Chương 247: Người đàn ông nguy hiểm
-
Bảo Bối Giá Trên Trời
- Bán Thành Phàm Tuyết
- 794 chữ
- 2022-02-06 11:20:18
Anh ta muốn cưới Tiết Nhã Đình, kết thông gia với nhà họ Tiết có thể giúp anh ta kế thừa gia sản nhà họ Hoắc.
Trên phương diện phụ nữ, bên cạnh Hoắc Cảnh Đường chưa từng thiếu thốn gì. Anh ta xem phụ nữ như áo quần, chỉ cần vẫy tay thì muốn có bao nhiêu là có bấy nhiêu. Vì vậy, anh ta sẽ không vì một Cảnh Hi mà tự tay phá hủy kế hoạch của mình.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Đường trắng trợn quan sát cô một lát, cuối cùng thả cô ra.
Hứa Hi Ngôn vừa được trả tự do liền giữ một khoảng cách với Hoắc Cảnh Đường, đồng thời giải thích:
Tổng Giám đốc Hoắc, tôi thật sự không biết hôm nay anh và cô Tiết xem mắt ở đây. Còn về chuyện quấy nhiễu, càng không thể nói thế được.
Nếu cô Tiết nhìn trúng anh thì tôi nghĩ bất kỳ ai cũng không thể cướp cô ta đi.
Hơn nữa, tôi cũng là nữ!
Những lời của cô đã rất rõ ràng, nếu Tiết Nhã Đình không thích Hoắc Cảnh Đường thì cho dù anh ta có giết cô cũng không giải quyết được gì, nên anh ta vẫn phải tìm vấn đề từ trên chính bản thân mình đi!
Cô cũng biết người biết ta đấy.
Gương mặt Hoắc Cảnh Đường âm trầm, trong đáy mắt lộ ra sự nguy hiểm, giọng nói đượm mùi đe dọa:
Tôi chỉ có một yêu cầu, cô hãy giải thích rõ ràng thân phận của cô với Tiết Nhã Đình, để cho cô ấy hết hi vọng.
Không vấn đề gì.
Hứa Hi Ngôn đồng ý một cách thoải mái, cô cảm nhận được rõ ràng Hoắc Cảnh Đường là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm. Nếu cô không làm theo yêu cầu của anh ta, nói không chừng anh ta sẽ làm ra chuyện quá đáng gì đó.
Rất tốt. Cô có thể đi rồi.
Hoắc Cảnh Đường hơi nghiêng người nhường khoảng trống, Hứa Hi Ngôn nắm chặt cơ hội chạy khỏi phòng vệ sinh.
Ra khỏi phòng vệ sinh, cô không ngừng vỗ ngực mình, lúc nãy thật nguy hiểm. May mắn là Hoắc Cảnh Đường không có ý gì với cô, nếu không hôm nay cô có mọc cánh cũng khó thoát.
Uyển Đậu luôn đứng chờ cô ở trước cửa, cuối cùng nhìn thấy cô đi ra liền tới gần khoác tay cô, hỏi:
Anh Hi, em còn tưởng anh rớt luôn xuống hầm vệ sinh rồi chứ. Sao đến bây giờ anh mới ra?
Hứa Hi Ngôn mỉm cười, tìm đại một lí do:
Hơi bị táo bón.
Táo bón à, anh có thể uống thêm ít nước mật ong, chuyên trị táo bón đấy.
Uyển Đậu tưởng thật, liền bắt đầu chỉ cách.
Được rồi, về nhà anh liền thử xem sao.
Khi hai người Hứa Hi Ngôn và Uyển Đậu quay về phòng, họ thấy hai người ở trong phòng đều im lặng, không để ý đến nhau. Có vẻ cuộc trò chuyện lúc nãy của cặp đôi này lại không đi tới đâu rồi.
Hứa Hi Ngôn hiểu rõ, băng dày ba thước không thể vì một ngày mùa đông là có thể tan, nếu sự hiểu lầm và mâu thuẫn này đã tích tụ trong sáu năm, e rằng phải cần thêm nhiều thời gian nữa để hóa giải.
Không vội, cứ từ từ, chỉ cần cô thường xuyên tạo cơ hội cho bọn họ là được.
Ít nhất thì hôm nay Tiêu Vũ Thiên không bỏ về giữa chừng, khởi đầu như vậy là tốt rồi.
Nhờ có Hứa Hi Ngôn và Uyển Đậu, bầu không khí cũng sôi động hơn, bữa cơm này cũng có thể xem là suôn sẻ. Tiêu Vũ Thiên và Mã Hạo Đông vẫn giống như lần trước, ai uống rượu của người nấy, không nói gì với nhau.
Nhưng lần này, tâm trạng Tiêu Vũ Thiên không vui, cô vừa uống hết nửa chai rượu thì đã nằm rạp lên bàn.
Sau bữa ăn, mọi người đứng dậy chuẩn bị rời đi. Hứa Hi Ngôn định dìu Tiêu Vũ Thiên, bèn nói với Uyển Đậu:
Uyển Đậu, lại đây giúp chị một tay!
Vâng!
Uyển Đậu đang giơ tay ra thì Mã Hạo Đông đột nhiên bước tới cản cô ấy:
Để anh!
Mã Hạo Đông hơi cúi người, ôm ngang eo Tiêu Vũ Thiên vác lên vai rồi lại đứng dậy. Cả người anh ta như có sức mạnh đội trời đạp đất, ung dung bước ra khỏi phòng ăn.
Tối nay Mã Hạo Đông đã thông minh hơn, không uống bán mạng như lần trước, nên anh ta không say. Bây giờ Tiêu Vũ Thiên say rồi, anh ta vừa hay có thể nhân cơ hội này đưa cô ấy về nhà.