Chương 390: Sung sướng hành hạ bạch liên hoa họ tô
-
Bảo Bối Giá Trên Trời
- Bán Thành Phàm Tuyết
- 826 chữ
- 2022-02-06 11:20:40
Tô Nhụy không muốn nghe cô nói nhiều:
Cái con chết tiệt này đúng là cái loại lấy oán trả ơn mà! Nhà họ Hứa dù gì cũng đã nuôi lớn mày, giờ ngay cả ba mày mày cũng đánh, tao phải đi báo cảnh sát để cảnh sát bắt mày vào tù!
Hứa Hi Ngôn rất bình tĩnh giải thích:
Haizz, dì Tô, dừng lại! Có một chuyện tôi cần phải nói cho rõ ràng.
Ông ta không phải ba tôi, sao tôi có thể có một người cha cặn bã không bằng cầm thú như ông ta được chứ?
Còn nữa, dì xem lại xem, nếu tôi đánh ông ta một lần đã bị bắt vào tù, vậy những năm qua Hứa Tấn Sơn đã đánh tôi biết bao nhiêu lần, ông ta phải ngồi tù bao nhiêu năm đây?
...
Tô Nhụy lập tức như quả bóng da xì hơi, sắc mặt còn khó coi hơn cả sh.
Bà ta ngẫm lại thấy đúng là vậy, Hứa Tấn Sơn đã bạo hành Hứa Hi Ngôn khoảng chừng mười hai năm, nếu báo cảnh sát, chỉ e Hứa Tấn Sơn sẽ phải ngồi tù mục xương.
Hứa Hi Ngôn ngồi xổm trước mặt Tô Nhụy rồi bất ngờ túm lấy tóc bà ta kéo mạnh ra sau một cái khiến Tô Nhụy đau đến mức hít một hơi lạnh.
Hứa Hi Ngôn giơ tay lên tát Tô Nhụy hai cái
chát
chát
.
Tô Nhụy đau đớn che mặt, trợn to mắt hét lên:
Mày dám đánh tao?
Không sai, con này muốn đánh bà từ lâu rồi.
Hứa Hi Ngôn nghiến răng, không dài dòng với Tô Nhụy mà tiếp tục ra tay.
Gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Tô Nhụy nhanh chóng bị đánh đến mức mắt nổi đom đóm, đau như phát điên:
Hứa Hi Ngôn! Mày là một con sói mắt trắng! Mày lấy oán báo ơn...
Nhà họ Hứa có ơn với tôi như thế nào? Bà thử nói nghe xem nào?
Hứa Hi Ngôn thả Tô Nhụy xuống rồi đứng từ trên cao nhìn xuống chất vấn.
Từ đầu đến cuối Tô Nhụy chưa từng đối xử thật lòng với cô. Nếu không phải vì con hồ ly tinh như bà ta, mẹ cô cũng không phải chịu nhiều uất ức như vậy.
Phản rồi, phản rồi...
Tô Nhụy hoảng sợ đến cực điểm, muốn bò ra khỏi phòng, chạy đi cầu cứu.
Hứa Hi Ngôn đá bà ta một phát bay đến bên cạnh Hứa Tấn Sơn, sau đó bắt đầu một màn bạo hành đến chết đi sống lại với bà ta.
Đợi đến khi Hứa Hi Ngôn dừng tay, Tô Nhụy đã cuộn mình bên cạnh Hứa Tấn Sơn, miệng phun ra máu tươi.
Dì Tô, dì xem trò hay bao nhiêu năm rồi, hôm nay cuối cùng cũng nếm được mùi vị rồi chứ?
Ngày trước, mỗi lần Hứa Hi Ngôn bị đánh, hai mẹ con Tô Nhụy và Hứa Tâm Nhu chẳng phải đều đứng xem trò vui từ đầu đến cuối hay sao?
Hơn nữa, phần lớn nguyên nhân khiến Hứa Hi Ngôn bị đánh đều là do hai mẹ con nhà này xúi giục.
Cứu mạng... tao phải báo cảnh sát... Tao phải bảo cảnh sát bắt mày...
Tô Nhụy nghĩ, Hứa Hi Ngôn muốn giết người, bà ta phải đi báo cảnh sát.
Bà ta dùng hết sức lấy di động của mình ra, kết quả bị Hứa Hi Ngôn đá bay chiếc điện thoại ra xa, đồng thời giẫm mạnh lên mu bàn tay bà ta.
Hứa Hi Ngôn trông rất giống một chàng công tử hào hoa, cười nói:
Dì Tô, còn báo cảnh sát nữa không? Nếu bà muốn báo cảnh sát thì mau lên, bà thấy không tiện gọi điện, tôi có thể gọi giúp bà.
Mũi chân di chuyển từ mu bàn tay lên thẳng đến chỗ cổ họng bà ta, bỗng nhiên dùng sức, cảnh cáo nói:
Nói cho bà biết, họ Tô kia, nếu bà dám báo cảnh sát, tôi sẽ một cước giẫm nát xương cốt bà, để bà biết thế nào gọi là xương giòn thực sự!
...
Tô Nhụy cực kỳ sợ hãi, không ngừng lắc đầu, liên tục hộc ra máu.
Đoán chắc bà ta không có gan báo cảnh sát, Hứa Hi Ngôn đá văng bà ta đi rồi phủi tay bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa chưa được bao xa, đúng lúc gặp bà cụ Hứa đang lên lầu, lúc nãy bà cụ nghe Tô Nhụy nói, Hứa Hi Ngôn đã quay về.
Lúc này bà cụ lờ mờ nhìn thấy một cô gái, bà cụ đeo kính lão lên nhìn, thì ra đúng là con nhóc đó thật.
Bà bắt đầu lẩm bẩm mắng:
Tao đã nói rồi, cái con bé chuyên gây rối như mày còn quay về làm gì? Suốt ngày chỉ làm loạn nhà cửa lên chứ chẳng giúp được gì cả, chỉ toàn biết gây chuyện thị phi. Mày không thể học hỏi chị gái mày sống cho tử tế sao?