả những gì cha có thể nói sao?"
Cha cô có vẻ cân nhắc cách trả lời. "Con có muốn ăn điểm tâm không? Cha đã làm một ít thịt xông khói."
"Thịt xông khói?" Cô hỏi gặng. "Cha làm thịt xông khói sao?"
"Uh-Oh." Jonah nói.
Cha cô liếc nhìn Jonah.
"Chị ấy ăn chay, Cha à." Cậu bé giải thích.
"Thật ư?" Ông hỏi.
Jonah trả lời thay cô, "Trong ba năm. Nhưng đôi khi chị ấy khó hiểu lắm, vì vậy nó có chút ý nghĩa."
Ronnie nhìn họ chằm chằm trong sự kinh ngạc, tự hỏi bằng cách nào mà câu chuyện lại xoay qua như thế. Đây không phải về thịt xông khói, đây là về những gì đã xảy ra đêm qua. "Chúng ta hãy làm rõ một điều nhé." Cô nói. "Nếu cha gởi cảnh sát đến để đem con trở về nhà lần nữa, con sẽ không chỉ từ chối chơi Piano, con sẽ không chỉ đi về nhà, mà con sẽ không bao giờ, không bao giờ nói chuyện với cha nữa. Và nếu cha không tin con, cứ thử đi. Con đã từng ba năm không nói chuyện với cha, và đó là điều dễ dàng nhất con từng làm."
Với điều đó Ronnie dậm chân trở về phòng. Hai mươi phút sau, sau khi đã khóc như mưa và thay quần áo, cô ra khỏi cửa.
Suy nghĩ đầu tiên khi lê bước qua bãi cát là cô nên mặc quần sort.
Trời nóng hầm hập, không khí đặc quánh với độ ẩm. Đây đó trên bãi biển, người ta nằm dài trên khăn tắm hoặc chơi lướt sóng. Gần bến tàu, cô nhận ra nửa tá người lướt sóng đang nổi trên ván của họ, chờ đợi một con sóng tuyệt hảo.
Bên trên họ, phía đầu bến tàu, lễ hội đã không còn nữa. Đu quay đã bị tháo dỡ, và những gian hàng đã bị mang đi, để lại đàng sau những túi rác nằm rải rác và thức ăn tàn dư. Tiến lên, cô đi vơ vẩn qua khu vực kinh doanh nhỏ của thị trấn. Vẫn chưa có cửa hàng nào mở cửa, nhưng dù sao thì phần lớn cũng là loại cô không bao giờ muốn đặt chân đến - những gian hàng ngoài bãi biển để hấp đẫn khách du lịch, đôi cửa hàng quần áo dường như chuyên về đầm và áo cánh mà mẹ cô có thể mặc, một cửa hàng Burger King và McDonald's, hai nơi cô từ chối bước vào trên nguyên tắc. Thêm một khách sạn và nửa tá nhà hàng và quán bar hạng sang, như vậy là khá nhiều rồi. Cuối cùng, địa điểm thú vị duy nhất là cửa hàng dụng cụ lướt sóng, một cửa hàng âm nhạc, và một quán ăn bình dân kiểu cũ, nơi cô có thể hình dung mình lang thang với bạn bè... nếu như cô có.
Cô tiến về bờ biển và nhảy chân sáo trên những đụn cát, không nhận ra đám đông đang nhân dần lên. Đó là một ngày huy hoàng, phơi phới; bầu trời trên đầu xanh thăm thẳm, không một gợn mây. Nếu Kayla ở đây, bạn ấy ắt sẽ quan tâm đến việc trải qua cả ngày ngoài nắng, nhưng Kayla không ở đây, và cô không có ý định đặt cô ấy vào chỗ của cô. Nhưng biết làm gì bây giờ cơ chứ?
Có lẽ cô nên thử kiếm một công việc. Nó sẽ cho cô lý do để ra khỏi nhà suốt cả ngày. Cô không thấy bảng hiệu "Help Wanted" nào trên cửa sổ trong thị trấn, nhưng ai đó phải đang thuê người chứ, đúng không?
"Bạn về nhà không sao chứ? Hay viên cảnh sát cuối cùng cũng bỏ qua cho bạn?"
Nhìn ra sau, Ronnie thấy Blaze nhìn lên cô từ đụn cát. Chìm trong suy tưởng, cô thậm chí không nhận ra cô ấy.
"Không, ông ấy không bỏ qua tớ."
"Oh, vậy bạn đã chạy khỏi ông ấy à?"
Ronnie khoanh tay. "Bạn có làm được không?"
Blaze nhún vai, biểu hiện của cô ấy tinh quái, và Ronnie cười.
"Điều gì đã xảy ra sau khi tớ đi khỏi? Có gì hứng thú không?"
"Không. Bọn con trai đã mất tích và tớ không biết họ đã đi đâu. Kết cục, tớ chỉ lẻn vào Bower's Point thôi."
"Bạn không về nhà sao?"
"Không." Cô ấy đứng lên, phủi cát bám trên quần Jeans. "Bạn có chút tiền nào không?"
"Sao vậy?"
Blaze đứng thẳng lên. "Tớ đã không ăn gì từ sáng hôm qua. Tớ khá đói."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Tình Ca Cuối Cùng.