Chương 381: Anh ta sẽ khiến cô mất hết hi vọng
-
Bảo Bối Giá Trên Trời
- Bán Thành Phàm Tuyết
- 870 chữ
- 2022-02-06 11:20:39
Bọn họ có cần hay không là chuyện của em, chuyện của em không cần anh quan tâm, Nhị sư huynh, em xin anh đừng làm mọi chuyện loạn thêm nữa, được không?
Hứa Hi Ngôn kéo cửa xe quân đội ra, ngồi vào ghế lái, đặt cặp lồng giữ nhiệt ở cạnh tay, trực tiếp khởi động xe.
Này! Em vẫn muốn đi thật à?
Bánh xe đã chuyển động rồi, Hứa Hi Ngôn cua một đường điệu nghệ, hất ra một đống cát bụi từ phía đuôi xe. Cô dùng hành động để nói với Diệp Tâm, cô không thể không đi.
Diệp Tầm sao có thể yên tâm để cô đi một mình đến bệnh viện được, anh ta thấy xe đã đi mất rồi, không thể nói thêm gì nữa, lập tức nhanh chóng đuổi theo, kéo mạnh cửa xe bên ghế lái ra rồi nhảy vào trong xe.
Tại Bệnh viện Quân khu tối cao, lúc Hứa Hi Ngôn vào cửa, cô bị bảo vệ chặn lại.
Cô hỏi mới biết được, hóa ra là vì có nhân vật quan trọng bị thương nằm viện, cho nên bệnh viện bị niêm phong, không mở cửa cho người ngoài, muốn vào bệnh viện thì phải có giấy thông hành có chữ ký bên chính phủ.
Lần trước cô thuận lợi đi vào là bởi vì cô đi cùng Diệp Tầm, trên người Diệp Tầm có giấy thông hành.
Hứa Hi Ngôn quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tầm, trong tay Diệp Tầm đang cầm giấy thông hành, tay anh ta nhẹ nhàng gõ gõ chúng, vẻ mặt đắc ý kia giống như đang nói, cầu xin anh đi Tiểu Hi Hi, cầu xin anh đưa em vào đi.
Nhị sư huynh, mong anh giúp em đưa em vào trong, được không?
Hứa Hi Ngôn hạ thấp bản thân xuống, dịu giọng nói.
Diệp Tầm đi đến gần, nói bên tai cô:
Muốn anh giúp em cũng không phải không thể, có điều, em phải giải thích với bọn họ em là bạn gái của anh. Bằng không, anh chỉ đưa ra một tờ giấy thông hành, không thể đưa em vào được.
Vậy ngày hôm qua sao em lại đi vào được?
Hứa Hi Ngôn hỏi lại.
Ngày hôm qua… Anh nói với bọn họ, em là bạn gái của anh.
…
Được rồi, vì có thể gặp mặt Hoắc Vân Thâm một lần, Hứa Hi Ngôn không tiếc bất cứ giá nào, dù sao cũng chỉ là một lời nói dối cỏn con thôi mà.
Cô khoác lấy cánh tay của Diệp Tầm, đi đến trước mặt sĩ quan bảo vệ, cười giải thích:
Hai anh sĩ quan, có thể để tôi đi vào không? Tôi là bạn gái của anh Diệp đây.
Hai vị sĩ quan kiểm tra giấy thông hành của Diệp Tầm, sau đó để bọn họ đi vào.
Sau khi vào bệnh viện, Hứa Hi Ngôn buông tay Diệp Tầm ra, nói:
Nhị sư huynh, cảm ơn anh chuyện vừa rồi.
Đừng khách khí.
Diệp Tầm cười mà như không, khóe mắt lóe sáng lên rồi biến mất.
Trong lòng anh ta nghĩ, Tiểu Hi Hi, em không thể thoát khỏi bàn tay của anh đâu, chờ xem, anh sẽ khiến em hết hi vọng với Hoắc Vân Thâm.
Đi đến gần phòng bệnh mà Hoắc Vân Thâm đang nằm, Hứa Hi Ngôn dừng bước lại, xoay người đi đến phòng y tá, hỏi bệnh tình của Hoắc Vân Thâm trước, sau đó hỏi đến người nhà của Hoắc Vân Thâm có đang trong phòng bệnh không.
Y tá nói với cô, có một người phụ nữ đang ở trong phòng bệnh, cô biết rõ, chắc hẳn là Trần Vân Lộ đang ở đó.
Để tránh chạm mặt trực tiếp rồi rơi vào tình thế lúng túng, Hứa Hi Ngôn muốn nhờ y tá giúp cô chuyển cặp lồng cháo này đến đó, ai ngờ Diệp Tầm đoạt lấy nó, xung phong nhận giúp cô:
Hay là để anh đưa giúp em đi!
Hứa Hi Ngôn ngạc nhiên quay đầu nhìn anh ta:
Anh chịu giúp em à?
Nếu anh không giúp em thì ai giúp em? Ai bảo kiếp trước anh nợ em chứ!
Diệp Tầm lẩm bẩm một câu rồi cầm cặp lồng đi đến phòng bệnh của Hoắc Vân Thâm.
Nhị sư huynh, cảm ơn anh.
Trong lòng Hứa Hi Ngôn rất biết ơn anh ta, cô cảm thấy con người Diệp Tầm tuy rằng lúc nói chuyện cực kì khiến người ta không thích, nhưng trong lòng vẫn rất tốt, ít nhất anh ta đối xử với cô và Anh Bảo rất tốt không có gì để chê trách.
Diệp Tầm gõ cửa hai lần, sau đó trực tiếp mở cửa đi vào, Trần Vân Lộ đang ngồi trong phòng bệnh nhìn thấy một người đàn ông mặc áo da màu đen bóng đi vào.
Bà cẩn thận quan sát, ô, đây không phải Diệp Tầm sao? Sao cậu ta lại đến đây?
Không đợi Trần Vân Lộ mở miệng, Diệp Tầm đã tự giới thiệu:
Cháu chào dì, cháu là Diệp Tầm, bạn của Hoắc Vân Thâm, cháu đến thăm cậu ấy.
Ồ ồ.
Trần Vân Lộ gật đầu đáp lại, trong lòng bà không nhịn được thầm nghĩ, giữa hai đứa này có chuyện gì thế nhỉ?