Chương 249: Ân cần quá mức
-
Bảo Bối Giá Trên Trời
- Bán Thành Phàm Tuyết
- 677 chữ
- 2022-02-06 11:20:19
Hoắc Tam Nghiên nghĩ rằng Hoắc Vân Thâm đã quên mất chuyện cô dặn dò, muốn anh hẹn giúp Diệp Tầm để cô có thể gặp thêm vài lần còn bồi dưỡng chút tình cảm, sao có thể mới ba câu đã đuổi cô đi được chứ?
Vẫn còn sớm mà! Vào nhà chơi một lát nhé!
Hoắc Tam Nghiên còn tự nhiên hơn cả Hứa Hi Ngôn, đi vào nhà trước.
Cô vừa nhìn thấy đôi dép tai thỏ màu hồng đã vui mừng nói:
Em trai, giờ em đúng là tiến bộ nhiều quá, còn biết chuẩn bị dép lê riêng cho chị nữa, chị biết em là người tri kỷ nhất mà!
Hoắc Tam Nghiên, chị...
Hoắc Vân Thâm còn chưa kịp ngăn lại, Hoắc Tam Nghiên đã thay đôi dép lê tai thỏ và đi thẳng vào nhà.
Hoắc Vân Thâm hơi tức giận, bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Hứa Hi Ngôn. Cô lặng lẽ ấn vai anh, lắc đầu ra hiệu anh đừng để ý, chỉ là một đôi dép lê thôi mà.
Hoắc Vân Thâm thở dài một hơi, không tiện nói gì, chỉ đành để Hứa Hi Ngôn chịu thiệt, tiếp tục mang dép lê dùng một lần.
Anh định tí nữa sẽ mua cho Hứa Hi Ngôn một đôi khác, bình thường khi không dùng đến thì giấu đi, tránh để Hoắc Tam Nghiên lại gây họa.
Sau khi mấy người vào nhà, Hứa Hi Ngôn vừa mới ngồi xuống sofa, Hoắc Tam Nghiên đã sát lại gần, ngồi bên cạnh cô.
Cô ngồi nhích sang bên một chút, Hoắc Tam Nghiên lại ngồi nhích sang một chút.
Mãi đến khi Hứa Hi Ngôn ngồi sát mép, không thể di chuyển thêm được nữa, Hoắc Tam Nghiên mới kề sát người đến, hỏi thăm:
Anh Diệp, bình thường anh làm gì? Công tác ở đâu vậy?
Hoắc Tam Nghiên ân cần quá thì phải?
Hứa Hi Ngôn gãi gãi đầu:
Tôi vẫn chưa có công việc chính thức, thường xuyên chạy lung tung khắp thế giới thôi.
Cô đang trả lời theo công việc của Nhị sư huynh Diệp Tầm. Họ là lính đánh thuê nên thường phải đi các nơi chấp hành nhiệm vụ, chẳng phải chính là chạy khắp thế giới sao?
Lợi hại vậy sao? Tôi cũng muốn có công việc như vậy, chạy khắp thế giới xem thử. Anh Diệp, tôi phát hiện anh với tôi đúng là cùng chung chí hướng đấy.
Hoắc Tam Nghiên hưng phấn nói.
Hoắc Vân Thâm:
...
Ai cùng chung chí hướng với ai chứ?
Hoắc Vân Thâm dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm chị Ba nhà mình, vì sao chị ấy còn có thể tiếp tục mặt dày ở lì chỗ này vậy?
Hứa Hi Ngôn:
...
Giờ cô đã không biết nên nói gì cho ổn nữa, Hoắc Tam Nghiên đúng là nhiệt tình quá mức, làm cô và Hoắc Vân Thâm không có cách nào nói chuyện được.
Hoắc Vân Thâm nhìn Hoắc Tam Nghiên liên tục hỏi thăm không ngừng, cố nén nỗi xúc động muốn vứt cô ra ngoài đường. Anh nói xen vào:
Diệp Tầm, ăn tối chưa?
Tôi...
Hứa Hi Ngôn vừa định mở miệng đã bị Hoắc Tam Nghiên cắt ngang.
Em trai, không phải em có việc cần xử lí sao? Em mau vào phòng làm việc giải quyết đi! Ở đây có chị nói chuyện với anh Diệp là được rồi.
Hoắc Tam Nghiên không muốn cậu em trai nhà mình ở đây chen lời làm ảnh hưởng tới việc cô và Diệp Tầm bồi dưỡng tình cảm.
Hoắc Vân Thâm:
...
Đuổi anh đi vào phòng làm việc à?
M nó, chị cũng không thử nhìn xem đây là nhà ai à?
Hàng lông mày dày rậm của anh nhíu lại, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Hoắc Tam Nghiên, trong lòng anh thầm nghĩ, Hoắc Ba Mắt kia, chị còn không mau cút đi, lại còn ở đây giành phụ nữ với em!
Hứa Hi Ngôn đã ăn tối ở nhà hàng Tây, giờ cô chỉ quan tâm đến Hoắc Vân Thâm:
Anh Hoắc, anh đã ăn tối chưa?